Chỉ Muốn Có Em - Chương 16
Trường dẫn Nga vào một nhà hàng được bài trí theo phong cách cung đình Huế đặt ở dãy nhà phía bên tay phải, qua một khoảng sân còn trống huơ trống hoác, rải rác dưới nền gạch đỏ nhiều bụi trắng như thêm khẳng định việc mới xây dựng của khách sạn. Khách sạn này vẫn chưa đi vào hoạt động, chỉ lác đác đây đó vài nhân viên phục vụ đi đi lại lại, tươi cười rạng rỡ chào đón Nga và Trường bằng thái độ hiếu khách.
– Chào hai em!
Nga giật mình quay lại. Một chị gái tầm tuổi ba mươi trẻ trung có dáng người mảnh dẻ, gương mặt xinh đẹp được trang điểm tinh tế, mái tóc đen thẳng óng mượt trong bộ áo dài truyền thống màu tím bước vào nhà hàng làm cô sững lại, đơ người mất mấy giây. Đẹp… đẹp quá! Chị gái ấy đúng chuẩn phụ nữ dịu dàng mà cô thường hình dung.
Khánh cũng quay lại rồi nhe răng cười:
– Chị Hạ, chị đến sớm thế, chúng em còn chưa được thưởng thức món ăn Huế của chị đã phải vào việc rồi sao?
Vào việc? Khánh muốn làm việc với chị gái này sao? Nga ngơ ngác nhìn vẻ thân thiết của Khánh dành cho chị gái tên Hạ đó.
Hạ mỉm cười đáp:
– Thì chị đến để cùng ăn với hai đứa mà.
– Thế chị có món gì ngon bày hết ra đây đi, em với bạn gái em đói lắm rồi!
– Cái thằng… bao nhiêu năm vẫn cứ như trẻ con!
Nga tủm tỉm đồng tình trong lòng. Quả đúng là con người này chẳng chịu lớn thì phải, mà chị ấy nói vậy nghĩa là chị ấy quen với anh từ lâu rồi nhỉ?
Hạ cười đưa Nga và Trường ra một bàn ăn phía trong, gần lối vào khu bếp. Nhà hàng cũng không quá lớn, khoảng tám chục mét vuông bày biện hai dãy bàn tròn phủ khăn trải bàn ren trắng. Nga ngồi xuống cạnh Trường, có chút ngại ngùng trước ánh mắt ẩn ý của chị Hạ. Hạ bước vào khu bếp, để lại đôi trẻ ngồi đó.
Trường quay sang Nga mỉm cười tự hào:
– Chị ấy đẹp giống anh đúng không?
Nga bĩu môi trước độ tự tin của Trường, dù công nhận là anh nói đúng. Anh nhẹ giọng giải thích:
– Chị Hạ là chị họ anh, mẹ chị và mẹ anh là hai chị em, mà gia đình chị ở Huế, hồi nhỏ mỗi dịp hè chị ấy lại ra nhà anh chơi mấy tháng. Chị ấy lấy chồng Hà Nội, giờ vợ chồng chị đầu tư cái khách sạn này.
Nga gật gù ra chừng đã nắm được thông tin. Gia đình anh toàn người giàu thật. Nhìn lại bản thân mà cô cảm thấy chênh lệch quá, cảm nhận ấy làm cô không thoải mái. Cô cụp mắt xuống trầm buồn. Bàn tay ấm áp kề bên bỗng quàng qua vai cô vỗ về làm cô lúng túng, cảm giác ngọt ngào từ lúc nào cũng dâng lên đầy ắp.
Vừa thấy Hạ bước lại, Nga ngại ngùng gạt tay Trường ra. Thế này ngại chết! Chị Hạ tỏ vẻ không để ý, chị ấy vẫy tay cho người phục vụ phía sau đặt những món ăn cầu kỳ đẹp mắt lên bàn.
– Còn sớm nên nhà hàng chưa chuẩn bị được nhiều món, hai đứa ăn tạm nhé, bữa sau chị đền.
Ăn tạm của chị là hết người phục vụ này đến người phục vụ khác bưng món ra bàn! Một lúc sau, bàn ăn trước mắt cô đầy ắp toàn món nhìn thôi đã muốn ăn rồi. Bữa sáng thế này thì nhiều quá, ăn làm sao hết? Trường phì cười nhè nhẹ rồi bắt đầu nhiệt tình gắp thức ăn vào bát cho Nga làm người phụ nữ ngồi đối diện cứ tủm tà tủm tỉm.
– Chị Hạ nhớ lời đấy nhé! – Trường cất lời, mặc kệ thái độ hiếu kỳ có chút châm chọc ở Hạ. Hạ đưa cốc nước lọc nhấp môi.
– Chị thất hứa gì với cậu bao giờ chưa?
– Anh ăn đi… kệ em…
Nga đỏ mặt trước thái độ quan tâm lộ liễu lần đầu tiên cô trải nghiệm ở Trường. Con người lúc nào cũng tỏ vẻ bất cần này lại có cách quan tâm đến bạn gái ấm áp chân thành mà tinh tế đến vậy khiến Nga vừa bất ngờ vừa có chút cảm động. Cô thầm tiếc hai năm qua đã không nhìn ra bản chất này ở anh, nhưng… chẳng phải thời gian cũng chính là thử thách cần thiết để cô và anh nhận ra tình cảm dành cho nhau sao? Mọi thứ đều có giá của nó, không có chia cách cũng không có gặp lại, không có thử thách sẽ khó có trân trọng, đó chính là quy luật của cuộc sống, hay chăng là số phận khiến cô và anh lúc này đã là của nhau, dù cô vẫn còn chưa thể quen với điều này, với thái độ này của anh.
– Nga thấy các món ăn ở nhà hàng thế nào?
Hạ nhẹ giọng hỏi, Nga giật mình, thật thà trả lời:
– Ngon lắm chị, lần đầu tiên em ăn đồ ăn Huế ở Hà Nội mà cảm thấy đúng vị đến thế. Em từng đi Huế mấy lần với ba mẹ…
Nhắc đến ba mẹ mà cô lại nghẹn lại. Gia đình hạnh phúc một thời của cô với những chuyến du lịch trong và ngoài trước giờ đã chẳng còn.
– Cảm ơn Nga. Ba mẹ em có khỏe không?
– Dạ… Ba mẹ em vẫn khỏe chị ạ.
Thấy Nga có vẻ buồn nên Hạ cũng không hỏi tiếp nữa.
– Chị ăn đi, hỏi nhiều vô duyên!
Trường tỏ vẻ bực bội làm chị Hạ bĩu môi duyên dáng trêu ghẹo. Chị chuyển chủ đề:
– Chuyến nào hai đứa vào Huế chơi đi, lâu lắm rồi Khánh không vào, mẹ chị nhắc cậu suốt đấy!
– Chắc chắn rồi, chúng em sẽ vào thăm bác sớm thôi!
Trường khẳng định chắc nịch rồi quay sang Nga với ánh mắt lấp lánh âu yếm. Nga đỏ mặt, người bỗng nóng bừng lên. Anh đã nghĩ đến chuyện nghiêm túc với cô rồi hay sao vậy nhỉ? Nhanh thật, đúng là tên lửa mà, nhưng sao cô lại cảm thấy mình đang trong một giấc mơ hạnh phúc nhất, hạnh phúc lần đầu tiên cô được biết trong đời, hạnh phúc của yêu thương và được yêu thương.
Bữa sáng muộn không diễn ra quá lâu. Nga ăn chưa hết chỗ thức ăn Trường gắp cho cũng đã no căng bụng, cô khẽ níu tay anh ý bảo anh đừng gắp cho cô nữa. Anh có nhất thiết phải thể hiện tình cảm anh dành cho cô ra thế không? Cô vừa hạnh phúc lại vừa ngượng ngùng khi lần đầu tiên được yêu từ anh. Hai má cô nóng ran cả lên.
Hạ vẫy nhân viên dọn dẹp. Nhân viên phục vụ đứng gần dọn đồ đi rất nhanh. Ngay sau đó, một bạn nữ nhân viên xinh xắn mang một khay trà nóng bốc khói đặt lên bàn. Mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ ấm trà làm Nga sảng khoái. Hạ nhấc ấm trà, rót vào ba chiếc chén men xanh theo cách nhẹ nhàng duyên dáng đúng như con người chị vậy.
Đưa chén trà cho Nga, Hạ cười giới thiệu:
– Trà sâm dứa cung đình đó Nga, em uống đi!
– Dạ… em cảm ơn chị.
Mùi thơm từ chén trà trước mũi làm Nga ngây ngất. Cái mặt khoan khoái hít hà của Nga làm Trường phì cười. Anh e hèm:
– Chị Hạ, chị nói với Nga mục đích chính của buổi gặp này đi!
Nga có chút ngơ ngác không hiểu. Thế ra không phải anh chỉ muốn giới thiệu cô với người nhà anh sao?
Hạ đặt chén trà xuống rồi từ tốn nói:
– Ừ, chị muốn gặp Nga là để nhờ em thiết kế không gian xanh cho khách sạn Bốn Mùa này, ý em thế nào?
– Thiết… thiết kế?
Nga lắp bắp trước những gì vừa nghe. Chị Hạ muốn cô thiết kế cảnh quan xanh cho khách sạn sang trọng bề thế mới xây dựng này sao? Cô đang mơ phải không? Công việc đầu tiên trong đời đúng chuyên môn đã đến với cô rồi. Mà… tất cả là nhờ anh. Nga có chút xúc động, rơm rớm nước mắt nhìn chị Hạ. Gương mặt Nga bừng sáng trước đôi mắt hài lòng của anh. Hạ cũng dễ dàng nhận ra niềm phấn khởi của Nga, chị nhẹ nhàng nói tiếp:
– Ừ, chị nghe Khánh nói em rất giỏi việc thiết kế không gian cây lá, em đồng ý nhé!
– Em… vâng. Em cảm ơn chị!
Nga nhanh chóng nhận lời, còn lý do gì để cô từ chối nữa đây? Cô sắp được chính thức làm công việc cô yêu thích. Trái tim cô đập thình thình trước niềm vui bất ngờ, dù trong lòng không khỏi lo lắng khi cô chưa có kinh nghiệm. Cô thật thà trình bày bởi không muốn Hạ quá kỳ vọng:
– Em mới tốt nghiệp chuyên ngành Thiết kế cảnh quan thôi chị, em chưa làm công việc này trong thực tế bao giờ cả…
– Không sao, em cứ thiết kế theo ý của em, thế nhé!
Nga quay sang Trường với chút lo lắng. Trường mỉm cười, đưa tay quàng qua lưng cô gái anh yêu thương, vừa bày tỏ tình cảm vừa để trấn an cô bạn gái lần đầu tiên nhận việc mà lại lĩnh xướng một công việc như thế. Khách sạn này mười tầng với một khu vực khuôn viên nhà hàng khá rộng bên cạnh. Quả thực đây là một thử thách lớn với Nga, dù cô cực kỳ hứng thú!
– Chị yên tâm đi, chắc chắn Nga sẽ làm chị hài lòng.
Trường khẳng định chắc nịch rồi tủm tỉm, kéo nhẹ Nga về lòng. Cô nghĩ Trường nghe được tiếng tim cô đang thùm thụp đập trong lồng ngực mất. Cô chẳng biết phải nói gì khi anh đã nói vậy, chỉ biết đẩy nhẹ anh ra.
– Em sẽ cố gắng hết sức chị ạ. Em cảm ơn chị đã tin tưởng em.
– OK. Chị đã soạn sẵn hợp đồng, em đọc xem có ưng không nhé!
– Hợp đồng ấy ạ?
– Ừ, phải có hợp đồng chứ em.
Nga lúng túng, cô chỉ muốn giúp chị ấy thôi, dù cô sẽ làm việc nghiêm túc nhất có thể, thế nên nghe đến hợp đồng mà cô cảm thấy áy náy.
Hạ mở chiếc túi xách hàng hiệu đặt bên cạnh, lôi ra một tờ giấy đưa cho Nga. Cô đọc một lượt rồi lại thêm một lần sững sờ. Tiền chị thuê cô là năm mươi triệu. Năm mươi triệu cho một tân kiến trúc sư chưa có kinh nghiệm như cô? Tiền lương mà cô mong muốn khi đi xin việc cũng chỉ là trên dưới mười triệu một tháng mà còn chẳng được kia mà. Cô xanh mặt, áp lực chắc chắn sẽ đè nặng hơn một khi cô đặt bút ký, thế nên cô lại quay sang anh như để tìm sự trấn an.
– Em chê tiền à?
Khánh nhếch miệng hỏi. Nga lắc đầu nguầy nguậy, vội thanh minh với Hạ:
– Không… Em không dám nhận nhiều tiền thế này đâu chị, em chỉ giúp chị lấy kinh nghiệm thôi ạ. Chị cho em cơ hội thực hành đã là quý lắm rồi.
– Con bé này, chị thuê là thuê đàng hoàng. Em không cần lo, Khánh ưng là chị ưng. Khánh cũng góp vốn trong khách sạn này mà.
Những lời Hạ nói đúng là có làm Nga cảm thấy yên tâm hơn một chút. Ra là vậy, anh cũng là chủ nhân của cái khách sạn này. Hình như anh lại lườm chị Hạ một cái thì phải. Ừm… cô đã tin tưởng anh từ lúc nào để cảm thấy yên tâm khi anh là người đánh giá kết quả công việc của cô vậy nhỉ? Cô chỉ biết mình khẽ thở phào vì biết được điều đó.
Nga hít một hơi rồi ký roẹt vào bản hợp đồng, chính thức nhận công việc đầy hào hứng đầu tiên trong đời, công việc đến với cô một cách hết sức bất ngờ nhưng có lẽ cũng chẳng có gì là tình cờ với ai kia đang gật gù chăm chú ngay bên cạnh.