Chỉ Muốn Có Em - Chương 18
Mười một giờ trưa, Trường lái xe đưa Nga về quán cà phê. Đến nơi, chưa kịp vào chào mẹ Nga, điện thoại của Trường bất ngờ reo vang. Anh nhíu mày xem ai gọi. Là Thắng còi, đệ tử ruột của bố anh, giờ anh ta đi theo anh.
– Đại ca đang ở đâu thế, đại ca về quán bia Cửu Xõa ngay đi, có hai nhóm bợm đang đánh nhau loạn cả lên, mấy thằng ôn kia lúc cần lại bỏ đi đâu không thấy mặt.
Trường bực bội dập máy. Anh mở cửa xe cho Nga. Đưa tay đỡ eo người yêu xinh đẹp, Trường cúi xuống nhìn cô đầy luyến tiếc.
– Anh phải đi có việc. Tối nay anh ghé quán, tầm bảy giờ, mình đi ăn.
– Ơ… tối nay em phải đi học thêm. Em đang học thêm tiếng Anh để ôn thi chứng chỉ anh à.
– À… Thế sáu giờ anh qua đưa em đi ăn rồi vào lớp, thế nhé!
Nga tủm tỉm cười đồng ý. Gương mặt ửng hồng, đôi môi chúm chím của Nga làm Trường chỉ muốn hôn cô thêm nữa, nhưng nhớ đến chuyện bực mình Trường khẽ thở dài, đành từ biệt người yêu để về quán bia mà anh mới mở cách đây không lâu. Đang bên người yêu mà lại phải bỏ về thế này, bực nào cho bằng?
*****
Trường về đến quán bia thì cũng là lúc nhóm anh em Thắng còi dẹp yên mấy ông bợm rượu. Hừm, thế mà cứ loạn cả lên, mất cả việc của anh. Trường ngồi xuống ghế, thở hắt ra. Mấy con bé tiếp bia ăn mặc hở hang khoe hàng thấy ông chủ trẻ đẹp trai như diễn viên điện ảnh ngồi đó thì õng ẹo bước đến chào hỏi:
– Anh Trường, sao anh về muộn thế, ban nãy người ta sợ hết hồn à!
Trường giật thót mình khi có bàn tay với những chiếc móng giả dài ngoằng lạnh giá chạm vào gáy anh. Trường đứng bật dậy làm chiếc ghế nhựa anh ngồi lăn ra đất. Mọi khi anh cũng chẳng để tâm, chúng nó thích õng ẹo thì cho õng ẹo, có thế mới hút được khách, nhiệm vụ của chúng nó cũng chỉ thế. Thế nhưng sao hôm nay anh lạ thế, làm mấy cô gái trang điểm dày cộm phấn son kia tròn mắt hết hồn, vội thốt lên:
– Ôi… móng tay mới của em làm anh đau à?
– Tại mày đấy, móng đã sắc mà còn chạm vào anh ấy!
– Tao có cố tình đâu, mà móng có sắc đâu? Này!
– Á, mày dám cào tao à?
– …
Mấy con bé ì xèo cãi nhau. Trường lắc đầu, cầm chìa khóa bước ra xe, bỏ về nhà. Bố mẹ anh chẳng mấy khi ở nhà, việc buôn bán cầm trịch ở chợ đầu mối cách đây mấy năm giờ đã được giao lại cho chú của Trường. Hai ông bà già giờ đầu tư vào mấy quán karaoke chẳng mấy lành mạnh làm Trường ngán ngẩm. Thế này thì lại càng khó gây thiện cảm với bố mẹ Nga một khi anh khai hết sự thật, haizz.
Nhà Trường lúc này còn cô Tám giúp việc với mấy thằng đệ của bố anh – lão Hải sẹo giang hồ hùm báo một thời nức tiếng chợ đầu mối. Nghe tiếng mở cổng, cô Tám vội chạy ra đón.
– Cháu có ăn cơm không, cô nấu xong rồi, vào ăn cùng mấy thằng kia luôn cho vui.
– Cháu không đói, cô bảo chúng nó cứ ăn trước đi.
Trường vứt xe ở sân nhà rồi đi vào sâu bên trong qua một ngõ hẹp. Khu nhà ông Hải khá rộng với nhiều gian phòng nhỏ phía trước dành cho lũ đệ tử, còn căn nhà chính bề thế ba tầng của gia đình ông thì nằm sâu bên trong. Ông làm thế hẳn là có ý để họ bảo vệ ông cùng bà vợ ông cưng chiều như trứng mỏng và thằng con đẹp giai hệt như ông trước khi ăn vài nhát dao trên mặt ngày trẻ.
Trường nằm vật ra giường, mở điện thoại ngắm nhìn cô gái đáng yêu nhất thế giới kia đang ngồi ở quầy thu ngân. Chắc cô Giang đang trong phòng nghỉ ngơi. Việc quan trọng của Trường lúc này là phải dặn thằng Khánh im lặng, cấm có hấm hé gì về thân phận của Trường. Khánh đang online, Trường nhắn luôn:
“Đang làm gì thế?”
“Em chuẩn bị ăn cơm. Anh đang đâu thế, chưa ăn cơm thì sang ăn cho vui đi. Bà Vân vừa bảo em gọi anh sang. Hôm nay bố mẹ em đi ăn cưới, nhà có hai chị em thôi.”
Gia đình Khánh ở riêng chứ không ở cùng ông bà nội trên phố cổ nổi tiếng nghề thuốc mà Nga và mẹ từng đến, ngôi nhà lớn của họ nằm cạnh nhà Trường tại một khu phố vắng.
“Mày ăn đi, chốc sang tao nói chuyện.”
“Chuyện gì thế đại ca?”
“Cứ ăn xong đi.”
“Thế em sang giờ, bà ý làm chậm bỏ xừ, còn lâu mới ăn.”
Chưa đến năm phút sau, Khánh đã xuất hiện trước mặt Trường. Khánh trèo lên giường ngồi cạnh ông anh. Liếc thấy gương mặt xinh đẹp của Nga qua camera trong điện thoại Trường, Khánh không được vui.
– Đại ca mê em Nga thế cơ à?
– Từ giờ mày gọi Nga là chị dâu được rồi đấy!
Khánh tròn mắt. Vậy là…
– Anh cưa được nó rồi à?
– Anh mày là ai chứ?
Trường nhếch mép. Gương mặt Khánh thoáng sa sầm, Khánh gượng cười:
– Đại ca, anh nghĩ lại đi, chơi bời tí thôi chứ bố mẹ hai bên ngắm anh với chị Vân nhà em từ lâu rồi mà. Chị Vân yêu anh lắm, bố mẹ em hứa cho anh chị cả cái trang trại trên Hòa Lạc đấy… Nhà con Nga giờ rách lắm…
Trường nhìn vào mắt Khánh bằng thái độ nghiêm túc mà Khánh chưa từng thấy ở anh:
– Anh gọi mày sang đây là nhờ mày giữ im lặng thêm cho anh, ít nhất đến khi mẹ Nga khỏe mạnh trở lại, anh sẽ chân thành tạ lỗi bố mẹ Nga về trò mèo ngày xưa sau.
– Anh…
– Mày còn coi anh là anh mày thì giúp anh!
– Hừm… Em biết rồi.
Khánh hậm hực đáp lời trước ánh mắt van xin của Trường. Ngó gương mặt xinh đẹp ngây thơ ngoan hiền qua điện thoại kia, Khánh đành nuốt nước bọt thèm thuồng cái ực.
Mới xa Trường một lúc mà cái mặt Nga như chảy ra dài ngoằng, làm mấy con bé nhân viên ở quán cà phê Lucky Day cứ tủm tà tủm tỉm nhìn Nga rồi thì thầm to nhỏ. Chuyện Trường đưa Nga về rồi lại còn ôm eo cô tình tứ ở ngay trước quán hẳn nhiên đã lọt vào tai vào mắt chúng nó rồi mà. Nga cũng kệ, chẳng có gì phải giấu giếm, lòng cô còn có chút tự hào muốn khoe cho cả thế giới biết cô đang yêu và được yêu, người đàn ông của cô tuyệt vời lắm nữa.
Nga lén lấy chiếc gương nhỏ ngắm nhìn khuôn mặt trái xoan xinh xắn ửng hồng trong đó. Dường như đôi mắt cô long lanh hơn thì phải. Con gái đẹp nhất khi yêu mà…
– Chị Nga…
Nga giật mình, xấu hổ đặt chiếc gương xuống quầy. Trâm buồn bã nhìn cô, cất lời:
– Em xin phép nghỉ việc từ hôm nay.
– Em nghĩ kỹ chưa… em không thể làm việc ở đây nữa sao?
Nga không muốn Trâm nghỉ việc chút nào, nhưng giữ con bé ở lại thì cô cũng chẳng thế. Dẫu thế nào cô cũng vẫn cảm thấy là mình có lỗi với nó. Cô nhíu mày nhìn vẻ mặt thất thần của nó, áy náy.
– Chuyện với anh Khánh, chị…
– Chị cứ tận hưởng hạnh phúc đang có đi nhé! Em về đây.
Trâm nói với chút ấm ức rồi quay người bước đi. Cô hơi bất ngờ về câu nói này của con bé, nhưng cô cũng phải thông cảm tâm trạng của một cô gái thất tình, dù là đơn phương, cô cho là vậy, với người đàn ông mà cô đang nắm giữ trái tim.
Dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn của Trâm rời khỏi quán, Nga thở dài đánh thượt. Hạnh phúc là một tấm chăn hẹp, có phải vậy không?
– Ông chủ cũ của quán nhờ tôi mua cho cô suất ăn này. Cô chưa ăn trưa phải không?
Nga ngạc nhiên quay lại nhìn Hiển. Trên tay Hiển là một khay bánh cuốn nóng thơm phức. Bữa sáng ban nãy với Khánh làm cô bỏ quên bữa trưa, giờ cũng đã gần hai giờ chiều, cô nên ăn là hơn. Nhớ có lần bỏ ăn trưa mà tay chân cô run rẩy tại chứng tụt huyết áp, cô liền đỡ lấy khay bánh cuốn rồi cảm ơn Hiển, nhờ anh ta chuyển lời đến ông Trường. Lòng Nga không khỏi thắc mắc, ông ta quan tâm đến cô thật, để ý từng chút một, vì điều gì chứ nhỉ? Nếu ông ta có lòng với cô, cớ gì ông ta cứ phải giấu mặt như vậy? Nhưng dẫu sao giờ ông ta có thế nào, đối với cô càng chẳng có gì quan trọng, bởi cô đã có trong tim người cô yêu thương cùng tin tưởng là anh rồi.
Vừa ăn xong suất bánh cuốn ngon lành, điện thoại Nga có tiếng tin nhắn. Tin nhắn từ ông Trường.
“Cô thấy ngon miệng chứ?”
“Rất ngon. Cảm ơn ông. Vì tất cả những gì ông làm cho mẹ con cô.”
“Tôi thấy thần sắc của cô hôm nay rất tốt. Cô đang có chuyện gì vui phải không?”
Ông ta quả nhiên rất quan tâm đến cô. Cũng tốt, đây là dịp để cô cho ông ta biết, cô là hoa đã có chủ, ông ta không nên tiếp tục nghĩ gì đến cô nữa.
“Ông tinh mắt quá. Đúng vậy. Tôi đang yêu. Người đàn ông tôi yêu có lẽ ông cũng biết.”
“Ồ, chúc mừng cô. Anh chàng may mắn đó là ai vậy?”
Ông ta thật lòng chúc mừng cô sao? Cô tiếp tục thật thà thổ lộ với ông ta, như một người bạn, chính xác cô luôn coi ông ấy là một người bạn.
“Anh ấy thường đến quán vào lúc chín giờ sáng, nhấm nháp một tách trà đào ở góc quán quen.”
“À, vậy thì tôi biết rồi. Cậu ta được đấy. Chúc hai bạn luôn hạnh phúc nhé!”
Nga có thể tin ông ta thật tâm chúc mừng cô và anh không nhỉ? Cô nên tin, như vậy sẽ thoải mái hơn. Vậy tức là cô thực sự may mắn khi có một người bạn tốt như ông ta.
“Tôi không biết nói gì hơn ngoài cảm ơn ông. Ông thực sự là một người tốt hiếm có trên đời. Tôi rất mong một ngày có cơ hội được gặp ông.”
Không có tin nhắn lại, có lẽ cô nên quên ý nghĩ được gặp ông ta đi thôi. Ông ấy không muốn, vậy thì cô cũng không nên nghĩ đến nữa.
*****
Những ngày sau đó, niềm hạnh phúc trong mối tình nồng nàn bên Trường làm Nga có cảm giác mình đang trong một giấc mơ ngọt ngào nhất.
Cô Giang mẹ Nga đương nhiên vui mừng khi biết con gái đã chấp nhận tình yêu của cậu con trai tuấn tú nhà họ Trần, cháu nội lương y Trần Bình. Thần thái mẹ rạng ngời mỗi khi thấy Nga và anh bên nhau, thấy vậy lòng cô càng thêm rộn ràng. Sức khỏe của mẹ cô cũng khá hơn nhiều nhờ bài thuốc quý của ông Bình cùng những vị thuốc bổ hiếm có khó tìm mà Khánh đem biếu dù cô không muốn nhận. Anh ta dường như vẫn nuôi ý định với cô, dù việc cô và Trường bên nhau anh ta không thể không biết. Cô không có cách nào ngoài mặc kệ ánh mắt si tình của anh ta mỗi khi anh ta đến quán ngồi lặng hàng giờ, mỗi khi Trường có việc bận không ở bên cô.
Trường đang quản lý ba quán bia cùng hai nhà hàng hải sản theo hình thức chợ hải sản. Tuy nhiên anh không nói rõ với Nga, chỉ chia sẻ với cô anh đang bận rộn để xây dựng cho tương lai của hai người. Anh luôn tranh thủ đến bên cô, toàn tâm toàn ý tặng cho cô những món quà đắt giá cho người con gái anh trân trọng nhất. Biết anh bận cô hoàn toàn thông cảm với anh. Chỉ có điều, vài lần cô có nhã hứng muốn đến tham quan nơi anh làm việc, anh chỉ cười và khuyên cô không nên đến. Cô cũng gật gù nghe anh vậy. Có lẽ anh không muốn những chuyện quá khứ ăn chơi của anh lọt vào tai cô, vậy thì cô cũng chẳng ép anh. Miễn là anh cho cô niềm tin, anh chỉ có cô, mà bản năng phụ nữ trong cô tin anh, rất tin. Liệu cô có ngốc nghếch quá không nhỉ, cô cũng không biết nữa, cô chỉ biết, tình yêu cô dành cho anh ngày càng nhiều, cùng với niềm tin anh là của riêng cô, chỉ của cô thôi.
Không ít lần Trường đề cập đến đám cưới, với tính cách của anh thì chỉ sau khi cô chính thức nhận lời anh có ba ngày, anh đã cầu hôn cô, có điều là cô chưa muốn. Trong thâm tâm, cô muốn chờ ba cô mãn hạn tù, để ba được ngắm con gái trong bộ váy cưới tinh khôi, được nghe ba chúc phúc trong ngày vui trọng đại. Cô cũng muốn thỏa đam mê bay nhảy du học nữa, nhưng việc kết hôn cô đành chiều Khánh, dù Khánh nói cô cứ đi học, anh sẽ chờ cô, nhưng cô đọc được trong mắt anh câu nói “đừng đi” hiện rõ.
Ở bên nhau, cô được là chính mình, được yêu thương đúng nghĩa, được bắt nạt, được đòi hỏi. Sao anh hiền thế nhỉ? Cô cũng không ngờ luôn. Anh chiều theo cô tất cả, cả những lúc cô quá quắt làm anh muốn bực. Cô đúng là được anh chiều chuộng sinh hư mất rồi.
Điều làm cô hạnh phúc nhất, thậm chí làm cô kinh ngạc cùng thở phào nhẹ nhõm, đó là anh hoàn toàn tôn trọng mong muốn giữ gìn cho đêm tân hôn của cô, dù cô không khó để nhận biết được, anh muốn cô, mọi lúc gần cô. Giữa cô và anh nhiều nhất chỉ là những nụ hôn bỏng cháy. Cô lại càng yêu thương và trân trọng anh hơn nữa. Cô chết ngập trong hạnh phúc suốt hai tháng qua bên anh thật rồi!
Sau hai tháng, sức khỏe của mẹ cô chính thức ổn định trở lại với việc không cần uống thuốc thêm.
Chiều hôm ấy, Trường nhắn cho Nga một tin nhắn làm cô có chút suy nghĩ. Anh nói là tối nay anh đến, anh có chuyện nghiêm túc muốn nói với cô. Lòng có chút hồi hộp, cô thầm đếm ngược thời gian để được gặp anh.