Chỉ Muốn Có Em - Chương 20
Ngồi bên Nga ở quán cà phê hồi lâu, Khánh bẹo má Nga, âu yếm thì thầm vào tai cô:
– Mình đi đâu đó cho thoải mái em nhé!
Nga mơ màng gật đầu. Khỏi phải nói Khánh hí hửng đến mức nào. Khánh đỡ Nga đứng lên rồi cùng cô vào quầy thu ngân. Khánh muốn xin phép cô Giang đàng hoàng. Khánh đã xác định nghiêm túc với Nga, anh ta tin mẹ Nga sẽ chẳng có gì chê được.
– Cô Giang, cô thông cảm cho cháu, lúc trước cháu chưa xác định được mình muốn gì. Giờ em Nga cũng đã thông cảm và muốn ở bên cháu, cháu mong cô chú cho phép cháu tìm hiểu em Nga ạ.
Cô Giang vẫn còn bực bội vì chuyện hai thằng lừa cô chú với Nga suốt bao lâu, nhưng thấy con Nga nhà cô có vẻ quyến luyến thằng Khánh, dù cô ngạc nhiên không hiểu sao Nga thay đổi nhanh như vậy, cô Gianh cũng đành ậm ừ đồng ý. Dạo gần đây thằng Khánh hay đến quán, có vẻ nó cũng chân thành với con gái cô. Có thể nó đã thuyết phục được con bé từ lúc nào mà cô không biết thì sao? Thằng Khánh cũng rất quan tâm đến cô, bao ngày nay nó đem thuốc quý cho cô mà không lấy một đồng. Hơn nữa, lúc nào mẹ Nga cũng muốn đặt hạnh phúc của cô lên trên hết. Nhớ ngày xưa, đến thằng Vinh mẹ cô còn cho phép cô yêu, thì giờ Trần Huy Khánh cao to sáng sủa, có ăn có học, gia thế hiển hách thế này, cô mừng còn chẳng hết nữa là. Nghĩ là vậy nhưng cô Giang vẫn tỏ chút giận dỗi mà nói:
– Anh để người khác đóng giả anh đến gặp chúng tôi, lừa dối chúng tôi không biết bao nhiêu lần, anh có tôn trọng chúng tôi chút nào đâu mà còn phải hỏi? Con Nga nó chọn anh thì tôi cũng đành chiều nó, chứ tôi là tôi không chấp nhận đâu.
Khánh nghe vậy cũng hiểu mọi chuyện đã êm xuôi. Anh ta mừng rỡ ôm xiết vai Nga, ánh mắt long lanh nhìn mẹ vợ tương lai, vui sướng đáp lời:
– Mẹ, con cảm ơn mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc Nga và ba mẹ hết mình!
Cô Giang bĩu môi tủm tỉm. Cái thằng, khéo ăn khéo nói thế chứ, công nhận cái mồm nó dẻo bằng mấy lần thằng kia! Thằng giả danh nó đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng thằng đó ít lời, cô không hiểu nó cho lắm, còn có chút hơi sờ sợ nó. Nhưng có thế nào cô vẫn không ưng được mụ Huệ mẹ thằng Khánh. Từ đợt nhà cô thất thế, bà ta cứ lảng cô dần, rồi cuối cùng cô nhắn tin mụ ta cũng không thèm trả lời, chẳng hiểu thông gia cái kiểu gì nữa. Cô Giang từng nói bóng nói gió với thằng kia về mẹ nó, nó chỉ bảo để nó nói lại với bà ta, giờ cô mới hiểu nó làm sao mà nói gì được.
Mẹ Nga chẹp miệng mỉa mai:
– Không biết chị Huệ độ này có khỏe không?
Khánh hiểu ngay thái độ không vừa lòng của mẹ Nga, Khánh nhanh miệng trấn an mẹ vợ tương lai:
– Mẹ con đợt này hơi mệt mẹ ạ, nhưng mẹ con sẽ sớm đến chơi với mẹ, hay cuối tuần này bố mẹ con sang ba mẹ nhé!
Cô Giang chưa muốn mọi chuyện diễn ra nhanh thế, bởi chồng cô vẫn còn đang chịu án. Nghe Khánh nói vậy mẹ Nga cũng là tin tưởng anh ta thật lòng thật dạ với con gái mình, mỉm cười:
– Thôi, có gì cứ bảo mẹ cháu trả lời tin nhắn cô hỏi thăm đợt trước là được. Em Nga còn trẻ, hai đứa cứ tìm hiểu cho kỹ cũng không muộn.
– Dạ. Mẹ cho phép con đưa em Nga đi chơi mẹ nhé!
– Ừm, hai đứa nhớ về sớm đấy, mà trời lạnh lắm, con Nga khoác thêm cái áo vào!
– Vâng, chúng con sẽ về sớm, mẹ cứ yên tâm. Mình vào lấy áo nào em!
Khánh đỡ Nga vào căn phòng bên trong, lấy chiếc áo phao đỏ treo trên giá khoác lên người cho cô, lại lấy chiếc khăn len ở đó choàng vào cổ cô cho yên tâm. Nhìn con gái trong bộ dạng ấm áp bước ra, ánh mắt con bé dịu dàng nhìn thằng Khánh mà mẹ cô hài lòng gật gù, tiếp tục tập trung vào giấy tờ sổ sách, mặc cho đôi trẻ đưa nhau ra chiếc xe hơi thể thao màu vàng chanh của Khánh.
Khánh đưa Nga đến một nhà hàng Nhật Bản. Cô mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn cảm nhận được mọi thứ, nếu chỉ nhìn bên ngoài sẽ không thể phát hiện được cô đang gặp vấn đề gì. Khánh ngồi cạnh Nga, chăm chút cho cô từng li từng tí. Đúng là cái gì khó có được người ta lại càng trân trọng, Khánh đã thực sự hiểu được chân lý này. Cứ tưởng chẳng thể nào có được cô gái xinh đẹp kiêu kỳ xa vời muôn trượng, giờ cô đang ở ngay bên cạnh, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ thế này, Khánh chắc mẩm chỉ còn một bước nữa là xong.
Tám giờ tối, bữa ăn ngon miệng bên Nga làm Khánh hết sức hài lòng. Khánh đưa cô ra xe, nhưng không phải ra về, mà là rẽ vào căn nhà của gia đình Khánh ở một khu đô thị mới. Căn biệt thự liền kề đẹp đẽ này bố mẹ Khánh mua cho cậu từ ngày sắp đặt hôn sự với Nga, bảo Khánh về Việt Nam lấy vợ là vào đó ở, không bắt Nga làm dâu, không ngờ sau bao nhiêu chuyện, đến cuối cùng vẫn là có cái ngày này, ngày Khánh đưa Nga về đây, chỉ riêng mình hai đứa.
Khánh đắc ý mở cửa xe đỡ Nga bước ra. Trong đầu Nga lúc này chỉ có duy nhất một niềm tin, người đàn ông này là người cô yêu, ngoài ra, chẳng còn gì khác. Thế nên, cô cứ vậy theo Khánh bước vào trong nhà, lên tầng hai, bước vào phòng ngủ lớn của căn biệt thự trắng xinh đẹp. Vừa mở cửa phòng, Khánh bỗng bế bổng Nga lên, còn Nga, chỉ lặng yên ôm choàng lấy Khánh, để yên cho Khánh đặt cô lên giường. Khánh không biết mình đã thầm cảm ơn ông nội bao nhiêu lần nữa, chỉ biết rằng trái tim cậu đang đập những nhịp đập vừa hồi hộp của kẻ đi ăn trộm, lại vừa hân hoan hạnh phúc của kẻ đang yêu và được chấp nhận tình yêu.
Khánh vừa chạm khẽ vào đôi môi xinh xắn của Nga, bất ngờ chuông điện thoại của cậu reo vang. Mẹ? Sao mẹ lại gọi đúng vào lúc này thế nhỉ?
Âm giọng bà Huệ bực bội vang lên qua điện thoại:
– Khánh! Con đang ở đâu thế? Về ngay cho mẹ, suốt từ chiều đến giờ không thấy mặt, mẹ gọi con không được, nhắn tin cũng không thèm trả lời.
– Mẹ, con đang ở bên vợ tương lai của con đấy mẹ!
– Vợ tương lai nào? Mẹ còn chưa cho mày gặp nó cơ mà!
Mẹ Khánh lại sớm tìm mối tốt cho Khánh rồi đấy. Khánh hậm hực đáp:
– Vợ con là cái Nga. Vậy mẹ nhé!
Khánh ngắt rụp điện thoại. Phá hoại giây phút này của Khánh là một cái tội không thể tha thứ được. Khánh mỉm cười trấn an vẻ lo lắng ngây thơ trên gương mặt Nga.
– Mẹ gọi thôi mà. Mình tiếp tục nhé em yêu!
Khánh đẩy Nga nằm xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi hôn xuống mũi, xuống má… Nga xinh đẹp quá… Bực thật, lại có chuông điện thoại. Khánh điên mất thôi!
– Con Nga nhà bà Giang ấy hả, cắt, cắt ngay cho mẹ, nghe rõ chưa?
– Mẹ, con yêu Nga, Nga cũng yêu con, mẹ đừng cấm con được không? Con nghiêm túc đấy!
Haizz, bực thật! Khánh tắt luôn máy, ném điện thoại ra xa. Giờ thì còn ai có thể phá hoại Khánh được nữa chứ? Khánh lại ôm choàng lấy Nga mà nhìn sâu vào đôi mắt nai thơ ngây đang ngơ ngác của cô, thủ thỉ:
– Làm vợ anh nhé Nga!
“Làm vợ anh nhé Nga!”
Câu nói này… câu nói này Nga đã nghe ở đâu đó rồi, chỉ là… giọng nói ấy trầm ấm êm dịu mà tha thiết lắm, không giống… không giống chút nào giọng nói mà người đàn ông đang ở trước mặt cô vừa thốt lên… Nga đã vui đến thế nào khi được nghe lời cầu hôn từ người ấy, sao cô có thể quên? Đó… đó mới là người đàn ông cô yêu… không phải người này… chắc chắn… chắc chắn không phải!
Nga choàng tỉnh, đôi mắt quắc lên đầy sợ hãi, đẩy Khánh ra khỏi người mình, thốt lên:
– Anh Trường, tôi đang ở đâu thế này?
Khánh hốt hoảng khi Nga bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, thái độ anh ta nửa muốn xoa dịu cô, nửa bực bội cau có. Anh ta gãi gãi tai, cười cười, mặt đỏ lựng lên:
– Nga à, ban nãy mình đi ăn tối rồi em bị mệt nên anh đưa em về đây… hì hì…
Nga đã đi ăn tối với anh ta sao? Tại sao cô không nhớ gì cả? Cô vùng khỏi giường, vội bước ra phía cửa. Cô cần phải về. Một nam một nữ trong phòng, ai biết sẽ nghĩ sao, Người cô yêu sẽ nghĩ sao?
– Em ở đây với anh đi Nga!
– Không, tôi phải về. Anh Khánh biết chuyện sẽ không hay đâu!
– Anh ta đã biết chuyện rồi!
Khánh tựa người vào thành giường, nhếch miệng. Gương mặt thư sinh trắng trẻo ánh lên vẻ ngạo nghễ. Nga ngơ ngác, run run nhìn vào đôi mắt có phần đắc ý của anh ta, tức giận hỏi:
– Anh đã làm gì tôi và anh Khánh? Tại sao tôi lại ở cạnh anh thế này? Không phải ban nãy anh nói mời tôi tách ca cao thay lời chia tay sao?
– Em bình tĩnh đi. Anh chẳng làm gì em cả. Ngồi xuống, anh sẽ nói hết mọi chuyện cho em được rõ!
Nga cố gắng trấn tĩnh lại, cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ bọc da của bàn gương gần đó. Cô cần được rõ mọi chuyện. Không có lý gì mà bỗng dưng cô mất trí nhớ như vậy.
Cô cau mày giục:
– Anh nói đi!
– Chuyện là thế này. Anh Khánh của em chỉ là người đóng thế cho anh, anh mới là Trần Huy Khánh, người mà hai gia đình chúng ta muốn thành thân Nga ạ.
Có… có chuyện đó sao? Tại sao người cô yêu lại lừa gạt cô bao lâu nay như vậy? Còn anh ta, anh ta mới là Trần Huy Khánh, là tay chơi có hạng, con trai của ông bà chủ chuỗi tân dược Vạn Thành, cháu đích tôn của lương y Trần Bình sao? Phải rồi, tại sao cô không sớm nhận ra khi ông Bình đã gọi anh ta là Khánh, thêm nữa, Khánh của cô chưa bao giờ giới thiệu cô với người thân bạn bè anh ngoài chị Hạ khiến cô thắc mắc, cũng như anh luôn né tránh để cô can thiệp sâu hơn vào cuộc sống của anh. Những điều đó khiến cô chưa thực sự tin tưởng anh. Thì ra… hai người này đã bắt tay nhau lừa gạt cô bấy lâu nay. Cô hiểu rồi, thì ra là vậy. Vậy là, tất cả chỉ là một vở kịch thôi sao?
Trong Nga lúc này chỉ toàn là tức giận. Nỗi tức giận làm cô mất lý trí. Cô nhìn thẳng vào Trần Huy Khánh bằng ánh mắt giận dữ căm hờn.
– Anh giỏi lắm Khánh ạ, đóng thế tiếp cận, đóng thế cả yêu đương, tôi phục các người đấy! Các người muốn gì ở tôi?
Khánh có chút sợ hãi, anh ta bước đến gần Nga, đưa tay về phía cô.
– Em bình tĩnh nghe anh này, anh yêu em, anh đã nghĩ là không phải, nhưng mà sự thật là anh yêu em, chính vì thế mà anh phải nói cho em biết tất cả. Người kia từ đầu chỉ làm theo lệnh của anh thôi, anh ta không yêu em đâu. Em nghĩ mà xem, nếu hắn ta yêu em, tại sao hắn ta lại lừa dối em bao lâu như thế? Hắn ta chỉ muốn lợi dụng em rồi chuồn thôi. Bây giờ chán em rồi hắn trả em cho anh đấy Nga ạ.
Khánh của cô muốn lợi dụng cô rồi chuồn sao? Cô không tin, cô không tin điều đó! Cô gạt nước mắt đứng dậy. Cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Cô thấy sợ con người này.
– Tôi không yêu anh, anh hiểu không? Người tôi yêu là anh ấy, không phải là anh, dù anh ấy là ai cũng được!
Khánh bực tức kéo tay Nga, sau một lực rất mạnh, cả người cô nằm gọn trong vòng tay của anh ta. Khánh ôm chặt lấy Nga, nhẹ giọng bên tai cô:
– Hắn ta chỉ là một kẻ vô học, là dân chợ búa, giang hồ, bố mẹ hắn lúc trước cai quản chợ đầu mối, giờ những người đó làm chủ chứa đấy em biết không? Hắn cũng đang đi trên con đường đó. Hắn không xứng đáng với em đâu Nga. Chỉ có anh, có gia đình anh là tương xứng với em thôi, em nghĩ kỹ đi, em cũng phải nghĩ cho ba mẹ em nữa chứ!
“Vô học… chợ búa…” Những lời này… hình như quen quen… có phải chính miệng cô đã nói ra những từ ngữ ấy làm đau lòng ai đó khiến trái tim cô rất đau… Cô đẩy Khánh ra, vùng chạy. Chỉ hai bước là Khánh đã kéo cô lại, anh ta vẫn tìm cách thuyết phục cô:
– Nga này… anh thực sự nghiêm túc với em đấy. Nghe anh, sẽ không có gì thiệt thòi đâu, nhé!
– KHÔNG!
Nga gào lên, giật tay Khánh ra, mở cửa chạy ra ngoài. Nước mắt cô cũng tuôn rơi theo từng nhịp chạy. Người đàn ông cô yêu, anh đã lừa dối cô, thậm chí anh đã bỏ rơi cô rồi có phải không?