Chỉ Muốn Có Em - Chương 21
Nga chạy ra đường, vẫy một chiếc taxi màu xanh đang tiến đến. Tầm này đường phố vẫn còn đông đúc, người lái xe nói với cô mới gần chín giờ, vậy thì quán của mẹ con cô vẫn còn mở cửa.
Trên xe, Nga lơ mơ nhớ lại những gì đã diễn ra từ lúc Khánh mời cô cốc ca cao đó. Dù những hình ảnh trong trí óc cô không thực sự rõ ràng, nhưng cô nghi Trần Huy Khánh đã cho cô uống thứ gì đó không bình thường trong tách ca cao. Giờ những điều ấy cũng chẳng còn quan trọng, cô chỉ biết cô đã làm tổn thương người đàn ông cô yêu. Trên cả sự trách giận việc anh giấu cô thân phận, cô cảm nhận được anh đau đớn trước những gì phải nghe từ cô, trước hành động ngoan ngoãn của cô trong vòng tay Khánh. Cô đau nỗi đau của anh. Nỗi đau ấy làm trái tim cô buốt nhói, nước mắt cứ thế chảy không sao ngưng lại được.
Anh lái xe thở dài nhìn cô qua gương chiếu hậu. Cô cũng chẳng buồn giấu giếm nỗi chua xót lúc này. Cô muốn về quán thật nhanh, muốn cầm điện thoại gọi cho anh. Anh là ai, tại sao anh lại giấu cô? Trên hết, cô mong anh tin cô không thay lòng đổi dạ cũng như chủ tâm xúc phạm anh.
Có một điều cực kỳ quan trọng làm tâm trí cô vô thức rộn ràng. Nếu quả thực những gì Khánh nói với cô là đúng, nếu anh đúng là con trai của một gia đình không theo con đường học vấn, không liên quan đến ngành y dược, thì với cô mà nói, đó thậm chí là may mắn, là hạnh phúc, vì cô không còn áp lực phải che giấu việc ba cô sơ ý làm chết người. Đó chẳng phải là may mắn mà trong mơ cô cũng không dám nghĩ đến hay sao? Còn điều gì vui hơn khi cô được thoải mái tư tưởng bên anh, và cả bên gia đình anh nữa? Nghĩ rồi má cô lại đỏ lựng lên, chưa gì mà cô đã nghĩ đến chuyện làm dâu nhà người ta rồi. Chắc gì anh đã thật lòng với cô, chắc gì anh muốn cô làm dâu nhà anh chứ?
Nga bảo người lái xe chờ cô một chút rồi chạy vào quán lấy tiền trả taxi. Mẹ cô vẫn đang ngồi ở quầy, thấy cô hớt hải chạy qua chạy lại, hai mắt cô đỏ hoe thì ngạc nhiên lắm.
– Khánh đâu con, sao con lại vội vàng hớt hải thế này?
– Mẹ đừng nhắc đến tên anh ta với con nữa. Điện thoại của con đâu rồi mẹ có thấy không ạ?
Nga bực bội tìm điện thoại của cô để ở quầy. Ban nãy đi với Khánh, cô chẳng mang theo gì cả. Không có bất cứ liên lạc nào từ anh. Cô tìm được điện thoại liền bấm số gọi anh, nhưng âm thanh vang lên là tiếng thông báo thuê bao không liên lạc được từ tổng đài. Lòng dạ cô như có lửa đốt, cô biết phải làm sao để liên lạc với anh đây? Cô chợt nhớ ra cô còn facebook của anh, cô lại vào messeger để nhắn cho anh, có điều, cô chờ mãi vẫn không thấy anh đọc tin.
Mười giờ, cô không biết làm sao để liên lạc với anh được. Người quen chung giữa cô và anh, nếu không phải Khánh, thì… đúng rồi, vẫn còn chị Hạ. Cô suýt reo lên vì nhớ ra chị ấy. Cô vội vàng phóng xe máy về nhà, lục tìm hợp đồng thuê thiết kế mà cô đã cất trong ngăn kéo bàn. Hợp đồng này đã sớm không còn giá trị, bởi chỉ sau mười ngày là cô đã thiết kế xong cho không gian xanh rộng ba trăm mét vuông của khách sạn. Cô chẳng biết bản thiết kế của mình có vừa mắt hai người kia thật không nữa, chỉ là khi ấy, ánh mắt tự hào của anh đã làm cô tự tin và hạnh phúc xiết bao. Nước mắt cô lại tuôn rơi, cô gạt nước mắt, run run bấm số điện thoại của Hạ được ghi trên đó.
– Chị Hạ… em Nga đây chị, chị… chị có thể giúp em liên lạc với anh… anh Khánh được không chị?
Giọng nói êm ái dịu dàng lại vang lên bên tai Nga như xoa dịu bao cảm xúc rối ren trong cô lúc này.
– Nga à em, em không liên lạc được với Khánh à, để chị thử gọi cậu ấy xem. Có gì chị báo lại nhé!
– Dạ… em cảm ơn chị…
Nga dập máy, hồi hộp chờ đợi. Chỉ hai phút sau, Hạ gọi lại cho cô.
– Chị Hạ!
– Ừ, chị cũng không liên lạc được. Cậu ấy tắt máy. Hai đứa giận gì nhau à?
– À… chị, em biết anh ấy không phải là Khánh rồi chị, chị có thể nói với em về anh ấy được không chị? Em thực sự không biết anh ấy là ai, tại sao anh ấy lại giấu em… huhuhu…
Nga khóc như mưa qua điện thoại làm chị Hạ luôn miệng khuyên cô cứ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, nhưng sau cùng chị ấy vẫn xin lỗi cô. Không được phép của anh, chị ấy không thể nói gì với cô. Đặc biệt là, chị ấy nói anh rất yêu cô, cô không cần nghĩ ngợi nhiều, chỉ cần tin anh là đủ. Biết không thể khai thác thông tin gì được từ chị Hạ, cô đành chấp nhận mơ mơ hồ hồ về người đàn ông cô yêu, nếu không muốn hỏi qua Trần Huy Khánh, mà đương nhiên anh ta sẽ không trả lời những gì cô cần. Nghĩ cũng buồn cười, cô yêu anh mà chẳng biết bất cứ điều gì về anh, ngoài cái tên mà anh đi mượn. Có phải vì cô quá tin tưởng vào xuất thân mà cô nghĩ là của anh không? Cô cũng không biết nữa. Có lẽ thế gian này, ngoài cô ra chẳng còn ai thế cả.
Dường như tác dụng của loại thuốc mà Khánh cho Nga uống vẫn còn rất mạnh. Cô cảm thấy choáng váng sau những xúc động nghẹn ngào. Cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, không kịp làm gì kể cả thay đồ, chỉ thấy trời đất quay cuồng khiến cô cần nằm nghỉ. Cô sẽ tin lời chị Hạ, chuyện đâu còn có đó, cây ngay không sợ chết đứng, anh yêu cô, anh không phải là Trần Huy Khánh, cô chỉ cần biết vậy là đủ…
*****
Nga giật mình khi nghe có tiếng chuông điện thoại. Sáng rồi sao? Lơ mơ quờ tay vào điện thoại, trái tim cô bỗng thót lên những nhịp đập liên hồi. Có phải anh gọi cô không? Cô mở to mắt nhìn màn hình điện thoại rồi thất vọng khi số máy gọi đến không phải của anh, mà là… Trâm. Trâm gọi gì cho cô?
– Chị Nga, chị xem ảnh tôi gửi cho chị chưa? Nếu chưa thì chị nên xem ngay đi nhé!
Nga vừa bực bội vừa lo lắng, không biết Trâm gửi cho cô ảnh gì. Cô đoán chúng chẳng tốt đẹp gì với ngữ điệu mỉa mai hằn học đó của Trâm. Con bé ghét cô, thậm chí là hận cô. Cô hoàn toàn thông cảm cho nó. Có điều, cô vẫn chết sững khi thấy tấm hình mẹ con cô đang thăm ba cô ở trại. Trâm đã biết bí mật của gia đình cô sao? Con bé muốn gì ở cô?
Nga nhắn lại cho Trâm trong messeger facebook dưới những tấm ảnh mẹ con cô che kín mặt khi bước vào trại giam, những tấm lúc gặp ba cô thì cả cô và mẹ bỏ lớp che chắn để lộ rõ khuôn mặt.
“Cô muốn gì?”
“Chị không muốn tôi cho anh Khánh biết những thông tin này chứ?”
Một phần nguyên nhân Nga không không dám đòi hỏi được hiểu sâu về gia đình anh là bởi điều này. Cô chưa sẵn sàng bước vào cuộc hôn nhân với anh vì lo sợ anh biết, đồng thời muốn chờ đợi ba cô. Anh từng thắc mắc về sự vắng mặt của ba cô, lúc ấy cô chỉ nói đơn giản, ba cô vào miền Nam tìm hướng làm ăn mới sau thất bại kinh doanh. Giờ Trâm muốn đe dọa cô? Nhưng anh đâu phải Trần Huy Khánh gắn liền gia tộc hành nghề dược nổi tiếng kia. Cô còn gì phải sợ một khi đã biết anh không phải là Khánh?
“Cô nghĩ tôi sợ anh ấy biết chuyện sao?”
“Chị gan thật. Nhà làm thuốc có con dâu là con một kẻ làm chết người vì thuốc, chị xem có ổn không?”
“Nếu cô muốn đe dọa tôi, cô nên tìm hiểu mọi chuyện cho kỹ rồi hãy đe dọa!”
Nga tức điên cả người, vứt điện thoại xuống giường. Cái con bé này, nhìn cứ tưởng hiền mà hóa ra ghê gớm không ngờ. Ái tình quả đúng là điều làm con người mê muội.
Nga nhìn đồng hồ, cũng đã tám giờ sáng. Cô vùng khỏi chăn, bước vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt một hồi. Lúc bước ra, cô nhíu mày. Lại có chuông điện thoại. Vẫn là Trâm, con bé chưa buông tha cho cô sao?
– Chị Nga, nếu chị không ngại anh Khánh biết chuyện, thì còn khách hàng của ông bà nội chị thì sao? Chị có tin với những bài viết dựa trên sự thật cùng tay nghề của cánh nhà báo thì quầy thuốc nhỏ trên phố P của ông bà chị sẽ sớm phải đóng cửa, hệt như nhà thuốc An Tâm của bố mẹ chị.
Nga sững lại. Trâm muốn dùng ông bà nội cô để uy hiếp cô? Quả thực, những điều nó nói cũng chính là nỗi lo lắng của ba mẹ cô. Ba mẹ cô không bao giờ muốn làm ảnh hưởng đến ông bà nội cô cùng quầy thuốc nhỏ nuôi ba cô khôn lớn. Nga nhắm mắt lại, bình tĩnh trả lời, âm giọng có chút nghèn nghẹn.
– Nói đi, cô muốn gì ở tôi?
– Chị biết mà. Tôi căm thù chị. Điều tôi muốn nhất chính là việc chị rời xa anh Khánh. Chỉ cần tôi còn thấy chị ở bên anh ấy, chắc chắn những bài báo hay ho sẽ được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Tiếng xấu đồn xa mà. Vậy chị nhé!
Âm thanh đắc ý từ đầu dây bên kia vang lên rồi dừng lại sau tiếng cúp máy khô khốc. Nga thở dài. Đe dọa để cô phải từ bỏ người đàn ông cô yêu, cô ta đúng là chẳng mong manh yếu ớt chút nào. Giờ đến liên lạc với anh cô còn chẳng thể, nói gì đến việc ở cạnh hay không? Có lẽ chẳng cần Trâm dọa thì cô với anh đã chẳng còn có thể ở bên nhau. Cô lại bấm số anh, mong anh bắt máy, nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là âm thanh vô vọng.
Suốt cả ngày hôm ấy, rồi hai ngày sau nữa, cô vẫn không sao liên lạc được với anh. Cô mệt nhoài ủ rũ. Tình yêu của cô và anh kết thúc đơn giản vậy sao? Có lẽ cô đã lầm về tình cảm anh dành cho cô. Nhưng cô có thể nào trách anh, khi cô yêu thương kẻ khác ngay trước mắt anh, thậm chí còn buông những lời xúc phạm anh? Nguyên nhân anh không thành thật với cô, cô cũng không được rõ, lại thêm những lời đe dọa làm cô khó xử từ Trâm, cô cũng đành tự an ủi bản thân mà không cố gắng tìm anh qua chị Hạ. Có lẽ, số phận không muốn cô và anh được ở bên nhau là thật.
Đúng một tuần sau lần cuối cô gặp anh, điện thoại cô bất ngờ có tin nhắn. Tin nhắn từ ông Trường. Ông ấy nhắn gì cho cô?
“Dạo này không thấy cậu thanh niên đẹp trai kia đến quán. Hai người đã chia tay sao?”
Nga chán nản nhắn lại.
“Tôi cho là vậy.”
“Có thể cho tôi biết nguyên nhân được không?”
Nga có thể nói gì đây? Rằng cô bị đầu độc dẫn đến anh hiểu lầm, rằng anh lừa dối cô, rằng cô bị đe dọa phải từ bỏ anh? Cô nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu, sống mũi cay cay.
“Như mọi cuộc chia tay khác thôi ông. Lừa dối, hờn ghen, ích kỷ. Quan trọng là, mọi chuyện đã kết thúc.”
Im lặng một hồi làm cô nghĩ ông ta không muốn tiếp tục, tuy nhiên sau đó hồi lâu, có tin nhắn lại.
“Cô còn yêu anh ta không?”
Đương nhiên cô còn. Cô rất yêu, rất nhớ anh. Nỗi nhớ trong cô cứ gào thét từng hồi, cào xé cô ra thành nhiều mảnh. Nhưng lý trí vẫn ngăn cô hành động điên cuồng dại dột. Cô không thể nào chạy đến bên anh, đặc biệt khi anh không muốn. Đúng là anh không muốn. Bởi, nếu anh muốn gặp cô, nếu anh nhớ cô, anh đâu im lặng suốt bao lâu, dù cô chẳng dám đòi hỏi sau những gì cô gây ra cho anh.
Cô hít sâu một hơi rồi nhắn lại.
“Tôi không bao giờ lưu luyến quá khứ.”
Cô nhắn vậy cũng để khuyên chính bản thân mình từ bỏ. Giữa cô và anh có quá nhiều điều ngăn cản, vậy thì, từ bỏ là lựa chọn tốt nhất. Anh ưu tú như vậy, chắc chắn rồi anh sẽ gặp được một người vừa ý, khi anh cùng cái tôi trong anh dễ dàng rời bỏ cô như thế. Rồi thời gian sẽ xóa mờ tất cả. Cô cũng sẽ quên anh, sẽ lựa chọn cho mình một con đường phù hợp. Cô đang trong thời gian chờ ba cô mãn hạn, đến khi ấy cô mong ba có quyền tự hào về cô con gái nhỏ là cô.