Chỉ Muốn Có Em - Chương 23
Ông Trường vừa nói gì? Ông ấy muốn lấy cô? Nga sững sờ rồi hỏi lại như không tin vào tai mình:
– Ông… ông muốn lấy tôi?
– Đúng.
– Ông có biết gì về tôi đâu? Tôi… tôi cũng không biết gì về ông. Chúng ta không thể nào… ông hiểu không?
– Tôi biết rất rõ về cô, vậy là đủ.
– Ông… tôi không chấp nhận!
Tiếng cười nhẹ lại vang lên. Ông ta thật quá quắt, cố tình muốn ép hôn cô. Quả thực lúc này cô rất rối, cô hoàn toàn hiểu sẽ rất khó để từ chối một khi ông ta muốn. Ông ta đang nắm đằng chuôi. Cô chỉ có thể thuyết phục ông ta rằng điều đó là không thể.
– Cô cứ suy nghĩ cho kỹ. Đừng quên số phận quán nằm trong tay tôi.
– Ông thật quá quắt! Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận điều kiện này!
– Tám giờ tối nay, cô hãy cùng Hiển đến gặp tôi, chúng ta sẽ trao đổi cho rõ ràng. Vậy nhé!
Nga ức đến chảy nước mắt. Sao lại có người như ông ta chứ? Cô phải làm sao đây? Có điều, ông ta cho phép cô gặp ông ta, có nghĩa cô có cơ hội nói rõ quan điểm của mình với ông ta, đồng thời cũng được rõ ông ta là ai. Cô sẽ cho ông ta hiểu, cô không bao giờ chấp nhận điều kiện ngớ ngẩn này của ông ta.
Cô Giang thấy Nga thẫn thờ vứt điện thoại ra bàn, sắc mặt khó coi thì lại gần hỏi han:
– Ông ấy nói gì hả con?
– Không có gì đâu mẹ. Mẹ yên tâm, nhất định ông ta sẽ phải chấp nhận buông tha cho chúng ta.
Nga nói để mẹ yên lòng vậy thôi, chứ lòng cô đang rối như canh hẹ. Lỡ như ông ta không chịu, lỡ ông ta cứ ép cô phải chiều ông ta thì quả thực sẽ rất khó xử. Nếu hợp đồng bị phá vỡ, tiền bạc với mẹ con cô sẽ càng trở thành vấn đề mệt mỏi… Nga thở dài trước ánh mắt cùng nụ cười khó hiểu ở Hiển. Lúc này Hiển đang đứng gần hồ, thấy Nga tiến lại, anh ta khẽ cười làm gương mặt vuông vức mềm mại hơn một chút.
– Chúc mừng cô.
Khuôn mặt Nga tím đen lại trước điệu cười cùng lời chúc mừng của anh ta. Cô đanh giọng:
– Tôi không hiểu anh chúc mừng tôi vì điều gì? Bị ép lấy một người tôi còn chưa biết mặt, liệu có cô gái nào vui được không? Hơn nữa… tôi… tôi đã có người trong lòng, anh cũng biết mà, dù tôi không thể đến với anh ấy nhưng ít nhất thời gian này tôi không thể đón nhận ai cả…
Nga bực bội rồi bỗng cảm thấy tủi thân. Cô sụt sịt, hốc mắt cay xè, ngồi phịch xuống chiếc ghế mây gần Hiển. Hiển cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh mắt ôn hòa, anh ta nhẹ giọng an ủi cô:
– Ông chủ của tôi giàu có, trẻ và đẹp trai, cô sẽ khó lòng từ chối một người đàn ông hấp dẫn như vậy. Hơn thế nữa, ông ấy luôn quan tâm đến cô, cô hiểu điều này hơn ai hết phải không? Việc ông ấy muốn lấy cô là may mắn của cô, cô nên nhận lời.
Nga trừng trừng nhìn vào Hiển như muốn nói anh ta hãy câm miệng lại. Hiển nhún vai, phì cười. Xù gai nhím vậy rồi cô chán nản nhắm mắt lại, thở dài ngao ngán. Anh ta làm sao có thể hiểu tâm trạng của cô lúc này? Anh ta chỉ biết nhìn theo quan điểm ông chủ của anh ta mà thôi. Cô chưa thể nào quên anh, cô còn tương lai phía trước, và trên hết, cô không thể chấp nhận làm vợ một người cô chưa hề biết mặt. Có điều ít nhất cô tin Hiển sẽ không làm hại cô nên cô chấp nhận đề nghị đến gặp ông ta tối nay.
*****
Đúng tám giờ tối, trong tâm thế sẵn sàng đến gặp ông chủ cũ của quán cà phê mang tên Phạm Minh Trường, Nga bước lên chiếc xe hơi màu đen sang trọng mà Hiển làm tài xế. Trống ngực cô đập thình thình vì lo lắng, nhưng cô cần phải gặp ông ta, ít nhất như vậy vẫn hơn là cứ ngồi chờ đợi khi thời hạn đóng tiền thuê quán đến gần.
Tối nay Nga không trang điểm cũng như diện bất cứ bộ đồ đẹp mắt nào mà chỉ cột tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo len trắng, khoác bên ngoài chiếc áo dạ nâu dáng dài cùng quần jean rách gối và đôi giày thể thao màu đen. Cô muốn ông ta hiểu cô không hề có chút ý đồ nào quyến rũ ông ta.
Xe hơi đi một quãng tầm mười phút thì dừng lại trước một khu nhà cấp bốn có vẻ mới được tân trang. Ông ta ở đây sao? Hóa ra nơi ông ta ở cũng khá gần quán. Có lẽ vì vậy mà ông ta đã lựa chọn vị trí mở quán ở đó.
Hiển mở cửa xe để Nga bước ra. Cô nhìn quanh nơi chiếc xe dừng lại. Khu này vắng vẻ thật. Trước khu nhà là một vùng đất trống trải dài, cây dại rậm rạp, mùi thảo mộc tươi mát xộc vào mũi làm cô cảm thấy dễ chịu. Một nơi yên bình giữa lòng thành phố xô bồ, quả thực khiến con người tĩnh tại. Dù đang trong tâm trạng không tốt nhưng cô cũng thấy lòng nhẹ nhõm đôi phần trước khung cảnh trước mặt.
Nga rảo bước theo sau Hiển tiến vào khu nhà, bước qua một sân gạch đỏ rộng rãi, qua một ngõ nhỏ làm cô có chút sợ hãi để vào sâu bên trong. Thế rồi cô khá bất ngờ. Trước mắt cô là một ngôi biệt thự ba tầng sang trọng màu trắng làm cô ngạc nhiên cùng gật gù công nhận, ở một nơi như vậy mới xứng với độ giàu có của ông ta.
Một người phụ nữ trung niên thấy Nga cùng Hiển bước vào căn biệt thự thì đon đả ra đón khách. Nga gật nhẹ thay lời chào đến người phụ nữ ấy. Nhìn cách ăn mặc, cô đoán bác ấy là người giúp việc cho gia đình ông Trường.
– Đến rồi hả Hiển, giờ cậu để tôi dẫn cô gái này vào gặp cậu Trường được rồi.
Cậu Trường? Đúng là ông ta còn trẻ thật. Nhưng… Hiển sẽ không cùng cô đến gặp ông ấy sao? Cô bỗng run lên khi điểm tựa duy nhất của cô lúc này bỗng không còn ở bên cô. Phải rồi, Hiển là người của ông ta kia mà. Lâu nay cô đã quá quen với Hiển nên luôn đặt niềm tin vào anh ta, giờ cô phải một mình đối diện với con người xa lạ đó sao? Cô vô thức co rúm lại, níu lưng áo Hiển.
Hiển gật đầu với người phụ nữ trung niên rồi quay lại nói với Nga, âm giọng có chút cười:
– Tôi sẽ chờ cô ở ngoài kia. Cô cứ thả lỏng ra. Đừng lo lắng quá!
Nga có thể không lo lắng được sao? Chắc chắn khuôn mặt cô lúc này đang xanh lét như tàu lá chuối, ánh mắt lo lắng sợ sệt của cô hướng về hai con người trước mặt. Hiển mỉm cười, vỗ vai cô trấn an:
– Ông ấy không ăn thịt cô đâu!
Cô tin được lời Hiển chắc? Đây là đất nhà ông ta, và ông ta muốn cô! Cô như mất hết sức lực, chân tay mềm nhũn, toàn bộ tinh thần chiến đấu lúc bắt đầu cũng bay biến đi đằng nào. Có khi nào cô đã sai lầm khi nhận lời cùng Hiển đến gặp ông ta?
Người phụ nữ kia thấy Nga run run, mặt mũi tái nhợt đứng nép sau lưng Hiển thì mỉm cười dịu dàng, thái độ của bác ấy khiến cô thấy thoải mái hơn một chút.
– Đi với bác, cậu Trường đang chờ cháu trên phòng.
– Phòng… phòng ngủ ấy hả bác?
Nga lại xanh mặt mà hỏi. Bác gái tủm tỉm.
– Phòng cậu ấy. Cháu định để cậu ấy chờ đến bao giờ nữa?
Nga không biết bác ấy có ý gì với câu nói đó không, nhưng nghĩ đến những gì cần nói, nhớ đến vẻ lo lắng của mẹ, cô hít một hơi rồi đi theo bác gái. Dù sao cũng còn pháp luật, phải không?
Bước lên tầng ba, đứng trước cánh cửa gỗ màu nâu nhạt, bác gái gõ nhẹ cửa rồi quay lại nói với Nga:
– Cháu vào đi. Cậu Trường chờ cháu trong đó.
Nói rồi bác gái bước xuống cầu thang. Còn mình Nga đứng đó, cô không sao hết run rẩy, trống ngực đập loạn xạ. Cô hồi hộp gõ cửa phòng. Có điều, cửa không khóa, cô bị mất đà khi cửa tự mở ra. Trong phòng không có ai cả!
Nga hoang mang nhìn quanh phòng. Phòng ngủ trước mắt cô gọn gàng ngăn nắp. Căn phòng đơn giản với một chiếc phản gỗ màu nâu trầm được đặt cạnh một bể cá cảnh màu sắc rực rỡ bắt mắt. Góc nhìn của phản hướng ra ban công nhỏ bên ngoài với nhiều lẵng hoa được treo, những lẵng dạ yến thảo nhiều màu giống như ở quán. Cô gật gù khi nhận ra điều đó. Thế rồi, cô thực sự bất ngờ. Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường có ảnh cô, là tấm ảnh cô mặc bộ áo cử nhân màu xanh đậm, tươi cười rạng rỡ trong ngày tốt nghiệp đại học. Bức ảnh đó cô đã đăng trên facebook cá nhân. Cô đỏ mặt cùng chút ấm áp trong lòng. Ông ấy thích cô đến vậy sao?
Nhưng ông ta đang ở đâu vậy nhỉ? Không phải ông ấy đang chờ cô sao?
Có tiếng chuông điện thoại. Ông Trường gọi cô?
– Cô đã chấp nhận điều kiện của tôi phải không?
– Không. Ông nhầm rồi. Tôi đến đây là để từ chối… tôi không yêu ông. Tôi muốn đi học. Ông buông tha cho mẹ con tôi có được không? Tôi xin ông…
Nga lại sụt sịt. Hoàn cảnh của mẹ con cô mà nói, ngoài cầu xin ra, đúng là chẳng còn cách nào khác, dù cô muốn quát vào mặt ông ta đi chăng nữa, thì đến cuối cùng cô vẫn chỉ có thể dùng cách này mà thôi. Quyền quyết định hoàn toàn nằm ở ông ta.
– Tôi không cấm cô phát triển sự nghiệp. Cô có thể đi học nếu muốn. Tôi có thể đi cùng cô. Còn về tình yêu, cô nghĩ điều này với phụ nữ có thể điều chỉnh được, tôi có mọi thứ cô cần, cũng có thể lo món nợ mà gia đình cô đang trả, đồng thời có thể sớm đưa bố cô ra tù trước thời hạn.
Nga sững sờ. Ông ta đã biết mọi điều về hoàn cảnh của cô? Cô lại thêm bất ngờ về những gì ông ta dành cho cô. Ông ta quả thực có lòng với cô, thậm chí có thể nói là si tình. Cô liệu có thể tin điều đó được không? Và, cô có muốn điều đó không? Đúng là… cô có chút dao động, thậm chí là cực kỳ dao động. Ông ta có tất cả những gì cô cần. Ông ta là ân nhân giấu mặt của cô. Chỉ nguyên những gì ông ta làm cho cô là đã đủ để cô rung động mà dễ dàng ngã vào lòng ông ta, không cần kể đến bất kỳ điều gì khác. Tình yêu với một đứa con gái như cô liệu có phải là quá xa xỉ, quá đòi hỏi?
Cô nhắm mắt lại, nghẹn giọng:
– Nếu ông thực sự có lòng với tôi như thế, liệu ông có thể chấp nhận cho cô thêm thời gian được không?
– Để làm gì?
– Tôi cần có thời gian… để tĩnh tâm. Tôi quả thực đang rất mệt mỏi.
– Không được.
– Tôi xin ông đấy. Trái tim tôi… chưa thể chấp nhận được ai hết…
– Cô chuẩn bị tinh thần đi. Cô là vợ tôi kể từ bây giờ, ngay lúc này!
Phạm Minh Trường… ông ta ép cô làm vợ ông ta ngay từ lúc này? Ông ta quả nhiên là kẻ quá đáng.
– Không! Ông càng ép tôi thì tôi càng không bao giờ chấp nhận. Ông mà cứ ép nữa thì tôi… tôi sẽ chết cho ông vừa lòng!
Sau câu nói lâm vào bước đường cùng của cô, có vẻ ông ta cũng chịu nhượng bộ. Ông ta nói nhỏ, dịu giọng trấn an cô, giọng nén tiếng thở dài:
– Thôi được rồi. Tôi sẽ cho cô thêm thời gian.
Nga khẽ thở phào. Nếu ông ta thực lòng thương cô, cô hoàn toàn có thể dùng bản thân để dọa lại ông ta, dù cô cũng không dám tin vào điều đó.
– Cảm… cảm ơn ông…
Nếu ông ta thương cô, phải rồi, ông ta thương cô kia mà, vậy thì… có phải cô nên chia sẻ tất cả với ông ta chứ không nên giấu giếm gì hết nữa. Biết đâu một khi ông ta hiểu hoàn cảnh của cô, ông ta lại buông tha cho cô thì sao? Hơn thế nữa, với sự ích kỷ của một người đàn ông, không chừng biết chuyện ông ta sẽ không thể chấp nhận cô được nữa, đúng như mong muốn của cô thì sao? Suy nghĩ vài giây, cô nắm chặt điện thoại, rành rọt nói:
– Ông Trường, tôi rất biết ơn ông… biết ơn tình cảm của ông… có điều, liệu phải làm người đến sau, khi trong trái tim tôi chưa lúc nào quên hình bóng một người, tôi cũng không biết mình có thể quên anh ấy được không nữa, vậy thì… ông có thể nào chấp nhận được không?
– …
– Cô đang yêu ai sao?
– Vâng… người mà tôi từng nói với ông… tôi vẫn yêu… rất yêu anh ấy…
Nước mắt cô lại tuôn rơi. Cô có lỗi với anh. Cô bỏ rơi anh chỉ vì sự ích kỷ của mình. Cô đã làm anh đau, làm chính cô đau. Cô đưa tay khẽ lau nước mắt.
– Nếu cô còn yêu như vậy, tại sao lại chia tay? Hay… anh ta bỏ rơi cô?
– Không… là tôi có lỗi với anh ấy… tôi đã bị một gã đốn mạt bỏ thuốc, trong lúc tôi mơ màng mất ý thức, gã đã ép tôi phải từ bỏ anh ấy, còn buông những lời xúc phạm anh ấy… Vậy mà…
Nga nuốt nghẹn nước mắt, tiếp tục trải lòng. Ông ấy cần biết mọi chuyện.
– Vậy mà… kể cả khi anh ấy bỏ qua tất cả, bỏ qua cả nỗi ghen tuông, nỗi tổn thương để ôm lấy tôi vào lòng… tôi… tôi lại tiếp tục làm anh ấy đau đớn… tôi…
– …
– Tại sao?
Âm thanh trầm nghẹn vang lên phía bên kia. Cô đau đớn nói tiếp:
– Như ông đã biết… ba tôi là một dược sĩ làm chết người… ông bà nội tôi cũng trong nghề thuốc… thế nên… gia đình tôi đã giấu chuyện này rất kỹ… nhưng một người mà tôi lỡ làm tổn thương đến họ, khiến họ hận tôi, cô ta đã biết được chuyện này và đe dọa tôi… vậy là… chỉ vì ích kỷ, chỉ vì đặt gia đình lên trên tình yêu, lên trên anh ấy, tôi đã buông bỏ tình yêu với anh ấy… tôi thật đáng trách có phải không?
– Đúng. Cực kỳ đáng trách. Cô rất ích kỷ, tàn nhẫn và ngu ngốc.
Nga không ngờ ông ấy nói sỗ sàng vào mặt cô đến vậy. Ông ấy nói rất đúng. Nhưng, cô ngu ngốc sao? Cô không chấp nhận kết luận này của ông ta.
– Ông nói tôi ngu ngốc, liệu tôi có thể làm gì hơn… tôi thà rời bỏ anh ấy, để anh ấy tìm được hạnh phúc mới, cứ để mình tôi chịu giày vò… tôi làm như vậy vì đó là lựa chọn tốt nhất, ông không ở trong hoàn cảnh của tôi, làm sao ông hiểu được?
– …
– Không quá khó sao… Mình cô chịu giày vò sao…
Có tiếng hừ nhẹ. Ông ta đanh giọng:
– Cô ta là ai?
– Ông muốn biết để làm gì?
– Cô hỏi cô ta là ai? – Tiếng quát lớn hơn làm cô lo lắng.
– Chỉ là một cô gái còn trẻ người non dạ thôi, không cần bận tâm đâu ông.
– Được rồi, tôi đã rõ về hoàn cảnh của cô. Cô muốn tôi buông tha cho cô phải không? Rất tiếc, một cô gái chung tình như cô càng khiến tôi thấy hứng thú. Tôi không muốn chờ đợi thêm nữa.
Nga hốt hoảng. Ý ông ta là… cô chết điếng, trái tim muốn rớt xuống sàn khi đèn phòng vụt tắt!