Chỉ Muốn Có Em - Chương 24 - Kết
Đèn vừa tắt, bao quanh Nga là một màn đen tăm tối không còn nhìn rõ bất cứ vật gì. Cô run rẩy nhìn quanh, khu vực này heo hút thật, rõ ràng là thành phố mà ngoài cửa sổ cũng không có ánh đèn, một phần còn do ngôi nhà này còn tường bao xung quanh nữa. Không gian đen đặc làm cô như người bị bịt mắt, cố mở căng mắt ra cũng không nhìn thấy gì cả. Người cô nóng bừng rồi lạnh toát vì sợ hãi. Mồ hôi vô thức túa ra trên trán trên chóp mũi, cô bỗng giật mình khi nghe có tiếng cửa, ngay sau đó là tiếng bước chân nhè nhẹ.
Nga quát lên, vừa quát vừa lên giọng dọa dẫm hướng về nơi phát ra tiếng động:
– Ai? Ông Trường? Ông cố tình muốn ép tôi có đúng không? Ông không muốn tôi chết thì đừng tiến lại đây!
Bất ngờ một bàn tay ấm áp kéo cô vào lòng anh, ôm ấp lấy cô trong cơn hoảng loạn. Cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay vững chắc có phần quen thuộc ấy, nhưng lúc này đây cô không còn tâm trí nào hết. Cô quá sợ hãi để có thể bình tĩnh suy nghĩ hay cảm nhận. Có điều, người đàn ông ấy chỉ ôm cô hồi lâu làm cô dần trấn tĩnh lại. Cô mơ hồ rồi rõ ràng cảm nhận hơn về người đàn ông trước mặt. Mùi hương này, vòng tay này… Anh? Có phải là anh không? Cô ngơ ngác ngước lên hỏi, yên bình tận hưởng dịu êm trong vòng tay người ấy.
– Anh… ông Trường là… anh, là anh có phải không?
Không có tiếng trả lời, chỉ có bờ môi ấm áp thân quen áp lên miệng cô, vừa cuồng bạo vừa đam mê. Anh… đúng là anh thật rồi! Sao cô có thể ngu ngốc như vậy, còn ai trên đời này có thể yêu cô đến thế ngoài anh được? Âm thanh trầm ấm của anh. Anh ủng hộ cô với người đàn ông cô yêu. Anh luôn quan tâm đến cô, chính anh đã dang tay giúp đỡ cô khi cô cần nhất. Và cũng chẳng ai ngu ngốc như anh, cứ mãi theo đuổi một đứa con gái đáng ghét là cô. Phạm Minh Trường… tên của anh, cái tên đẹp nhất mà cô từng biết.
– Em yêu anh, Phạm Minh Trường…
Nước mắt cô lăn dài, tâm trí cô ngập tràn hạnh phúc. Anh nhẹ hôn lên những giọt nước mắt ấm nóng mặn đắng, cô có cảm giác tan chảy trong vòng tay anh. Cô là kẻ may mắn nhất trên thế gian này, vì cô đang có anh, ngay lúc này.
– Anh yêu em.
Trường thì thầm bên tai Nga rồi bế bổng cô lên, di chuyển ra giường. Cô có chút e dè, nhưng giây phút anh đặt cô lên tấm đệm êm ái thơm tho ấy cũng chính là lúc cô quyết định sẽ trở thành người đàn bà của anh, ngay tại lúc này. Cô nợ anh quá nhiều. Anh muốn cô, đó là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời cô. Vậy thì… tấm thân này, cô muốn nó thuộc về anh. Cô nắm lấy tay anh cho anh hiểu, cô chấp nhận. Cô chỉ cần anh thôi, những điều khác, cô chẳng lo gì nữa. Anh đã cho cô tin tưởng một điều, anh là người che chở cho cô trước sóng gió cuộc đời. Vậy thì, cô còn gì phải sợ nữa đây?
Bóng tối dày đặc giúp Nga che đi sự ngượng ngùng. Lúc trước cô luôn giữ khoảng cách để tránh việc phải đi quá giới hạn, cô chưa sẵn sàng kết hôn cùng tư tưởng truyền thống, thế nên cô và anh chưa từng thân mật xa hơn những nụ hôn rồi sớm ngưng lại khi cô vùng dậy. Lúc này đây, cô muốn anh không kém việc anh muốn cô!
Cơ thể đàn ông săn chắc của anh cũng đã hiển hiện trước cô bằng cảm nhận, bằng những vuốt ve mơn trớn và ánh sáng mờ nhạt của da thịt trắng trẻo trước đôi mắt quen dần với bóng tối. Anh đẩy cô xuống giường, hai tay chống hai bên rồi cúi xuống, mơn man bày tỏ tình cảm với cô bằng những nụ hôn…
Nga cứ nghĩ anh sẽ tiếp tục để ái tình mê muội giữa cô và anh buông theo bản năng, vậy mà… anh bỗng vươn người, hôn nhẹ lên gò má mịn màng đỏ hồng rồi vuốt tóc cô, sau đó anh vùng dậy mặc lại chiếc quần thể thao mềm mại. Kéo chiếc chăn mỏng đắp cho cô, anh nhẹ nhàng nằm bên cạnh.
Nga nén xấu hổ mà hỏi anh:
– Anh… anh không… làm nữa à?
Anh phì cười bên tai cô, trêu chọc:
– Làm gì?
Nga biết anh trêu nên đấm vào ngực anh rồi quay mặt sang hướng khác. Anh nghiêng người, nói qua vai cô:
– Chẳng phải em không muốn vượt rào trước hôn nhân sao?
À… thì ra anh nghĩ cho cô. Đúng là cô luôn rõ ràng quan điểm với anh như thế, nhưng mà… chọc ghẹo người ta đến thế rồi bỏ lửng, anh có phải là đàn ông thật không nhỉ? Cô quay mặt lại, lém lỉnh nhìn anh. Do đã quen với bóng tối nên cô có thể nhìn ra từng đường nét tinh xảo trên gương mặt anh. Cô khẽ nói bằng âm giọng dỗi hờn:
– Biết thế mà còn… đưa mình vào tình huống này?
– Ừ… tại anh chợt nhớ ra. Anh muốn thực hiện mong muốn của em.
Có tiếng thở dài từ cô. Anh là vậy, lúc nào cũng nghĩ cho cô. Được trong vòng tay anh, cả thế giới này, bất kỳ điều gì cô cũng chẳng còn run sợ nữa.
Cảm giác tin tưởng cùng ấm áp dâng đầy huyết quản, Nga từ từ chìm vào giấc ngủ bên Trường. Đã quá lâu rồi cô không có được một giấc ngủ ngon như lúc này. Hạnh phúc… hai tiếng hạnh phúc đang thực sự vang lên trong tâm trí anh và cô, trong cả đôi trái tim không ngừng đập rộn ràng vì nhau.
Niềm tin Nga đặt vào Trường quả thật không sai, bởi Trường không khó khăn gì mà không tìm ra được kẻ đe dọa cô. Con nhỏ đó ghê gớm thật, Trường đã chẳng ưng nó chút nào ngay từ ban đầu, chẳng qua vì nó mê Trường quá, nó lại sẵn lòng đóng vai “em gái mưa” để Trường khích Nga, ai dè nó có thể làm hại đến mối quan hệ của anh và cô như vậy. Thế nên, ngay khi Nga thiếp đi trên giường sau bao mệt mỏi lo âu, Trường đã dễ dàng biết sự thật từ điện thoại của cô. Con nhỏ đó có cứng đến thế nào nhưng nghe dọa đủ kiểu đáng sợ trên đời từ nhóm đệ tử hầm hố của Trường thì cũng đành mặt cắt không còn hạt máu mà run rẩy gọi điện xin lỗi Nga rối rít. Đúng là không biết mình chọc phải ổ kiến lửa mà!
Trần Huy Khánh đắc ý chẳng được bao lâu sau buổi chiều hôm ấy thì những gì nhận lại khiến anh ta phải than trời lên là lỗ, lỗ nặng. Tình anh em bao năm biến mất đã đành, cái này Khánh cũng đã xác định, có điều đau đớn hơn là anh ta phải ăn một trận đòn thừa sống thiếu chết cũng từ lũ đàn em máu chiến nhà Trường. Nhìn thằng quý tử mặt sưng tay gãy chân bó bột, bố mẹ Khánh ấm ức lắm mà chẳng làm gì được, bởi hàng xóm thân thiết nhà họ đâu có ngán ai. Xưa nay bố mẹ Khánh chỉ vì con gái rượu của mình thích Trường từ nhỏ mà đành ngọt nhạt kết giao, giờ chuyện đã thế này thì cắt, cắt hết, mặc kệ con gái cưng mặt nặng mày nhẹ. Trần Khánh Vân ấm ức thì ấm ức vậy thôi chứ cô ta cũng thừa biết Trường chẳng bao giờ để cô vào mắt.
Đám cưới nhỏ thân mật của Trường và Nga diễn ra không lâu sau khi cô chẳng còn lý do gì mà trì hoãn nữa. Trường mong được ở bên cô càng sớm càng tốt, anh lại đứng ra lo nốt khoản tiền mấy trăm triệu nợ nần của gia đình cô, đồng thời đảm bảo ba cô sẽ được bình yên trong tù cùng việc sớm ra tù trước hạn. Chỉ trước ngày Nga lên đường sang Pháp có một tuần, một đám cưới nhỏ ấm cúng mà cô mong muốn được tổ chức chu đáo ở khách sạn Bốn Mùa sang trọng, trong sự chúc phúc của những người thân thiết nhất từ hai gia đình. Trong bộ vest chú rể bảnh bao, Trường càng trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết. Ánh mắt cô vợ trẻ chẳng thể nào rời anh, cũng như anh không ngần ngại dán đôi mắt mình vào khuôn mặt xinh đẹp mà anh mê đắm.
Điều làm Nga ngạc nhiên cùng hạnh phúc và xúc động không nói nên lời, đó là ba của cô được tại ngoại để xuất hiện đúng vào lúc cô chuẩn bị bước lên sân khấu. Những giọt nước mắt hạnh phúc lại tuôn rơi khi nghe những lời dặn dò từ sâu thẳm trái tim người cha thương con nhắn nhủ đến đôi vợ chồng trẻ. Ba… con mong ba tin tưởng đứa con gái này sẽ có được hạnh phúc bên người đàn ông con yêu hơn hết thảy… Nga thầm nhủ trong lòng, nâng đôi mắt ngước nhìn người chồng thân yêu bên cạnh đang chăm chú nuốt từng lời ba dặn.
Bố mẹ chồng Nga đối với người ngoài đáng sợ thế nào chứ với con cái trong nhà thì chiều chuộng vô cùng. Xưa nay hai người họ lúc nào cũng cưng chiều anh, đồng thời không nguôi lo lắng cho thằng con trai duy nhất, chỉ sợ nó hư hỏng theo lũ đệ tử ngang tàng, thế nên khi con trai họ chú tâm phát triển việc kinh doanh rồi còn cưới được một cô vợ vừa đẹp người vừa đẹp nết lại thông minh học rộng, họ chỉ có thể tự hào về con trai con dâu, mỉm cười âu yếm ngắm nhìn hai đứa nó xứng đôi vừa lứa bên nhau.
Trước ngày sang Pháp, Nga dặn dò chồng:
– Anh chịu khó chờ em một thời gian ngắn nhé, em sẽ sớm làm thủ tục bảo lãnh để anh sang chăm sóc vợ, có được không anh?
Trường không trả lời, lúc ấy Nga cứ nghĩ anh ngoan ngoãn nghe lời cô. Nào ngờ, cô mới sang Pháp chưa đầy một tuần, một buổi chiều cô bỗng nghe cuộc điện thoại Zalo từ anh, âm giọng anh vang lên mà cô mừng đến phát run:
– Vợ yêu, em có thể ra sân bay đón anh được không?
Có thể nào tin nổi không đây? Anh làm cách nào mà sang với cô sớm như vậy được chứ? Âm thầm chuẩn bị mà không cho cô biết. Cô mím môi gật gật trong niềm vui bất ngờ mà anh mang đến, vội vàng bắt taxi ra sân bay đón anh. Tối nay nhất định phải chiêu đãi anh ở một nhà hàng chuẩn Pháp để chào đón anh bước vào cuộc sống mới của cô ở nơi này rồi!
Vậy là bằng cách nào mà Nga cũng chẳng rõ, Trường đường đường chính chính theo cô mọi nơi mọi chốn, chẳng để cô có cơ hội nào mà tung tăng một mình nơi đất khách. Anh luôn làm cô bất ngờ trong hạnh phúc, quả thực anh rất biết cách làm cô say mê anh không ngớt. Đương nhiên, còn hạnh phúc nào hơn với cô khi có chồng đồng hành trong cuộc sống? Có chồng bên cạnh, cô càng yên tâm học tập. Trường cũng không rảnh rỗi mà đi chơi, anh sang Pháp còn để hợp tác kinh doanh, mở đường xuất khẩu hải sản từ Việt Nam sang đó.
Một ngày mùa thu nắng vàng rực rỡ xuyên qua những tán lá phong đỏ rực, sau khi đã chắc chắn vào ba que thử hai vạch đỏ chót trên tay, Nga bước ra từ toilet, đôi mắt cô chuyển đỏ từ lúc nào. Lúc này Trường đang ngồi ở sofa xem tin tức trên tivi, lâu nay anh cũng vì cô mà chăm chỉ học ngoại ngữ. Cô run run tiến lại gần, nén âm giọng vui mừng mà thông báo bên tai chồng:
– Anh Trường… Anh sắp làm cha rồi.
Sau một giây bất ngờ, tín hiệu được phân tích rõ ràng bùng nổ thành niềm vui khó kiềm chế, Trường vùng dậy, bế bổng cô vợ anh yêu nhất lên cao rồi xoay vòng vòng trong rạng rỡ.
Liệu cuộc đời có thể nào đẹp hơn được nữa? Nhưng dù ngày mai có ra sao, tương lai có thế nào, một ngày đẹp trời cũng có thể theo ngay sau đó là đêm giông bão, chỉ cần hai người luôn nắm chặt tay nhau, chắc chắn là khi ấy, không cơn giông nào có thể vượt qua cánh cửa để làm lung lay ngôi nhà hạnh phúc mà cả hai đều trân trọng.
Chỉ muốn có em, với anh, đó là mong ước duy nhất trong cuộc đời này. Để rồi, chỉ cần có anh, với em, đó là tất cả những gì em lựa chọn.
KẾT THÚC.
Cảm ơn cả nhà đã theo dõi và ủng hộ bộ truyện!
Yêu thương <3 <3 <3