Cho Cậu Thích Tớ - Chương 01
Nếu một ai đó cứ hay xuất hiện trước mặt bạn, thì có thể chắc chắn một điều, một điều nằm ngoan trong số hai điều:
Hoặc người đó thích bạn, hoặc người đó… cực kỳ thích bạn!
Thế nên là tớ đang hí hửng lắm, cực kỳ vui luôn nhé.
Bạn Hiếu thích tớ. Tớ cam đoan là thế luôn!
Chứ lại không à?
Sáng hôm nay, hôm qua, hôm kia, mà cả hôm kìa, hôm kía…. gì đó tớ cũng không nhớ rõ, tớ đi mua 5k xôi ngô, xôi lạc, xôi xéo của cô Tám “xôi” đầu ngõ Trạm nhà tớ, cũng là đầu ngõ nhà bạn Hiếu luôn, bạn ý cũng ra mua.
Rồi chiều hôm kía, hôm kia, hôm qua, hôm nay…, tớ vừa dắt cái xe đạp ra khỏi nhà, sẵn sàng đi học. Ngỡ ngàng. Bạn Hiếu phóng vụt cái xe địa hình qua trước mặt.
Có đâu lại trùng hợp nhiều lần như thế? Tim tớ cứ phải gọi là reo tưng bừng.
Chỉ có điều là bạn không thèm nhìn tớ. Hơi buồn một tẹo. Mà chả sao, tớ… phóng xe bám theo bạn luôn.
Tội gì không theo?
Bạn Hiếu đẹp trai khủng khiếp.
Mà bạn lại còn thích mình, không bám thì phí à?
Nhưng bạn đi nhanh quá, tớ bám theo không kịp.
Thế nên là, chiều nay, khi cái mông không còn trên yên xe, còn cái chân không tọa ở bàn đạp, tớ ngã.
Đau, đau lắm. Trán u một cục. Bà con dáo dác ra đỡ tớ dậy.
Bạn vẫn phóng vun vút luôn, chả thèm biết tớ sao.
Hay… tớ nhầm?
Cảm giác trên thiên đường rớt thẳng xuống hố ga, bi kịch, thảm thương!
Tớ đau trán, đau chân, đau cả tim nữa.
Nhưng đắng hơn đó là, tớ nhận ra, tớ thích bạn.
Đúng là, bị ăn quả dưa, rồi giờ tớ say dưa?
Biết đâu Hiếu… chưa yêu ai bao giờ, nên Hiếu… xấu hổ? Người ta chả bảo khi yêu thật lòng thì đàn ông sẽ nhút nhát, còn phụ nữ sẽ mạnh bạo là gì?
Tớ quyết định, một quyết định vô cùng, vô cùng liều lĩnh, đó là… tỏ tình với bạn.
Tớ chưa bao giờ có suy nghĩ này trong đời. Suốt mười bảy năm tớ sống.
Tớ không xinh, không duyên, học cũng không giỏi, nữ công gia chánh cực tệ. Tớ không tự đánh giá thấp bản thân đâu, bởi mẹ tớ thường xuyên nhắc nhở cho tớ biết mình là ai mà.
Nhưng, tớ thích trai đẹp. Trai đẹp có ai không thích không?
Bạn Hiếu thì đẹp quá mức cần thiết, nên từ trước đến giờ, tớ vẫn luôn… sờ sợ bạn.
Bạn là hàng xóm nhà tớ, tớ biết bạn từ hồi học mẫu giáo kìa.
Nhưng nhà bạn giàu gấp mười, mà chắc phải mười lần mười nhà tớ, nên từ nhỏ bạn đã học trường quốc tế.
Tớ chả bao giờ được học cùng bạn. Mà tớ chả cần. Bạn đẹp, bạn giàu, tớ là ai?
Nên là, tớ chả bao giờ thèm để ý bạn.
Bạn chắc nhớ mặt nhớ tên tớ là may.
Tớ đã từng nghĩ thế, cho đến cách đây hai tuần, khi mà tự dưng tớ cứ đụng mặt bạn thật nhiều.
Tớ hạnh phúc lắm. Tớ ăn ngon ngủ kỹ hơn hẳn. Hình như tăng nhẹ dăm cân thì phải.
Cơ mà, sự đời lại lắm trớ trêu.
Tớ nghĩ về bạn quá nhiều, thành ra tớ bị hâm. Mấy lần mẹ Ngân cốc tớ vì cái tội làm cháy nồi cháy chảo vì mải phiêu phiêu.
Có khi nào, do hâm quá nhiều, mà thành yêu?
Khi đã yêu rồi, lúc nào cũng muốn gặp rồi, thì người ta phải làm sao?
Tớ đã tâm sự với con Trang – con bạn nối khố tắm mưa của tớ. Nó cũng biết Hiếu, tại nó hay sang chơi với tớ, thi thoảng nó có chạm mặt Hiếu, tất nhiên tần suất là rất hiếm.
Nguyên văn lời khuyên của nó là: “Mày có gì phải sợ, nếu nó thích mày thì mày ngon, còn đen như con cờ hó cho mày, nó không thích mày thì nó cũng chẳng dám đùa cợt mày, hàng xóm nó cũng phải nể mày chứ, nó sẽ từ chối mày, thế là xong, đỡ phải nghĩ nhiều mệt đầu.”
Ừ, bị từ chối là xong, đỡ phải ngày đêm mong ngóng.
Tại là, sau lần tớ bị ngã xe đó, bạn cũng biến mất tăm luôn. Tớ ngóng bạn đến đỏ cả mắt. Suốt tuần nay chả thấy bạn đâu.
Tớ nghe con Trang. Tớ quyết định viết một bức thư tình sặc mùi sến súa, vẩy thêm ít nước hoa rề xô na của ông anh trai nữa, rồi đứng ở cây xoài chua loét trước cổng nhà bạn, tính chờ bạn đi học về, chạy ra đưa cho bạn, xong, về nằm đắp chăn bật quạt.
Thế mà, bạn cũng không đi học hay sao ý?
Sáu giờ rồi, chả thấy bóng bạn.
Cô Duyên mẹ bạn ra cổng quét sân. Thấy tớ đứng gốc xoài, cô dịu dàng khuyên tớ ngay. Công nhận cô Duyên vừa xinh đẹp vừa dịu dàng thật, chả như mẹ Ngân, kể có mẹ chồng thế này thì thích phải biết. Tớ trộm nghĩ mà lại đỏ bừng đôi má.
– Linh đấy à, đứng gốc cây cẩn thận muỗi đốt nhé, đợt này đang có dịch, thằng Hiếu nhà cô nó sốt virus nằm rên hừ hừ ở nhà cả tuần nay rồi.
– Bạn Hiếu bị sốt virus ạ?
– Ừ, khổ thân thằng bé, cháu về nhà đi kẻo lại lây thì khổ.
Sao tự dưng tớ liều thế không biết, da mặt tớ bỗng dày bằng lớp da mười bảy năm không rửa lai phơ boi thì phải. Tớ liều mạng, đỏ bừng mặt nói với cô Duyên:
– Hay… cô cho cháu vào thăm bạn Hiếu cô nhé!
Cô hơi ngạc nhiên một chút, rồi cô vui vẻ bảo tớ vào. Tớ sướng. Bạn ốm mà tớ sướng, thế mới lạ.
Nhà bạn to quá, nhà tớ ngay bên cạnh mà chỉ bé bằng một góc. Ngại. Cô dẫn tớ lên tầng ba phòng bạn.
– Hiếu ơi, có bạn Linh nhà cô Ngân đến thăm con này!
Hiếu đang ngồi ở bàn học. Thấy có người đến, bạn quay ra.
Hình như Hiếu cũng sắp khỏi rồi. Cơ mà, mặt Hiếu, ha ha ha, tớ bỗng phá lên cười. Mặt bạn bỗng đỏ bừng lên, càng nổi rõ mấy cái nốt đỏ đỏ.
Tớ chợt nhận ra tớ vô duyên quá. Tớ xấu hổ, mặt cũng đỏ bừng lên.
– Tớ… xin lỗi Hiếu nhé. Hiếu giờ thấy thế nào?
Bạn quay mặt lại laptop, rồi bạn thả cho tớ một câu:
– Cậu về đi!
Bạn đuổi tớ?
Đúng là tớ đã hiểu lầm Hiếu thích tớ thật rồi.
Sao tớ muốn khóc quá, nhưng làm sao tớ dám khóc trước mặt bạn. Mắt tớ rưng rưng. Thôi, còn thư từ gì nữa, mọi cái đã quá rõ ràng.