Cho Cậu Thích Tớ - Chương 02
– Thế… tớ về đây, cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé.
Hiếu tiếp tục chăm chú vào laptop, mặc kệ tớ.
Tớ quay người lại. Tớ chạy, chạy thật nhanh khỏi nơi lạnh lùng đáng sợ đó. Nước mắt tớ cũng chạy, chạy trên mặt tớ. Tình yêu đầu đời của tớ, crush đầu tiên của tớ, tớ đã thất bại thảm hại rồi.
Tớ thẫn thờ.
Mẹ Ngân thấy tớ về, mặt vẫn còn nhòe nước, mẹ chả hiểu gì. Nhưng mẹ lo cho tớ lắm:
– Sao mày khóc thế con?
– Con bị ngã thôi mẹ ạ.
– Đi với chả đứng, mắt để dưới đ… à, có đau không ra mẹ xem nào!
– Mẹ kệ con!
Chả hiểu sao tớ lại láo thế chứ, tớ mặc kệ mẹ Ngân, tớ lao vào phòng, đóng chặt cửa lại. Hình như chưa bao giờ tớ khóc nhiều như thế thì phải. Thất tình là thế này à, đúng là chả vui chút chút nào. Tim tớ cứ nghẹt lại, khó thở gì đâu.
Tớ ôm chăn ôm gối khóc một lúc lâu, lâu lắm, chắc cũng phải đến mười phút, bỗng dưng tớ chợt nhớ ra, lá thư mùi mẫn sặc mùi ngôn tình của tớ, nó ở mô?
Tớ lại phát rồ lên, lao ra khỏi phòng, lao xuống mọi nơi tớ đã đi qua, từ gốc cây xoài chua lùn tẹt cho đến cái cổng bị khóa nhà bạn. Cổng nhà bạn khóa mất tiêu rồi.
Không thấy thư. Tớ vừa lo vừa sợ.
Lỡ đâu cô Duyên thấy, cô sẽ nghĩ sao về tớ? Lỡ đâu Hiếu đọc, Hiếu sẽ khinh bỉ tớ đến thế nào?
Sao tớ lại vụng về như thằng hề bị ngã dây thế chứ?
Rồi, số tớ còn cờ hó hơn nữa, chẳng may mẹ Ngân, bố Tuấn biết, liệu tớ còn sống để mà hối hận không?
Tớ lại đành mặt dày lần nữa bấm chuông nhà bạn. Liều chết để được sống, âu đó cũng là điều chí lí.
Cô Duyên thấy tớ ở cổng, cô lại ngạc nhiên.
– Linh à, có việc gì thế cháu?
– Cô Duyên ơi, cô có thấy có tờ giấy màu hồng nào cháu đánh rơi không ạ?
Cô cũng quay lại nhìn quanh sân một hồi, rồi cô nói:
– Không cháu ạ, cháu có muốn vào tìm lại xem đánh rơi ở đâu không?
Tớ chỉ chờ có thế, tớ vội vào săm soi nhìn ngó mọi bước chân vừa nãy của tớ. Sân không có, cầu thang cũng không, vậy chắc chắn chỉ còn có thể là ở phòng Hiếu mà thôi!
Hiếu đang nằm, bạn quay mặt vào trong, hình như bạn đang ngủ thì phải. Nhìn bạn nổi mẩn khắp người, tớ bỗng thấy xót lòng. Tớ chả muốn đánh thức bạn đâu, cũng chẳng muốn làm bạn bực, nhưng tớ cần tìm “trẻ lạc”. Bức thư tình giờ thành bức thư tuyệt mệnh của tớ, tớ phải tìm cho ra nó.
– Hiếu ơi, nãy tớ đánh rơi một tờ giấy màu hồng, Hiếu có thấy không?
Bạn im lặng, chắc bạn ngủ thật. Tớ đành liều thêm mà vào phòng bạn tự tìm. Đã liều đến thế này, liều nữa có chết được không? Nhưng tớ nhìn quanh nhìn quẩn một hồi, vẫn hổng thấy giấy đâu.
Bạn không ngủ, mắt bạn vẫn đang mở, bạn… nhìn tớ.
Ôi tớ muốn chết, chết ngay tại chỗ. Bạn đã đuổi tớ mà tớ vẫn còn đeo bám bạn.
Hình như khóe miệng bạn khẽ nhếch lên thì phải.
– Tờ giấy nào?
Lẽ nào Hiếu không thấy? Theo định luật vật lý, mọi thứ không tự dưng sinh ra cũng chẳng tự động biến đi mà, giờ khắp hang cùng ngõ hẻm đều không có, vậy thì nó biến được đằng nào.
Nhưng mà Hiếu đã nói thế, tớ còn biết nghe sao.
Bạn Hiếu ngồi dậy, rồi bạn cười cười, giọng bạn có chút mỉa mai:
– Có thật là rớt giấy không, hay Linh… thích tớ nên kiếm cớ ở gần?
Đúng là tớ thích Hiếu thật, nhưng tớ cũng không đến nỗi trơ trẽn mà bịa chuyện như thế. Tớ ấm ức. Bạn đẹp, bạn giàu nên bạn kiêu. Tớ hiểu mà.
Tớ định bước ra cửa. Nhưng, bạn đã bước xuống giường, rồi, bạn chốt cửa!
Má ơi, tớ chưa bao giờ dám nghĩ có chuyện thế này!
– Có phải tờ giấy này không?
Thư tình cả trời yêu của tớ đang ở trên tay bạn. Bạn vẫy vẫy tờ giấy. Nhưng bạn cao quá, tớ với không tới.
Tớ ức quá, tớ khóc. Đúng là bạn trêu tớ thật chứ không như lời khuyên đầy kinh nghiệm của con Trang. Chẳng gì nó cũng trải qua hai mối tình rồi, tớ đã tin tưởng nó thế mà.
Hiếu nhìn xuống cái mặt đang hồng rực vì bực tức của tớ rồi nhấn mạnh từng chữ:
– Cậu. Thích. Tớ?
Tớ ghét cậu, tớ chỉ muốn hét lên vào mặt Hiếu như thế. Đúng là tớ chỉ bị cái mẽ ngoài của Hiếu lừa, tớ chẳng biết gì về Hiếu cả, thế mà cũng gọi là thích sao? Không, tớ không thích Hiếu, chắc chắn tớ biết Hiếu quá đáng thế này thì không bao giờ tớ thèm thích Hiếu.
– Cậu hiểu lầm rồi, tớ thích một bạn tên là Hiếu trùng tên với cậu thôi!
– Thế cơ à, sao lại là hàng xóm của cậu thế, xóm mình có ai tên là Hiếu ngoài tớ đâu.
– Cậu kệ tớ, trả thư lại cho tớ!
– Cậu gửi đúng người rồi thì ai cho cậu đòi lại.
Nói xong, bạn vứt tờ giấy lên giường. Tớ mừng huýnh, vội lao lên nhặt lại.
Thế mà, bạn cũng nhào lên, bạn nằm sát người tớ? Quan trọng hơn là tay bạn dài, bạn vẫn tóm được lá thư của tớ.
Tớ vừa ngượng vừa tức. Nhưng, tim tớ đập mạnh quá, muốn lao ra khỏi ngực tớ luôn. Hiếu đang ở sát cạnh tớ. Bạn bị ốm nhưng bạn vẫn thơm quá, mùi thơm bạc hà mát rười rượi. Tớ hít hít chứ lị. Ngại ghê gớm. Bạn hấp dẫn chết người luôn. Tớ thích, tớ vẫn thích bạn lắm, nhưng tớ ghét tính cách bạn. Tớ mâu thuẫn quá chăng?
Bỗng Hiếu bật dậy, bạn bước ra khỏi giường. Lòng tớ dâng lên cái gì đó xót xót. Bạn không thích tớ, bạn không muốn gần tớ mà.
– Chắc cậu không muốn lá thư này đến tay cô Ngân chứ?
Tớ gật đầu. Bạn cười cười. Bạn đang đe dọa tớ?
– Tớ sẽ không đưa, nhưng tớ có một điều kiện.
– Cậu có điều kiện gì?
– Cậu giả vờ làm bạn gái tớ.
Cái gì? Sao lại có điều kiện gì ngớ ngẩn thế chứ? Làm bạn gái thật, tức là được Hiếu thích thì… quá được. Nhưng giả vờ… là sao?
– Tớ không hiểu, tại sao lại phải giả vờ?
– Thế tức là cậu muốn làm thật?
Tớ đỏ mặt. Đúng là tớ đã nghĩ tớ thích Hiếu, nhưng Hiếu không thích tớ, hơn thế nữa Hiếu đáng sợ bỏ xừ.
– Không phải thế, tớ chỉ không hiểu tại sao cậu muốn thế thôi.
– Rồi cậu sẽ hiểu, quan trọng là cậu có chấp nhận điều kiện của tớ không?
Tớ còn có thể từ chối sao? Tớ đành gật đầu, lòng nơm nớp lo âu.
Hiếu lại cười, sao Hiếu cười đẹp trai thế chứ, dù cái mặt đầy nốt đỏ kia đúng là hơi hài hài thật.
– Thế thì tốt, thôi cậu đi về đi.
Tớ lủi thủi bước ra khỏi phòng. Cô Duyên thấy tớ buồn buồn, cô cũng hỏi han tớ:
– Tìm được tờ giấy chưa Linh?
– Cháu thấy rồi cô ạ. Cháu xin phép về đây. Cháu chào cô.
Tớ về đến nhà, bố mẹ tớ đang ăn cơm, chả thèm chờ tớ luôn. Mà tớ cũng chả có lòng dạ nào mà ăn. Đêm tớ ăn bù sau cũng được.
Tớ toát mồ hôi lạnh buốt lưng. Tớ thấy lo lắng lắm. Hiếu đâu có thích tớ. Lỡ đâu, lỡ đâu… Hiếu nổi máu dê xồm xong hại tớ thì đời tớ sẽ ra sao? Con trai độ tuổi này tò mò lắm mà.