Cho Cậu Thích Tớ - Chương 04
Nhà tớ bé lắm, diện tích cả nhà cả cái sân nho nhỏ cũng được có ngót năm chục mét vuông thôi. Ở thành phố mà có miếng đất thế này cũng là ổn rồi nhỉ, bố tớ hay nói thế. Diện tích có thế nên cái bàn kính ở phòng khách phía bên ngoài cũng là bàn ăn của cả nhà luôn.
Tớ vừa ăn cơm xong, đang định dọn dẹp rửa bát. Bỗng, tớ nghe có tiếng nói quen quen ngoài cổng.
– Linh ơi!
Má ơi, tối rồi hắn còn mò sang đây làm cái gì thế? Tớ đành phải buông đống bát đũa ngổn ngang ra cổng hỏi xem cớ sự gì mà hắn còn ới tớ giờ này. Cũng lo lo phết.
Tớ thò cổ khỏi cổng ngó hắn. Tối nay hắn mặc bộ thể thao màu trắng rất hợp với màu da trắng bóc và gương mặt khả ái của hắn. Nhìn hắn cứ như mấy anh người mẫu quảng cáo trên ti vi ý, công nhận là đẹp bức người luôn. Tim tớ bỗng đập thình thình. Kể đẹp trai thế này nổi máu dê xồm thì có khi cũng đành chịu mà… tận hưởng vậy. Á, nghĩ bậy nghĩ bạ kiểu gì mà má tớ bỗng đỏ lừng lựng à.
– Sang học bài với tớ!
Học bài cùng hot boy à? Cũng được đấy nhỉ, chắc hắn học hành cũng gà gà thôi, thường bọn đẹp trai hay học dốt lắm. Thế có khi tớ dạy hắn rồi hắn sẽ phục tớ, biết đâu hắn bỗng thay đổi thái độ rồi thích tớ thì quá duyệt luôn. Tớ thích cái mẽ của hắn lắm í, hẳn là các cậu đều rõ, chỉ là cái tính hắn thế thì ai mà mê được, nên nếu hắn sủng tớ thì có phải là chuẩn soái ca ngôn tình không, được thế thì đời tớ lên hương là cái chắc.
Vấn đề là giờ sang nhà hắn, vào phòng hắn học bài. Nghe cũng hơi có mùi nguy hiểm. Tớ sợ nhất cái tình huống đấy mà. Một nam một nữ trong phòng, rồi cái phòng nó bị khóa lại, rồi… eo ơi, chả dám nghĩ tiếp nữa ấy. Học học cái khỉ gì, hắn giả đò thì có, rồi hắn nổi máu dê lên thì chết tớ à? Tớ còn phải có người yêu rồi có chồng cưng chiều hết mực trong tương lai nữa chứ, sao tớ thành nô lệ gì gì đó cho hắn được? Có thích cái mã hắn dư lào thì cũng cần phải có lý trí. Tớ đấu tranh tư tưởng một hồi, rồi tớ quyết định từ chối. Dù sao tớ vẫn sợ nhiều hơn là thích hắn.
– Thôi, tớ học dốt lắm, học cùng sợ sẽ ảnh hưởng đến Hiếu.
– Cô Ngân ơi!
Tớ hết hồn, hắn lại xài bài đó rồi, mà đúng là vẫn hiệu nghiệm. Tớ vội vội vàng vàng bịt cái mồm hắn lại. Vừa chạm vào môi hắn mà hình như tay tớ bỗng nong nóng, người tớ cũng nóng bừng luôn. Tớ vội rụt tay lại. Rồi tớ đành đỏ mặt nói với hắn:
– Hiếu cứ về đi, tớ rửa bát xong sẽ sang.
Hiếu cười cười gật gù, nhìn hắn đểu không thể tả. Người đâu mà vừa đẹp trai vừa đáng ghét thế chứ, hắn mà thích tớ có phải tốt không, thế nhưng mà tiếc rằng lại không phải. Hắn đang BẮT NẠT tớ, chính xác là như vậy.
*****
Tớ bấm chuông cổng nhà hắn, cô Duyên lại ra đón tớ. Thấy tớ, cô cũng không ngạc nhiên lắm. Hình như Hiếu đã nói với cô thì phải.
– Vào đi Linh, Hiếu nó đang chờ cháu đấy. Nghe nói cháu học giỏi Toán lắm phải không, vào học với Hiếu cho cả hai cùng tiến bộ.
Cái gì chứ, hắn dám lừa mẹ hắn à?
Tớ học ngu Toán nhất luôn, giỏi giỏi cái gì. Hức hức, nhưng tớ cũng chẳng dám cãi. Không lẽ tớ nhận với cô là tớ học dốt rồi cô lại ghét tớ, không thích cho tớ học với Hiếu, rồi Hiếu tức lên Hiếu lại hại danh dự con ngoan của tớ à? Tớ vẫn là sợ bố mẹ hơn sợ Hiếu, thế mới bực.
Nhà hắn có cả thư phòng để học, khi có thêm tớ thì cô bảo hai đứa học ở trong thư phòng. Hẳn nhiên là cô cũng cẩn thận rồi. Để hai đứa một đực một cái đang trong độ tuổi cực kỳ tò mò này trong cái phòng có cái giường to đùng của hắn thì chẳng bố mẹ nào yên tâm được. Tớ khẽ thở phào.
Ơ mà có khi nào kịch bản lại như vế suy nghĩ trước của tớ? Tớ sẽ được biến thành một gia sư đáng kính mà dịu mà dàng cho hắn ngưỡng mộ chăng? Gì chứ Toán tớ ngu nhưng Văn tớ siêu phết đấy. Mấy lần tớ được thầy đọc văn của tớ trước trường cho các bạn học tập mà, lúc ý cũng ngài ngại nhưng mà tự hào cực.
Cửa vẫn đang mở, tớ đành gõ gõ để đánh động hắn. Hắn chả có vẻ gì là giật mình, chỉ bảo tớ vào đi.
Hắn đang làm cái gì thế này, ối giời ơi, là Toán nâng cao hẳn là lớp mười hai luôn. Bọn tớ đang học lớp mười một thôi nhá. Tớ nghi là hắn đang ngồi chơi thôi, giả vờ học cho oai ý mà, chứ đọc thế “nàm thao” mà hiểu được. Tớ hí hửng dọa hắn:
– Tớ mách cô Duyên nhá, Hiếu đang giả vờ học. Hiếu không muốn tớ mách mẹ thì đưa tớ tờ giấy hôm trước đây!
– Cậu bị ngơ à?
Hắn lại nói đểu tớ rồi, sao mà ghét thế chứ lại? Tớ ngơ thì vốn ngơ từ bé, chả cần hắn nhắc nhở. Cơ mà thế là hắn học thật đấy à? Chả lẽ hắn hoàn hảo đến thế sao?
– Cậu ngồi yên mà học bài đi!
Hức, thế là kịch bản một cũng tan tành tro bụi rồi. Cơ mà, hắn học giỏi thế, hay mình biến hắn thành gia sư cho mình luôn nhỉ? Thế này thì lời to, lời to rồi. Được ngồi cạnh hot boy siêu siêu đẹp trai, lại còn được nhờ vả học bài. Giờ tớ cứ hỏi hắn để hắn quan tâm tớ, rồi biết đâu hai đứa lại thành yêu nhao thì ngon.
Ơ mà tại sao hắn lại thích tớ sang học cùng hắn nhỉ, hắn có cần gì tớ đâu? Hay, đúng là hắn thương thầm nhớ trộm mình rồi, hé hé hé, cứ giả vờ giả vịt, bà đây biết thừa rồi nhá!
– Cậu đang nghĩ là tớ thích cậu đấy à?
Hắn đọc được suy nghĩ của mình chắc? Má tớ nóng ran lên, chắc nó đỏ bừng lên rồi í.
– Cậu đúng là ngơ mà. Tớ muốn cậu ngồi đây là để đuổi muỗi cho tớ, cậu hiểu chưa?
Tớ ngơ thật. Tớ làm sao mà đuổi muỗi cho hắn được? Không lẽ tớ ba đầu sáu tay mà vung vẩy chân tay đuổi muỗi cho hắn. Ý hắn là thế đấy hả? Tớ đành nhìn quanh nhìn quẩn xem có con muỗi nào không, cái mặt dáo dác nhìn nhìn ngó ngó của tớ hình như buồn cười lắm thì phải, chắc là thế nên Hiếu mới phì cười.
– Cậu có biết người béo da lại bóng như cậu hút muỗi hơn người chuẩn bo đì không?
À, thì ra là thế, ý hắn là tớ chỉ cần ngồi ngoan thu hút muỗi giúp hắn là được. Nham hiểm, đúng là quá nham hiểm mà. Tớ trở thành con mồi cho lũ muỗi nhà hắn, còn hắn thì được nhởn nhơ học bài? Tớ lại bắt đầu ấm ức rồi. Tớ hậm hực lôi sách vở ra học. Học Văn nhá, cái môn mà tớ thích nhất. Lại chẳng, tớ định mang Văn sang để gia sư cho hắn mà.