Cho Cậu Thích Tớ - Chương 05
Soạn đi soạn lại hết bài này đến bài kia cũng được một tiếng rồi, tớ vẫn mê mải làm Văn. Được bay bổng với câu từ tình tiết là tớ mê nhất đấy. Chia sẻ với các cậu nhá, tớ có ước mơ được trở thành một nhà văn nổi tiếng đó. Nên là tớ cần phải rèn luyện ngay từ bây giờ, càng bắt đầu sớm thì càng tốt mà lại.
Tớ ngồi một bàn khác với Hiếu nha. Bạn ngồi cái bàn chính giữa phòng, sách vở la liệt rồi với lại chỉ có một cái ghế bành to đùng thôi nên tớ chả dám ngồi cạnh, tớ ra cái bàn nho nhỏ ở bên phải Hiếu ngồi.
Hiếu đến gần, nhìn nhìn vào cái vở tớ đang viết. Bỗng, Hiếu rút quyển vở lên, vứt ra một góc. Tớ lại ấm ức. Tớ đang say mê viết văn thế cơ mà, sao Hiếu dám làm đứt mạch cảm xúc của tớ thế chứ?
– Cậu học Văn suốt một tiếng rồi đấy, chuyển môn khác đi!
– Ai cho cậu giật vở của tớ?
– Cậu học Toán đi!
– Tớ không có sách Toán.
– Sách đây, cậu giải câu ba cho tớ!
Hắn dám ép tớ học? Tớ ấm ức lắm nhưng đành làm theo yêu cầu của hắn vậy. Dù sao nghĩ kỹ kỹ một tí thì đúng là tốt cho tớ mà. Hắn cũng tử tế ra phết, đầu tư cho vật thế thân của hắn thông minh lên một tí.
Tớ đành lấy cuốn sách Toán hắn đưa giải cái câu hắn vòng mực đỏ vào. Lại ối giời ôi, cái bài gì mà khó thế này? Khó thế này thì bố của bố tớ, tức là ông nội tớ cũng chịu chứ nói gì đến tớ?
Tớ ngồi vặn ngồi vẹo, quay ngang quay ngửa, nhìn lung tủng lung tung. Thư phòng của nhà hắn đẹp thật, có bao nhiêu sách, cả tiếng Tây tiếng Tàu đủ mặt nhé, nhìn sách cổ đẹp mê ly luôn. Trên các tủ kính còn trưng bày nhiều đồ cổ nữa. Rồi còn có cả bằng khen các kiểu của các thành viên trong gia đình. Ơ có cả giải nhất Toán thành phố lớp mười của hắn kìa, cái tên Nguyễn Trung Hiếu to lù lù trên bằng khen còn gì, rồi còn giải nhất hùng biện tiếng Anh thành phố, giải nhất bơi lội cấp Quận nữa, giải nhất bóng đá của trường hắn, giải nhất… ôi nhiều quá tớ đọc không xuể. Sao cái gì hắn cũng giải nhất thế hả giời? Tớ nhìn xong hoa hết cả mắt, suýt xỉu đến nơi. Hắn quả nhiên quá đỗi xuất sắc, tớ chọn người để crush là không sai tẹo nào, cơ mà cái tính cái nết của hắn thì lại làm tớ thấy ghét, càng ngày càng ghét luôn.
Tớ giật mình vì tiếng thước kẻ gõ cạch xuống bàn. Tớ lại mất tập trung rồi mà. Hiếu đến để thức tỉnh tớ khỏi những suy nghĩ liên thiên vớ vẩn tốn thời gian của tớ, và quan trọng hơn cả là để ép tớ đưa ra lời giải cái bài toán ông nội tớ cũng chấp nhận đầu hàng kia.
– Đã quá mười lăm phút rồi, cậu chưa có đáp án đúng không?
– Cho tớ nghĩ thêm ba mươi phút đi mà!
– Rất tiếc, nếu thi là cậu đã bị trượt.
Eo ơi làm như nghiêm trọng lắm ý, bài khó thế này thi làm sao mà có được? Tớ toan cãi hắn, nhưng hắn bỗng nói tiếp:
– Tại sao cậu không hỏi tớ?
Ui da, tuyệt vời, đúng là hắn muốn giúp tớ thật các cậu ạ. Hắn hơi đỏ mặt thì phải, hí hí. Tớ vui quá thôi, mắt sáng long lanh nhìn hắn kiểu trong truyện tranh ý:
– Ừ, hihi, cậu gợi ý cho tớ đi, nhaaaa!
– Đây, cậu xem trong này đi, đọc kỹ lại lý thuyết, thế nhá!
Lại thêm một quả dưa bở nữa, hắn có sở thích cho tớ xơi dưa bở thì phải. Thấy tớ chưng hửng đón cuốn vở hắn đưa, hắn cười cười hở cả mười cái răng kia kìa.
Hình như vở của hắn là bí kíp bí truyền thì phải, sao mà hay thế, dễ hiểu thế chứ lại. Chữ người viết vừa đẹp vừa sáng sủa, rõ ràng, màu mực cũng chia ra nữa ý, cách ghi chép cực kỳ lô gic luôn, hay cực kỳ. Tớ vừa đọc lại phần lý thuyết tương ứng với cái bài kia là tớ hiểu liền. Rõ như ban ngày ấy chứ. Thế nhưng tớ quyết định theo kịch bản số hai mà tớ đã phác lúc trước đó, lợi dụng hắn làm anh gia sư đẹp trai cư tê miễn phí cho tớ, để tình cảm hai bên từ từ nảy sinh. Sau khi nhận ra chân hấp dẫn của hắn, tớ càng có quyết tâm biến hắn thành soái ca siêu sủng trong ngôn tình của tớ hơn. Được thế thì tuyệt vời luôn!
Tớ thỏ thẻ, mắt chớp chớp mồm đớp đớp, chắc cũng cư tê lắm chứ bộ.
– Hiếu ơi, tớ đọc rồi mà vẫn chưa hiểu, hay Hiếu giảng kỹ hơn cho tớ điiii!
Hiếu nhìn cái mặt giả nai tròn ung ủng của tớ thì thở dài ngao ngán:
– Tớ thương cô Ngân quá, tại sao cô xinh thế mà lại có đứa con gái vừa xấu vừa ngu như cậu?
WTH? Hắn nói tớ vừa xấu vừa ngu? Là hắn nói đó nha, tớ đau, đau tím hết lòng mề rồi cái đau đó hiển thị lên mặt tớ luôn. Nhưng tớ cũng có tự trọng chứ bộ, tớ biết thừa rồi nhá, chả cần hắn giảng. Tớ thề là tớ sẽ không thèm nhờ vả gì hắn để hắn có cơ hội mà chê tớ ngu nữa.
Tớ viết roẹt roẹt trong ánh mắt khinh bỉ của hắn, rồi tớ xòe bài giải ra trước mặt hắn.
– Đây, tớ cấm cậu từ nay không được nói tớ ngu nữa!
Hắn khẽ cười, cái mặt đẹp như trong mấy trò game fantasy ấy bừng sáng làm tim tớ lại rụng rời. Hức hức, cứ thế này tớ biết phải sống sao? Kiểu như mỡ treo miệng mèo ý. Tớ thèm hắn nhưng hắn đâu có thèm tớ. Hắn chê tớ xấu rồi béo rồi ngu nữa mà. Hức hức, đời cơ bản là buồn.
Một lúc sau tớ cũng giải thêm được mấy câu nữa, tự mò ra nhờ cuốn bí kíp của hắn cả, nhưng mà tớ tự hào ghê gớm. Hắn cũng không cười đểu tớ nữa. Hắn chỉ gật gù nhìn bài làm của tớ thôi.
Mười giờ rồi, công nhận học tập trung bên trai đẹp thời gian trôi cũng nhanh hơn hẳn thật. Dù hơi bực với ghét hắn một chút nhưng mà tớ thấy đầu tớ sáng hơn thật đó. Mấy bài hắn giao đều thuộc chương tớ đang học trên lớp, chỉ là bài hắn đưa khó hơn thôi. Giờ nhìn mấy bài trong sách giáo khoa cứ thấy dễ dễ í. Ngẫm đi rồi lại ngẫm lại, tớ vẫn thấy tớ lợi nhiều hơn thiệt. Được ngồi gần hotboy này, được đọc bí kíp siêu hay của hắn này, được vỡ vạc kiến thức Toán tớ cực dốt nữa chứ, còn mấy nỗi ấm ức kia thôi cố nhịn đi vậy, mà không cố nhịn thì tớ còn cách nào khác chắc?
– Thôi, cho cậu về! Nhớ sáng mai ở nhà làm hết mấy bài này cho tớ!
Hức hức, kiểu ép học mà lại không thể cãi được nó cực kỳ ấm ức luôn. Nhưng tớ biết thân biết phận nên đành ừ với hắn rồi về. Dù sao hắn cũng không nổi máu gì gì hết á, hắn “trong sáng” thế thì làm bạn gái hờ cũng được chứ có sao đâu nhỉ?