Cho Cậu Thích Tớ - Chương 13 - Kết
Tớ chả phải nghĩ gì hết, bởi là, khi tớ vào lớp, chẳng ma nào thèm hỏi tớ. Uầy, có phải hôm nay con Hoa nó đang đau mỏ mà ít mồm ít miệng hay không?
Tớ sớm biết câu trả lời là không, khi mà chúng nó chắc chắn luôn một điều: làm sao tớ có thể là bạn gái của anh chàng đẹp trai như thiên sứ vậy chớ? Nghĩ cũng bực cơ mà cũng… chịu. Này nhá, chẳng qua người ta có hơi dư tí thịt tí mỡ thôi nha, chớ người ta cũng xinh đẹp muôn phần á. Tớ gườm gườm nhìn chúng nó.
Giờ ra chơi, con Hoa tí tởn hỏi tớ:
– Này mụ Linh, tóm lại, anh chàng đẹp trai khủng khiếp đèo mụ trưa nay là ai thế?
Đấy, tớ lo có thừa đâu chứ. Tớ èo uột trả lời:
– Hàng xóm nhà tôi bà ạ.
– Oa!
Mắt nó long lanh nhìn tớ như kiểu tớ chuẩn bị đem Hiếu dâng đến trước mặt nó í. Còn lâu nhá, không bước qua được xác tớ thì đừng có hòng.
– Này, chiều nay tôi về cùng bà nhaaaaa!
Đúng là cái đồ dại trai, y như… tớ. Cơ mà, tớ có ngu đâu. Với lại, tớ cũng thật thà nữa cơ. Tớ rầu rĩ nét mặt mà khuyên nó, cực kỳ chân thành:
– Hắn có bạn gái rồi bà ạ, bỏ qua đê.
Nghe tiếng thở dài não nuột của nó, tớ cũng muốn thở theo. Ừm, Hiếu có bạn gái rồi mà. Buồn sao…
Chiều về, Hiếu lại chờ tớ ở cổng trường. Kể mà tớ không đau chân thì chắc ngày nào tớ cũng chạy như bay ra với Hiếu í, cơ mà tớ không chạy được, hơn thế, chỉ có thể đi cà nhắc mới chính là nguyên nhân được Hiếu đưa đón. Người ta chỉ là thương hại mày thôi Linh à.
Ngó cái mặt ỉu xìu của tớ, Hiếu nhướng mày, quay lại nhìn khi tớ ngồi phịch lên yên sau.
– Cậu lại làm sao thế, vừa bị điểm một à?
Câu hỏi quan tâm mà đầy mai mỉa, làm tim tớ đau, đau lắm à. Chả hiểu sao, tớ thấy tủi thân, thấy ấm ức vô số kể. Nước mắt tớ tự nhiên trào ra, từng giọt từng giọt. Hiếu mặc kệ tớ, cứ vậy đạp xe. Ừ thì, người ta chẳng có lòng, mình cứ tự làm đau.
Thút thít sau lưng Hiếu một hồi, tớ bỗng giật mình nhìn quanh. Ơ… Hiếu không đạp xe về nhà, bạn đạp xe ra một hồ nước nhỏ êm ả gợn sóng trong gió chiều man mác. Tớ ngơ ngác quên cả khóc, mặt vẫn lem nhem nước.
Hiếu phóng cả xe cả tớ lên vỉa hè rộng rãi ven hồ, rồi bạn dừng lại ở một hàng kẹo bông.
– Chú cho cháu một cây kẹo bông màu hồng.
Tớ quên béng nỗi buồn khi nãy mà bắt đầu hí hửng. Ây da, là Hiếu muốn an ủi tớ phải không? Tớ làm sao mà khóc được tiếp khi tim tớ đang đập tưng bừng vì háo hức. Tớ nhìn Hiếu bằng đôi mắt long lanh biết ơn, miệng lắp bắp chưa thốt lên lời vì xúc động. Hiếu biết tớ thích ăn ngọt mà, lại còn thích màu hồng công chúa nữa. Bạn mua tặng mình đấy. Còn gì thích hơn ta?
Hiếu đưa cây kẹo ra trước tớ, khẽ hất hàm.
– Cậu cầm hộ tớ.
Tớ nuốt nước bọt khan. Ý gì đây? Cầm hộ, chỉ là cầm hộ thôi sao? Tớ lại ỉu xìu mà cầm, phận ô sin tớ nào dám cãi. Hiếu cười cười nhìn tớ.
– Tớ muốn tặng cây kẹo này cho bạn gái tớ. Cậu cầm giúp tớ một lát, bao giờ gặp bạn gái tớ thì cậu đưa giúp tớ nhé.
Tim tớ lại nhói lên. Đau. Tớ ghen, cái ghen của kẻ chẳng được yêu. Ô sin đi theo chủ, cầm quà hộ chủ, rồi lại còn tặng quà luôn để chủ rảnh tay, nghĩ mà đau…
Hiếu dắt xe đằng trước. Tớ cun cút theo sau. Ước gì, ước gì… người con trai trước mặt tớ kia, dành cho tớ chỉ một chút tình cảm mà cậu ấy dành cho cô gái cậu yêu. Hẳn là Hiếu yêu bạn kia nhiều lắm, bao nhiêu việc Hiếu làm cũng vì bạn ấy… Nước mắt tớ chẳng ngoan theo ý tớ, lại lăn dài.
Dừng xe trước một căn nhà, Hiếu bước vào trước. Tớ vẫn là theo sau. Bước vào sâu bên trong căn nhà, tớ chợt nhận ra.
Căn nhà này là… nhà gương!
Tớ nhìn quanh, hết cái mặt kéo dài đến cái chân ngắn ngủn của tớ in bóng trong những tấm gương dưới ánh đèn sáng lóa. Cái gương nào cũng phản chiếu hình ảnh tớ cầm chiếc kẹo bông công chúa ngọt ngào. Có lẽ nào…
– Cảm ơn cậu đã tặng kẹo bông cho bạn gái tớ.
Hiếu mỉm cười rạng rỡ trước khuôn mặt ngu ngơ chưa hiểu chuyện của tớ. Tớ đang mơ đúng không? Nhất định là tớ đang mơ rồi, không thể có chuyện như vậy được. Tớ run run hỏi Hiếu:
– Tớ… cậu… tặng bạn gái cậu… là… tớ?
Hiếu phì cười, búng mũi tớ, rồi bạn kéo tay tớ một cái làm tớ nhào vào lòng bạn. Ôi, nếu đây là giấc mơ thì cầu xin trời đất đừng cho con tỉnh lại! Tớ chẳng biết diễn tả nỗi hạnh phúc của tớ như thế nào nữa, tớ chỉ biết, tớ lại khóc. Sao từ ngày thích Hiếu tớ lại mau nước mắt vậy chứ, cảm xúc của tớ chẳng còn theo ý tớ nữa. Hiếu thật đáng sợ, bạn làm tớ yêu bạn thật rồi, may mắn sao, bạn còn biết cách làm tớ hạnh phúc đến phát điên lên nữa. Tớ biết làm sao ngoài ôm bạn mà khóc, mặc kệ lũ trẻ con quanh tớ đang ê ê chị gái khóc nhè.
*****
Chuyện sau đó thì… khi cậu có một anh chàng đẹp trai, nhà giàu, học giỏi lại còn yêu thương cùng biết cách quan tâm bạn gái như Hiếu ở bên, lại được hai bên gia đình ủng hộ, tớ tin là cậu cũng sẽ vui tươi mỗi ngày mà học hành tiến bộ hơn hẳn như tớ. Tất nhiên, nụ cười tớ vẫn thường trực đan xen bao ấm ức khi bị bắt học thật nhiều, để cùng bạn xây dựng tương lai, một tương lai vững chắc.
KẾT THÚC
Cảm ơn bạn đã theo dõi câu chuyện :*