Đại Thiếu Gia, Tha Cho Tôi - Chương 40
Nhận bát thuốc từ tay anh, tôi bịt mũi uống một hơi, thứ nước thuốc này tôi đã ngán đến tận cổ nhưng vẫn cố gắng hoàn thành. Anh hài lòng đón lấy cái bát không, đỡ tôi nằm xuống giường nghỉ ngơi. Ánh mắt đầy vẻ quan tâm anh dịu giọng trấn an:
– Còn một tháng nữa thôi… em cố gắng thêm một chút… Chúng ta sẽ trở về thành phố khám lại. Khi ấy, Phong Sơn cũng sẽ hết sức phức tạp, cần phải cẩn thận.
Đáy mắt anh đanh lại khi nhắc đến hai tiếng “cẩn thận”. Tôi mím môi gật nhẹ, lòng rộn lên lo lắng. Một tháng nữa… chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này. Việc chúng tôi đến đây không một ai biết. Sau mấy ngày đầu ở làng chài thăm quê ngoại anh, chúng tôi di chuyển đến một hòn đảo vắng vẻ gần đó nhưng lại thông báo với mọi người là đến một thành phố cao nguyên để nghỉ dưỡng. Căn biệt thự này cũng là tài sản riêng mà anh xây dựng trong thời gian ở nước ngoài để có một chốn bình yên hoàn toàn thả lỏng. Quả thật, hai tháng qua chúng tôi đã tận hưởng một cuộc sống bình yên hơn bao giờ hết. Nhóm vệ sĩ thường theo bảo vệ anh cũng không cần đến, hòn đảo này chỉ có trên dưới hai mươi hộ dân, mọi người đều biết nhau, hàng tuần có thương lái đến giao hàng nhu yếu phẩm còn hải sản rau củ quả là tự cung tự cấp. Tuy vậy, tôi vẫn biết anh giấu súng trong nhà đề phòng rủi ro, cũng hiểu mức độ cảnh giác mà anh luôn phải căng não chống chọi.
Ngày rời khỏi ngôi nhà chứng kiến kỳ “trăng mật” dài ngập tràn hạnh phúc, tôi lưu luyến nhìn lại lần cuối, lòng thầm mong có lúc nào đó sẽ cùng anh trở lại nơi này. Hải Đăng tài trợ cho trạm xá của đảo thêm thuốc men nên người dân đảo hết sức yêu quý chúng tôi, trong đáy mắt họ có chút rưng rưng từ biệt. Họ còn tặng chúng tôi quà nhưng tôi và anh lấy lý do không mang theo được để từ chối.
Đón chúng tôi trên đất liền không ai khác chính là nhóm vệ sĩ sáu người của anh, cũng là lúc tôi hiểu cuộc chiến căng thẳng nhất đã chính thức bắt đầu. Sáu tháng nghỉ ngơi tuyệt đối của tôi đã chấm dứt, dù tình trạng của tôi có may mắn tiến triển tốt hay thất bại thì tôi cũng có thể hòa nhập cuộc sống bình thường, giảm lượng thuốc cần uống và không cần nằm nghỉ nữa. Gần như liệu trình của ông Minh dành cho tôi đã kết thúc, sáu tháng tiếp theo chỉ là củng cố… Nếu như không có tiến triển, tôi có uống hay không cũng là vô dụng.
Cùng anh vào phòng siêu âm ở một bệnh viện tư, nghe bác sĩ phán đoán khi nhìn màn hình mà tôi như chết lặng, cảm giác toàn thân đông cứng, mồ hôi túa ra, chân tay bủn rủn:
– Thế này… không được. Chờ kết quả xét nghiệm máu chứ chị nhìn thế này thấy kém lắm.
Nước mắt lăn dài, tôi lướt qua khuôn mặt tối đi của anh, cảm giác đau đớn cùng thương xót anh, thương xót chính bản thân tôi dâng lên vô hạn. Lảo đảo rời khỏi phòng siêu âm, hai chúng tôi ngồi ở băng ghế chờ kết quả xét nghiệm máu, chẳng thể nói câu gì. Bàn tay anh siết chặt lấy tay tôi trấn an:
– Đừng nghĩ gì cả. Dù kết quả thế nào… anh cũng chỉ cần em.
Anh càng nói tôi càng đau đớn, càng xót anh, quay mặt đi đưa tay lau dòng nước mắt vừa lăn, cố gắng trấn tĩnh đếm ngược thời gian. Chưa biết kết quả cuối cùng… thì đừng vội kết luận, đừng vội đau lòng! Có thể chị bác sĩ kia nhìn lầm thì sao? Mắt người cũng có thể không chính xác chứ? Tự trấn an bản thân là thế nhưng cơ thể tôi cứ run lên, chỉ đến khi vòng tay ấm áp của anh siết chặt tôi vào lòng an ủi tôi mới tạm thời thả lỏng.
Nghe tiếng gọi của y tá, anh đứng dậy bước đến đón lấy tờ kết quả. Đôi mắt lướt qua tờ giấy rồi cụp lại, vẻ mặt cam chịu của anh một lần nữa như nhát búa gõ thẳng vào đầu tôi làm tôi đau đến tối tăm mặt mũi, không dám nhìn anh, chỉ cúi gằm quay đi. Thần y như ông Minh… cũng chẳng thể cứu tôi… chẳng thể nào sao? Tại sao… tại sao số phận của tôi lại khốn khổ, lại khắc nghiệt đến vậy?
Ôm chặt lấy tôi trong cơn thổn thức, anh xoay người tôi lại đối diện với anh, hôn lên trán tôi rồi hôn lên đôi mắt ướt nhòa, dịu giọng:
– Con cái đâu phải là tất cả. Em mới là tất cả của anh. Em thế này anh đau lòng lắm, đừng nghĩ về con cái nhiều như vậy, được không?
Nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe của anh, tôi nghẹn lại, gật gật đầu. Ít nhất lúc này… tôi vẫn chưa thể bình tĩnh được, nhưng tôi không muốn anh đau lòng, thế nên chỉ có thể kìm nén để nói:
– Anh… chúng ta thử dùng IVF đi được không? IVM hay gì gì đó… phải thử đúng không anh?
– Bác sĩ nói tình trạng của em làm gì cũng vô dụng, kể cả nhờ người mang thai hộ cũng không thể. Anh không muốn em phải chịu đau đớn vô nghĩa, mà dù cho hi vọng mong manh anh cũng sẽ không thử. Không đáng để đánh đổi đâu em.
– Nhưng… em muốn có con… Dù chỉ một phần trăm, một phần nghìn, một phần triệu thôi cũng phải thử… có được không anh? Chuyện thế này… lỗi là ở em. Nếu ngày đó em nghe lời bác sĩ mà nhập viện sớm khi có dấu hiệu thai ngoài, mọi chuyện đã không tồi tệ đến mức này. Anh… anh cho em chuộc lại lỗi lầm có được không?
Tôi đau đớn đến cùng cực, toàn thân như chẳng còn sức lực, chỉ biết van xin anh cho tôi thử những phương pháp hỗ trợ sinh sản hiện đại nhất. Anh nuốt nghẹn, nhìn sâu vào đôi mắt thất thần của tôi, nghiêm giọng:
– Anh nhắc lại, con cái không phải tất cả, có rất nhiều đôi vợ chồng không có con vẫn hạnh phúc, nhiều người còn chủ động chọn không sinh con. Đừng tự tạo áp lực cho mình, cũng đừng tự trách bản thân. Chuyện ra thế này… lỗi là ở anh, em càng tạo áp lực là càng trách anh, có hiểu không?
Tôi giương đôi mắt nhòa nước nghe anh nhận mọi tội lỗi, chỉ biết lắc đầu, nỗi đau lại thêm một lần nữa dội về. Không… lỗi là ở tôi… chỉ là của tôi thôi… Tôi quỵ xuống, toàn thân vô lực đến mức đứng cũng không nổi. Tôi đã hi vọng biết bao, đã ôm ấp hi vọng nhỏ nhoi cơ thể tôi được phục hồi, dù chỉ một chút thôi cũng là có hi vọng, vậy mà… kết quả vẫn vậy, không hề khác biệt, sáu tháng qua hoàn toàn vô nghĩa, bao công sức của anh cũng đã tan biến như bong bóng xà phòng.
– Anh tìm bài thuốc khác… tìm kiếm cách khác chữa cho em đi… Em xin anh!
Tôi khóc nghẹn, nước mắt nhòe nhoẹt ướt đầm cả khuôn mặt. Anh kéo tôi lên nhưng tôi chẳng muốn đứng, cuối cùng anh lại bế tôi rời khỏi bệnh viện. Dù trong lòng đau đớn vô cùng nhưng tôi vẫn cảm thấy xấu hổ, khẽ kêu lên:
– Anh… thả em xuống, em tự đi được!
Anh chẳng nói chẳng rằng, mở cửa ghế phụ đặt tôi vào, cài dây bảo hiểm cho tôi. Một hồi yên lặng, tôi thẫn thờ nhìn qua cửa kính, cảm thấy cuộc đời này… có rất nhiều chuyện cần phải chấp nhận. Tôi có anh ở bên dịu dàng chăm sóc, anh không chán nản bỏ rơi tôi, còn tự nhận lỗi khi tôi hoàn toàn vô vọng trên con đường tìm con. Đó có phải đã là may mắn quá lớn của tôi hay không?
– Em bình tĩnh lại chưa?
– Vâng…
– Thực ra thì… anh cũng không thích trẻ con mấy. Có con vào rắc rối lắm.
Anh cứ tốt với tôi như vậy… tôi biết phải làm sao? Tôi nghẹn lại, nuốt một ngụm khô khốc rồi gật đầu, sụt sịt gạt nước mắt, cười nói:
– Vậy… không cần có con nữa.
– Ừ. Có con hay không đâu quan trọng. Không nhắc lại chuyện này nữa nhé!
Tôi gật đầu, cõi lòng ấm áp như có ánh nắng mùa xuân rọi chiếu, chợt cảm thấy ông trời vẫn còn thương xót tôi nhiều lắm khi biết rằng tôi không cô độc. Tôi và anh… đều không cô độc. Chúng tôi có nhau sau bao cách trở, được tựa vai nhau nhìn ngắm bình minh, được ôm lấy nhau chìm sâu vào giấc ngủ, cuộc đời như vậy, có lẽ chúng tôi đã có quá nhiều rồi…
– Đêm nay… sẽ rất tuyệt.
Anh nghiêng người thì thào vào tai tôi rồi ngồi thẳng lưng trở lại, khóe môi tinh xảo cong lên đầy vẻ gian tà. Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, nhận ra tôi yêu anh, mỗi ngày một yêu nhiều hơn, dường như tình yêu của tôi dành cho anh cứ tăng dần đến vô cùng vô tận trước tình yêu không có điểm dừng anh dành cho tôi…
Sáu năm dài đằng đẵng anh phải vượt qua bản năng đàn ông gào thét trong xa cách, đến khi lấy tôi rồi vẫn phải sống cảnh “ăn chay”, đêm nay tôi đã thực sự hiểu khao khát của anh lớn đến mức nào. Cơ thể tôi cứ vậy trôi bồng bềnh trong biển tình anh trao đến, từng nhịp thúc mạnh mẽ nơi hạ thân từ anh cho tôi quên tất cả mọi nỗi đau tinh thần và thể xác, cùng anh tận hưởng ân ái vợ chồng sâu đậm nhất. Tôi và anh từng làm chuyện này không biết bao lần… nhưng lời yêu thương anh trên môi anh lúc này làm tôi thực sự thăng hoa, cuối cùng phải van xin anh tha cho tôi sau ba lần lên đỉnh. Anh kéo tôi vào lòng, từng giọt mồ hôi túa ra trên khuôn mặt góc cạnh, trên da thịt đàn ông rắn rỏi dính vào tấm lưng trần của tôi nóng rẫy, vật đàn ông rắn chắc vẫn còn trong cơ thể tôi. Hôn lên má tôi, anh thì thầm bên tai tôi những lời âu yếm:
– Cảm ơn em… cảm ơn vì đã đến bên anh, trao cho anh tất cả những gì là hạnh phúc của cuộc đời này.
Tôi mỉm cười, nụ cười mãn nguyện chìm sâu vào giấc ngủ. Cảm giác ngọt ngào có anh đã không còn chỉ có ở trong những giấc mơ sâu kín mà hạnh phúc vô cùng khi mỗi ngày tôi được ở bên anh.
Anh trai tôi trở về cũng vào biệt phủ nhà họ Lâm để có nơi ăn chốn ở, mẹ tôi cứ tíu tít vui mừng khi có con trai bên cạnh. Biết tình trạng của tôi không được cải thiện, mẹ buồn thì buồn nhưng có Tú làm niềm an ủi. Anh ta đã chịu học nghiêm túc một cái nghề, còn hứa khi thành nghề sẽ dọn ra ngoài đón bố mẹ tôi ở cùng chứ không thích ở nơi này. Bố tôi vẫn giả ngây ngô, ông Quốc cũng không có ý kiến gì, chỉ hơi buồn vì không có người chơi cờ cùng mà thôi.