Đại Thiếu Gia, Tha Cho Tôi - Chương 41
Sáng hôm sau thức dậy, mở hẳn cửa ra cho tôi hít khí trời Hải Đăng mới nói:
– Giờ em thích chạy nhảy gì thì chạy nhảy thoải mái, con đường sau cánh cửa này dẫn đến phòng gym của anh.
– Từ giờ em vào đó tập cùng anh nhé? Nửa năm qua em tăng đến cả năm cân rồi, người thì cứ yếu ớt như sên ấy.
– Được. Từ chiều nay anh trở lại với Phong Sơn, em ở nhà chờ anh.
– Em… có thể đi làm cùng anh như trước được không, ở nhà mãi tù túng lắm!
Hải Đăng gật đầu trước đôi mắt sáng rỡ của tôi. Nhớ đến chuyện cũ, tôi tò mò nhìn anh đang gấp lại chăn, hỏi:
– Phòng ngủ bên kia của em… có phải đêm đầu tiên em đến đây, anh đã sang phòng em phải không?
Hải Đăng nhún vai, cười cười đáp:
– Chắc em ngủ mơ rồi… trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến anh mới thế!
– Còn chối nữa. Tại sao… sau hôm ấy… em chờ mà không thấy anh sang?
Tôi hơi nóng mặt hỏi anh, thực lòng suốt những ngày sau đó tôi chờ đợi mà anh không hề bước vào phòng, cũng khiến tôi băn khoăn khó ngủ.
– Đêm đầu tiên em sốt mê man chẳng biết gì nên anh còn dám… những ngày sau em khỏi ốm rồi… Em nghĩ xem, bị em đuổi đi thì anh giấu mặt vào đâu?
Thì ra là vậy… Đúng là cái đồ ngốc nghếch! Tôi cay cay sống mũi, mở tủ lấy quần áo của anh ra là lượt một lần chuẩn bị cho buổi chiều nay.
– Còn buổi sáng rảnh rang, em muốn đến chào ông nội. Hôm trước mình qua ông lại đi chơi với bạn không có nhà.
Anh gật đầu, chúng tôi bước đến gian nhà ông Quốc. Ngồi uống trà sen, tôi nghe ông kể bao chuyện ngày xưa. Phong Sơn do một tay ông gây dựng thời kỳ đầu, sau đó ông Thịnh mới góp sức cùng. Tôi rất muốn nói cho ông biết kẻ hại Phong Sơn chín năm trước là Lâm Đức An nhưng tôi hiểu nói ra lúc này không có ý nghĩa gì cả.
Buổi chiều đến Phong Sơn, trên xe tôi hỏi anh:
– Giờ phòng làm việc của anh ở đâu vậy?
– Hai giờ chiều nay Phong Sơn có cuộc họp cổ đông để bỏ phiếu kín quyết định lại các vị trí lãnh đạo cấp cao.
Tôi hơi sững lại nhìn Hải Đăng. Anh nói đơn giản vậy, chắc hẳn trong lòng đã có chủ đích. Khóe miệng khẽ nhếch lên, anh nói tiếp:
– Sẽ không có gì khác, hiện tại thế lực của ông Thịnh là mạnh nhất vì người của anh đã ủng hộ ông ấy, đặc biệt… người của lão An hầu hết đều đã theo ông Thịnh.
Tôi sững sờ, cảm giác rộn lên trước thông tin phải nói là đáng mừng, vậy mà anh chẳng chia sẻ gì với tôi, có lẽ vì thời gian vừa qua anh không muốn tôi nghĩ ngợi.
– Ông Thịnh mạnh như vậy thì… anh… thế nào?
– Anh yếu, vậy thôi. Nhưng mục tiêu của anh không phải là vị trí mạnh nhất ở Phong Sơn, mà là lôi được lão An ra ánh sáng. Lão càng yếu thì anh càng có hi vọng làm được điều này. Trước kia, lão ta và ông Thịnh là hai thế lực cân bằng, chính vì vậy anh cần phải trở thành một thế lực để làm lão yếu đi. Khi anh nhường vị trí cho ông Thịnh, coi như thế cờ đã xác định… càng lúc càng rõ rệt.
Hải Đăng nheo nheo đôi mắt, tập trung nhìn đường. Tôi gật nhẹ, mím môi suy nghĩ. Anh tính toán rất kỹ, dường như anh đã vạch rõ đường đi nước bước trong cả hành trình dài đằng đẵng suốt những năm qua. Cổ nhân có câu “quân tử trả thù mười năm chưa muộn”… anh chính là minh chứng rõ nét nhất của điều này.
– Lâm Đức An chỉ gây ra một vụ tổn thất nặng nề cho Phong Sơn vào chín năm trước, sau đó hắn hoàn toàn không động thủ, chính vì vậy mà việc tìm kiếm bằng chứng hết sức khó khăn nếu không muốn nói là không thể, điều anh cần là ép lão tiếp tục hành động trong hoàn cảnh cấp bách hiện tại. Nếu như chiều nay cha con lão mất nốt chiếc ghế phó tổng giám đốc vào tay hai cổ đông thuộc người của ông Thịnh thì coi như lão sẽ mất toàn bộ tiếng nói ở Phong Sơn.
Thì ra kết quả của cuộc họp chiều nay lại có ý nghĩa đến vậy. Tôi gật đầu hiểu chuyện, hỏi tiếp:
– Hiện tại những ai nắm giữ cổ phần nhiều nhất ở Phong Sơn vậy anh?
– Ông bà nội đang giữ bốn mươi, bốn mươi phần trăm là ông Thịnh, ba anh, lão An và cô Uyên ngang nhau, còn anh và Phong mỗi người có năm phần trăm. Những người khác chiếm mười phần trăm còn lại.
Quyền lực ở Phong Sơn phụ thuộc vào phần trăm cổ phần và cả vào những người theo họ, hiện tại chỉ còn ít người ở Phong Sơn theo lão An thì lão chỉ còn cái danh hão cổ đông lớn, hơn nữa… lão cũng chẳng có tài cán gì để người ta phục. Nếu như không còn giữ ghế phó tổng giám đốc Phong Sơn, lão sẽ thế nào, tôi cũng không biết nữa.
Chúng tôi đến phòng họp cổ đông của Phong Sơn là lúc hai giờ, Hải Đăng nắm chặt tay tôi cùng bước vào trước những cặp mắt đủ mọi cảm xúc của các cổ đông trong hội trường. Lòng nửa hồi hộp nửa lo lắng, tôi mím chặt môi nhìn xung quanh. Hai cha con lão An đưa ánh mắt đầy hận thù về phía chúng tôi nhưng tôi và anh đều coi như không biết. Từ lúc anh nhường ghế tổng giám đốc cho ông Thịnh, chắc chắn hai cha con lão đã cho anh vào danh sách đen. Có thể nhiều năm lão An biết anh muốn tìm bằng chứng lôi lão ra ánh sáng nhưng lão vẫn tự tin anh chẳng thể làm gì được lão, thì thời gian vừa qua lão đã hiểu bị vùi dập là thế nào.
Tiếng người trợ lý của ông Quốc vang lên, ông ta đóng vai trò dẫn chương trình cuộc họp này. Một hồi ông Quốc được mời lên phát biểu. Sau một bài phát biểu ngắn, ánh mắt ấm áp ông nhìn về tôi, nhẹ giọng nói:
– Trước khi rời khán đài, tôi muốn thông báo tôi sẽ chuyển cho cháu dâu của tôi là cô Phạm Thư Khanh năm phần trăm cổ phần Phong Sơn từ số cổ phần của tôi.
Những tiếng ồ lên khiến toàn hội trường có chút hỗn loạn. Tôi ngỡ ngàng trước số tài sản khổng lồ mà ông Quốc hào phóng cho tôi chỉ vì… tôi đã là cháu dâu của ông. Cảm giác xúc động khiến tôi nhất thời không nói được gì. Hải Đăng vỗ tay, anh quay sang tôi nói nhỏ:
– Em lên phát biểu cảm ơn ông đi!
Tôi… tôi chẳng cần gì cả… ngoài anh. Nếu như… nếu như anh có số cổ phần… ngang ngửa với ông Quốc, ngang với lão An thì… có phải tiếng nói của anh sẽ càng có trọng lượng hơn không?
Tôi bước lên khán đài, nuốt một ngụm nước bọt, cầm lấy micro từ người trợ lý, gật nhẹ đầu phát biểu:
– Tôi không biết nói gì ngoài lời cảm ơn gửi đến ông nội của chúng tôi, tuy nhiên… tôi xin phép chuyển toàn bộ số cổ phần mà tôi vừa được nhận cho chồng tôi là anh Lâm Hải Đăng.
Lại thêm những tiếng ồ lên rồi tiếp theo đó là tiếng bàn luận xôn xao. Tôi nóng ran mặt mũi trả lại micro, bước trở lại vị trí cạnh Hải Đăng. Anh nhìn tôi ngơ ngẩn rồi phì cười, lắc đầu nói:
– Em không biết mình vừa từ chối bao nhiêu tiền đâu.
Hải Đăng có suy tính của mình, chỉ là tôi muốn đóng góp chút gì đó có thể cho anh trong cuộc chiến này. Tôi mím môi nhún vai nói:
– Chẳng phải anh cũng là của em sao.
Hải Đăng bật cười gật đầu. Anh nói nhỏ vào tai tôi:
– Người nắm quyền cao nhất vẫn là ông nội. Em có cho anh hết số cổ phần của em thì mọi chuyện cũng không có gì thay đổi.
– Nhưng… có thể có ích trong cuộc bầu chọn các vị trí quản lý cấp cao.
– Anh không có tên trong đó.
Tôi ngạc nhiên, nhớ lại thì đúng là Hải Đăng không nói là anh sẽ ứng cử các vị trí quản lý cấp cao.
– Vậy… anh sẽ làm gì ở Phong Sơn?
– Anh làm nhân viên phòng nghiên cứu phát triển sản phẩm. Xuất phát nhỏ như cách mà ông từng bắt đầu Phong Sơn.
– Thế… em làm gì?
– Tùy em lựa chọn. Phong Sơn rất cần người giỏi… như em.
– Em muốn… hỗ trợ anh.
– Nhân viên thì không có trợ lý đâu.
Anh lắc đầu cười, tôi chẳng hiểu trong đầu anh nghĩ gì, chỉ yên lặng nghe kết quả bỏ phiếu kín vừa diễn ra trong hội đồng cổ đông lên đến năm mươi người. Kết quả vừa phát ra, cả lão An lẫn Lâm Việt Phong đều đập bàn đứng dậy bỏ đi. Ánh mắt Hải Đăng sáng ngời trước những gì diễn ra theo đúng như sắp đặt của anh. Dù nắm giữ số cổ phần lớn nhưng cha con lão An không được tín nhiệm cao, kết quả bầu chọn, bọn họ đã không còn là các quản lý cao cấp ở Phong Sơn.
– Anh… tiếp theo… sẽ thế nào?
– Cứ chờ xem.
– Nhưng… người của ông Thịnh… đã nắm giữ hết các vị trí cao rồi… Liệu Phong Sơn sẽ… rơi vào tay ông ấy sao?
– Em muốn Phong Sơn thế nào? Thành công hay thất bại?
– Tất nhiên là thành công rồi, nhưng… em vẫn muốn anh là người chèo lái.
– Anh còn phải học hỏi nhiều. Nếu anh xứng đáng với vị trí đó thì thời gian sẽ trả lời. Đừng ưu ái cho anh như vậy được không?
Tôi ậm ừ, thực lòng không tài nào hiểu được những suy tính của anh. Nhưng trên tất cả, tôi tin Hải Đăng là người đủ khả năng làm tất cả những gì anh muốn. Cho đến giờ phút này, cha con lão An đã không còn bao nhiêu thực quyền ở Phong Sơn ngoài số cổ phần lớn, nhưng điều lão muốn là gì, chắc chắn chính là làm chủ cả Phong Sơn, nếu không thì chính là tiêu diệt nó như cách mà lão đã làm cách đây tám năm. Cú sốc ngã ngựa này rất có thể khiến lão nghĩ đến con đường tiêu diệt Phong Sơn thêm một lần nữa. Có phải… đây là cách tốt nhất khiến con quỷ trong lão xuất đầu lộ diện hay không?
Thở ra một hơi, tôi nghiêm túc nhìn vẻ mặt có chút đắc ý của Hải Đăng. Nhiều lời chúc mừng anh có cô vợ vì anh, anh đều vui vẻ cảm ơn, sau đó nắm chặt tay tôi cùng bước ra ngoài.
– Đi thôi, đến nơi làm việc mới của anh.
– Đến đâu vậy anh?
– Bộ phận Nghiên cứu phát triển sản phẩm. Lúc trước ông Thịnh cũng lên từ vị trí giám đốc bộ phận này, chứng minh được thực lực với ông nội.
Tôi yên lặng bước theo anh. Bộ phận Nghiên cứu phát triển sản phẩm là một phòng thí nghiệm lớn với rất nhiều máy móc hiện đại. Đôi mắt anh lấp lánh niềm vui nhìn những máy móc còn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Robot… Những robot phục vụ việc nhà chính là tương lai của Phong Sơn… Những cánh tay robot được gắn trên trục xoay đang hoạt động hết sức linh hoạt, nếu như có thể tung những sản phẩm hoàn thiện ra thị trường thì Phong Sơn chính là con hổ vững chắc tiên phong trong thị trường thiết bị nhà bếp. Thì ra… đam mê thực sự của anh lại là tập trung vào gốc rễ của sự phát triển, cũng là gốc rễ thành công trong tương lai của Phong Sơn.