Đại Thiếu Gia, Tha Cho Tôi - Chương 42
Từ vị trí tổng giám đốc, Hải Đăng lại bắt đầu từ vị trí thấp nhất trong Phong Sơn, nhiều người tỏ ra hết sức ngạc nhiên, họ cũng ngại ngần không dám sai bảo gì anh. Tôi muốn được làm việc cùng anh nên cũng trở thành một nhân viên bộ phận nghiên cứu phát triển sản phẩm. Bộ phận này là bộ phận quan trọng bậc nhất của tổng công ty, nơi quy tụ những kỹ sư tài năng được mời gọi nhận đãi ngộ cao. Tôi ở đây không làm được chuyên môn Marketing mà mình được đào tạo nhưng những việc có thể làm tôi đều cô gắng.
Đến khi làm cùng anh tôi mới hiểu, anh không phải là một người chuyên nghiên cứu, anh chỉ muốn nắm bắt và đầu tư cho công nghệ mới nhất của tổng công ty, ngoài ra, anh để tâm quan sát toàn bộ các bộ phận công ty một cách hết sức khéo léo mà nếu ở vị trí cao cao tại thượng anh sẽ không thể nhìn ra được.
Cuộc sống êm đềm nhưng sóng ngầm vẫn luôn tiếp diễn, tôi biết Hải Đăng đang chờ đợi cơn sóng ngầm một lần nữa xảy đến để anh có thể lôi mọi chuyện ra ánh sáng, thậm chí có thể anh còn cố tình giăng cái bẫy tinh vi nào đó.
Hai tháng trôi qua từ thời điểm cha con lão An rời chiếc ghế phó tổng, lúc này cha con bọn họ đã chuyển xuống bộ phận Tài chính. Lão An giữ vị trí giám đốc, còn Việt Phong cùng Lê Quân Thành làm phó giám đốc, cũng chính là vị trí năm xưa bố tôi từng nắm giữ. Một buổi chiều đi làm về, vừa bước vào phòng ngủ, tự nhiên tôi cảm thấy mùi đồ ăn sao lại vào đến tận đây, liền ra đóng lại cửa sổ làm Hải Đăng nhíu mày hỏi:
– Sao em không để cửa mở cho thoáng?
– Hôm nay cô Vân nấu món gì mà mùi nồng thế, bay vào tận đây.
– Anh có ngửi thấy gì đâu.
Hải Đăng không mấy chú ý, nhìn cửa sổ đóng anh cũng không ý kiến, thoải mái lột bỏ quần áo công sở trên người để thay bằng bộ đồ mặc nhà mềm mại. Tôi nhăn mặt khó chịu, cuối cùng quyết định bước về bếp để hỏi, bởi lẽ mùi này khiến tôi cảm thấy nôn nao chưa bao giờ có. Vừa bước khỏi cửa phòng ngủ, cơn khó chịu bỗng từ đâu dội đến, tôi lập tức chạy ngược trở lại phòng, vào toilet nôn thốc nôn tháo. Có lẽ nào… Tôi lắc đầu. Làm sao có thể như vậy được? Dự trữ buồng trứng của tôi bằng 0, niêm mạc tử cung quá mỏng… không thể có chuyện tôi mang thai được! Có lẽ dạo này công việc ở bộ phận nghiên cứu sản phẩm hơi bề bộn, thành ra tôi quay cuồng chóng mặt mà thôi!
– Em làm sao thế?
Hải Đăng quan tâm bước vào, vỗ lưng cho tôi. Tôi lảo đảo đứng dậy định rửa mặt, cảm giác khó chịu lại khiến tôi quay trở lại bồn cầu. Chết tiệt!
– Em… có khi nào…?
Đôi mắt Hải Đăng sáng rỡ nhìn tôi. Không muốn làm anh mừng hụt rồi thất vọng, cảm giác ấy còn tồi tệ hơn rất nhiều so với việc đã vốn chấp nhận từ lâu, tôi xua tay nói:
– Không thể đâu… chắc tại dạo này em hơi tham việc thôi.
Tôi không muốn mình vô tích sự trong bộ phận nên chị trưởng phòng sai gì tôi cũng nhận, hơn nữa tuổi của tôi lại gần như nhỏ nhất trong phòng, thế nên dù chị ấy ngại nhưng tôi vẫn xông xáo làm. Hải Đăng thường không ngồi yên một chỗ nên tôi cũng không thể bám theo anh được, tôi làm việc của tôi, còn anh đi đâu là việc của anh. Lúc này nghe tôi nói vậy, anh chau đôi mày, hơi bực bội nói:
– Anh sẽ bảo chị Thu… sao có thể dồn việc lên vai em thế được?
Tôi cười gượng, đúng là phong cách của người đứng trên vạn người quen rồi, giờ chị Thu còn là sếp của anh đấy! Nói thì nói vậy chứ tôi hiểu anh hoàn toàn có thể sai khiến được cả giám đốc bộ phận này, chẳng qua anh muốn ẩn mình mà thôi.
– Thôi… tại em cứ tự nhận việc về mình thôi, anh đừng trách chị ấy, từ mai em sẽ chủ động trả việc cho người khác.
Hải Đăng có vẻ nguôi nguôi, anh lấy khăn giấy lau lại mặt mũi cho tôi thêm một lần. Anh không muốn hi vọng hão huyền, cũng như tôi, thế nên khi tôi gạt đi anh cũng không theo hướng suy nghĩ kia thêm nữa.
Đến bữa tối, tôi và anh ngồi ở bàn nước, mâm cơm riêng cho chúng tôi được Nga bưng đến. Con bé nhanh chân nhanh tay nên thích phục vụ vợ chồng tôi dù tôi nói là không cần. Thoáng thấy đĩa rau muống xào tương mà tôi vẫn thích, cảm giác lợm giọng một lần nữa dâng lên, tôi bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh lần thứ ba, cũng xây xẩm mặt mày mà cảm thấy trời đất quay cuồng. Cha mẹ ơi, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa bao giờ có cảm giác khó chịu đến thế này luôn!
– Em thử ngay đi!
Hải Đăng mở tủ lấy cái que thử thai dúi vào tay tôi. Thực ra… từ lúc thả tự do tôi đã bí mật thử que nhưng đã hai lần thất vọng, còn đúng một que trong ngăn tủ, thế nào mà anh cũng biết. Chẳng có gì tôi làm qua mắt được anh thì phải! Tôi cười cười ngài ngại đón lấy, cảm giác gần như tin chắc vẫn một vạch trắng trơn như mọi lần.
Que thử hiện ra vạch thứ hai nhanh đến mức tôi không dám tin vào mắt mình, còn tưởng mình nhìn lầm. Cơn xúc động từ đâu đột ngột dâng lên, tôi lặng đi rồi nước mắt cứ thế trào ra, đưa tay lên miệng ngăn cơn thổn thức. Dù tôi biết một que thử cũng chẳng thể kết luận được gì, nhưng… trong thâm tâm… niềm hi vọng đang được thành hình. Tôi đang nghén, biểu hiện hết sức rõ ràng… điều mà năm xưa tôi chưa từng trải qua. Nghén… là thai đã an toàn, đã an toàn có phải không?
Tôi nghe tiếng gõ cửa rồi tiếng của anh nhưng tai tôi cứ ù đi, một hồi mới trấn tĩnh bước ra mở cửa. Vừa thấy anh, cơn xúc động như cơn lốc xoáy cuồng phong làm tôi nghẹn ngào, giơ que thử hai vạch đỏ chói trước đôi mắt mở to ngỡ ngàng của anh rồi lao vào lòng anh mà khóc. Chúng tôi… đang có một mầm sống nhỏ nhoi… mầm sống diệu kỳ tưởng chừng vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện. Hạnh phúc này… quá lớn, lớn đến mức tôi nghĩ mình đang mơ, lớn đến mức tôi không sao ngừng thổn thức, nước mắt cứ thế trào ra không ngăn nổi. Anh ôm siết lấy tôi, hôn lên trán lên tóc tôi, không ngừng trấn an, âm giọng run run như nghẹn đi trước hạnh phúc bất ngờ mãnh liệt:
– Anh biết mà… biết sẽ có ngày này… Đừng quá xúc động, mọi chuyện phải là như thế!
Tôi gật gật mà nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, đến khi bình tĩnh lại mới gạt sạch, hít một hơi nói:
– Cũng chưa kết luận được gì… mình vào bệnh viện kiểm tra thôi anh. Em từng một lần nhìn que hai vạch, cũng là lần đầu tiên và duy nhất trong đời… cũng hệt thế này và rồi… theo sau đó là ác mộng kinh hoàng…
– Ừ. Giờ mình vào viện ngay. Dù có thế nào cũng đừng quá lo lắng, có được không?
Tôi theo Hải Đăng ra xe, vẻ mặt anh không giấu nổi vui mừng nhưng đôi mày anh vẫn cau lại trước những gì tôi lo lắng nói với anh. Tôi… đâu có bình thường như những người phụ nữ khác… Nếu như tôi may mắn có thai thì… khả năng tôi giữ được… là thế nào? Trong lòng rộn lên bao nhiêu câu hỏi nhưng tôi chỉ biết tự trấn an, cơ thể cứ vô thức run lên, cả cảm giác hạnh phúc xen lẫn lo sợ. Bất chợt, bàn tay ấm áp của anh tìm đến, phủ lấy đôi tay đan vào nhau của tôi như truyền cho tôi sức mạnh đối diện với tất cả những cay đắng của cuộc đời.
– Dù có thế nào… anh chỉ cần em, chỉ cần em an toàn khỏe mạnh là đủ.
Giây phút nhìn thấy chấm nhỏ trên màn hình siêu âm, cả tôi và anh đều lặng đi trước hạnh phúc như một kỳ tích đáng kinh ngạc. Chị bác sĩ mỉm cười thông báo:
– Thai sáu tuần, có tim thai rồi nhé.
Tôi cứ thế nước mắt ngắn dài gật đầu, người đàn ông bên cạnh nắm lấy tay tôi đưa lên miệng hôn trấn an rồi lại gạt nước mắt cho tôi. Khuôn mặt anh đỏ lên như trấn giữ cơn xúc động, đáy mắt đỏ hoe rơm rớm.
Chắc hẳn chị bác sĩ không biết vợ chồng tôi ngạc nhiên đến mức nào, dù chị ấy cũng rất ngạc nhiên khi nghe tôi nói:
– Chỉ số dự trữ buồng trứng của em bằng 0… niêm mạc cũng rất mỏng… May mắn quá… Vợ chồng em thực sự bất ngờ…
Chị bác sĩ bặm môi gật gù:
– Có thể chỉ số của em gần đây có thay đổi, con người mà, đâu phải cái máy… gần đây em có uống thuốc gì không?
– Em… hiện tại thì không, mà mấy tháng trước em uống thuốc bắc, cũng một thời gian khá dài…
– Ừ, cũng có thể giờ thuốc mới ngấm… tùy cơ địa em ạ.
Tôi xúc động vâng dạ, chẳng biết phải hiểu sao, chỉ biết cảm ơn số phận, cảm ơn ông Minh cùng những bát thuốc đen ngòm đáng sợ nhưng lại đem đến cho tôi quả ngọt và đặc biệt là cảm ơn người đang siết chặt tay tôi, cùng tôi rời khỏi bệnh viện với tâm thế của một bà bầu. Hạnh phúc… nếu trên đời này có điều gì gọi là hạnh phúc thì… hiện tại tôi đã có được hạnh phúc lớn đến nỗi tôi không dám tin vào hiện thực.
– Anh… anh cấu em một cái đi… Em sợ mình đang mơ!
Tôi lay lay khuỷu tay anh. Anh mỉm cười lắc đầu nói:
– Anh không muốn làm mẹ của con anh đau.
Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng “thức tỉnh” bởi vì hiện thực này… hình như tôi đã từng mơ không ít lần. Suốt cả đêm hôm ấy rồi mấy hôm sau nữa tôi đều không thể ngủ được vì hạnh phúc quá lớn, hay vì cơn nghén khổ sở hành hạ tôi cũng không biết nữa. Từ trước đến giờ tôi luôn khỏe mạnh, không hiểu tại sao khi mang thai tôi lại trở nên mệt mỏi đến vậy, thậm chí tôi bị mất ngủ dài hạn, cả tuần sau đó hầu như tôi chỉ ngủ được vài tiếng. Niềm vui trong lòng Hải Đăng sớm trở thành nỗi lo lắng khi tôi như một cái bóng xanh xao vật vờ, hầu như không ăn được cũng không ngủ được.
– Từ hôm nay em nghỉ việc, ở nhà dưỡng thai thôi!