Mê Chàng Chẳng Sai - Chương 50
Bữa cơm chiều có bà lão với Dung, bởi bà bảo cháu bà toàn về muộn, nó sẽ mò xuống bếp ăn sau. Tránh được gã càng nhiều càng thoải mái, thế nên Dung cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe bà nói vậy.
Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, trời vẫn còn chưa tối, Dung cầm bộ quần áo nâu sòng bà lão đưa cho ra giếng tắm rửa. Dung cởi dải áo tứ thân sắc tím mà chính tay cậu Minh chọn vải, còn trên người dải yếm hồng với cái váy đen vén cao lên để dội nước kỳ cọ. Nào ngờ, Dung vừa quay mặt lại đã thấy đôi mắt ti hí kia ánh lên vẻ dâm tà. Dung không ngờ gã ta lại về sớm thế, lại còn mò ra giếng. Gã đứng đó, thò cổ qua tấm liếp Dung kéo lại che chắn, giương đôi mắt hấp háy nhìn Dung rồi cười hềnh hệch làm Dung run rẩy lùi sát về bờ rào, mắt long lên sợ hãi, quát lên.
– Anh làm cái gì thế? Để yên cho tôi tắm!
– Ông biết là mày rất xinh đẹp mà… dám che giấu ông à?
Gã nói rồi mở liếp tiến vào. Dung sợ quá hét lên.
– Bớ người ta, cứu tôi với!
– Cô nương xinh đẹp cứ kêu đi, anh cho em kêu đấy…
Dung biết làm sao khi gã cứ tiến đến dần rồi vồ lấy Dung. Gã ngấu nghiến hôn lên mặt Dung mặc Dung gào khóc đẩy gã ra. Bất chợt, tiếng quát của bà lão vang lên:
– Thằng kia, mày làm gì cô Dung đấy, thằng mất dạy!
Gã nghe tiếng bà thì cũng đành buông Dung ra. Gã cứ nghĩ bà gã qua nhà hàng xóm tâm sự với bà Đào như mọi khi nên mới dám đi tìm Dung, ai dè…
Bà lão đập đập mấy cái vào vai gã khi gã bực bội bỏ đi. Bà không quên mắng tiếp.
– Cô Dung đang chửa đấy mày biết không? Mày dám làm gì cô ấy nữa tao chết cho mày vừa lòng, thằng khốn nạn.
– Tôi biết rồi. Hừm… mất cả vui.
Dung run rẩy ngồi thụp xuống, nước mắt tuôn trào, trống ngực đập liên hồi vì sợ hãi. Bà lão bước đến ôm Dung vào lòng an ủi.
– Bà xin lỗi, thân già này sẽ bảo vệ cháu, cháu cứ yên tâm ở với bà. Nó vậy thôi chứ cũng nghe lời bà lắm.
Dung nghẹn ngào. Dung biết phải tính sao đây? Giờ đi thì Dung cũng không biết đi đâu, còn cứ ở đây thì quả thực là nguy hiểm.
– Cháu… sợ lắm bà ơi…
– Ừ, cháu cứ bám sát bà là được, nghe bà, ở đây chứ còn ở đâu nữa.
– Vâng…
Dung nghe bà lão nói vậy cũng đành nghe bà, dù lòng Dung là nỗi bất an. Dung vừa theo bà bước đến sân, bỗng một toán người từ cổng xông vào. Tên cầm đầu quát lên.
– Thằng Toản có nhà không?
Bà lão nghe thế sợ run lên. Chúng nó lại đến đòi nợ nữa sao?
– Nó… nó không có nhà… Nó lại làm gì thế hả các ông?
– Nó chơi bạc bị thua tiền chứ sao? Tiền đâu bà mau mang ra đây trả cho nó, không là nó chết không toàn thây đâu!
Bà lão bỗng quỳ xuống van xin, rưng rưng nước mắt.
– Tôi xin các ông. Tôi làm gì còn tiền. Thằng cháu tôi nó cũng bỏ đi rồi, các ông tha cho chúng tôi!
– Bà già dám điêu toa, tao vừa thấy nó loanh quanh ở đây. Chúng mày, lục soát!
Tên cầm đầu hất hàm, mấy tên đi theo vội tìm kiếm khắp nhà khắp sân vườn, có điều bọn chúng không thể thấy gã Toản cũng như bất cứ đồng tiền nào, bởi bà lão giấu quá kỹ hoặc đúng là bà không còn tiền thật. Bà lão hu hu khóc làm Dung xót bà quá. Tội nghiệp bà, bà già rồi mà còn khổ vì cháu như vậy. Bất ngờ, tên cầm đầu kéo tay Dung lại làm Dung hốt hoảng.
– Vợ thằng Toản đây phải không? Xinh đẹp lắm, bọn tao mang con vợ nó đi, bao giờ thằng Toản có tiền đem đến chuộc thì tao thả cho về.
– Không… tôi không phải vợ hắn ta, các người buông tôi ra!
Dung cố gắng vùng vẫy nhưng không sao thoát được những bàn tay rắn chắc. Dung nhìn bà lão van xin nhưng bà cũng đành bất lực, bà đâu thể làm gì trong hoàn cảnh này, bà chỉ biết khóc mà thôi.
– Các anh tha cho chúng tôi… tôi xin các anh… cô ấy không phải đâu… huhuhu…
Dung chỉ biết rơi nước mắt, đau đớn quay lại nhìn bà lão bằng ánh mắt van xin khi những bàn tay quỷ dữ kia kéo Dung đi. Tại sao mọi chuyện lại tồi tệ thế này? Tại sao Dung lại bất hạnh đến mức này?
Toán người băm trợn đó kéo Dung vào một ngôi nhà lớn bằng gỗ quý trên một con phố bán hương liệu. Vào trong nhà, bọn chúng đẩy Dung đến trước mặt một lão già béo ục có đôi mắt như mắt cá chết làm Dung phát tởm lợm. Thấy Dung, mắt lão sáng lên.
– Thằng Toản trốn mất rồi, chúng con bắt con vợ của nó đến thay nó cho ông xử lý.
– Tôi không phải vợ gã Toản. Các người nhầm rồi!
Dung vẫn cố gắng cãi trong vô vọng. Bọn chúng cười khẩy, vẫn giữ chặt lấy Dung. Lão già cất giọng nhỏ nhẹ không lộ răng, nét mặt đầy vẻ gian xảo.
– Tốt. Nhốt nó vào buồng. Báo thằng Toản ba ngày đến chuộc. Sau ba ngày không đến thì mất vợ.
Dung run rẩy bất lực trước sức mạnh của lũ người đó. Dung biết thừa đời nào gã ta đến chuộc Dung. Bà lão cũng vậy, bởi bà không có tiền, hoặc… bà không muốn mất tiền. Tức là… Dung sẽ trở thành vật gán nợ cho gã ta sao? Dung biết trách ai ngoài số phận hẩm hiu đây?
Bọn chúng đẩy Dung vào một căn buồng nhỏ rồi chốt cửa lại. Còn mình Dung ở đó, Dung chỉ biết khóc cho vơi nỗi tủi phận mình phải gánh chịu mà thôi…