Mê Chàng Chẳng Sai - Chương 53
Được ở bên chăm sóc người mình thương, được nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp mà cậu Bính khao khát mỗi ngày làm cậu cảm giác như đang trong giấc mộng. Nét mặt cậu giãn ra hết mức, nụ cười ngây ngây thường trực mỗi khi cậu được gần Dung làm người ăn kẻ ở trong nhà cứ tủm tỉm cười thầm.
Cậu Bính quả thực là người có lòng với Dung. Dung đã biết điều đó, lúc này đây Dung càng thêm trân trọng, dù không khỏi lo lắng một khi cậu không còn đủ kiên nhẫn với Dung.
Dung đương nhiên hiểu cậu vẫn luôn chờ đợi Dung, dù có cả đứa bé trong bụng Dung cậu cũng chẳng ngại. Cậu là kẻ có tiền, có quyền, cậu có tất cả, nhưng dường như cậu chỉ muốn Dung. Tâm trạng của người đang mang trong mình đứa trẻ khiến Dung trầm tĩnh. Dung nhìn nhận mọi chuyện theo một góc độ khác, không còn là định kiến căm ghét cậu Bính như lúc trước mà chỉ là sự áy náy, sự thương hại khi Dung không thể đền đáp cậu.
Cậu Bính đem Dung đến ngôi nhà gỗ quý rộng lớn, chạm trổ tinh xảo nằm trong một khuôn viên đầy hoa trái của gia đình cậu trên một con phố bán gạo nơi phố huyện. Gia đình ông Lý giàu có như vậy, hẳn nhà cửa của họ rải khắp mọi nơi. Căn nhà đẹp đẽ bề thế mà Dung đang ở cũng không phải là ngoại lệ. Và, kể từ lúc đó, cậu Bính cũng ở rịt đó với Dung, chăm chút nâng niu Dung từng chút, chẳng còn về với người vợ bé nhỏ như bản sao lỗi của Dung ở chốn quê làng Ái một lần nào nữa.
Kể cũng tội cho cô Thùy, từ lúc thằng Tí về báo tin cậu Bính lại có việc lên kinh, cô chẳng lúc nào ăn ngon ngủ kỹ được. Cô thương cô nhớ chồng da diết. Cô biết cậu hay có việc lên kinh, dù cô hỏi lên đó làm gì cậu chẳng bao giờ nói, mỗi lúc như vậy cô chỉ biết ngóng chồng. Có điều, thường cậu đi độ hai tuần rồi về, vậy mà lần này, đến cả tháng rồi vẫn không thấy mặt. Cô sinh nghi, hay chồng cô mê đắm cô nào trên đó mà chẳng chịu về? Nhưng nghĩ là nghĩ thế chứ đàn ông bay bướm nơi nào cô cũng chẳng thể cản ngăn.
Tin tức về con Dung cả tháng trời nay vẫn chẳng có gì, cô cũng đâm chán nản. Đang thơ thẩn ngồi thêu mấy hình chim bay cá lượn, cô bỗng nghe con Thiết theo hầu cô từ nhỏ theo cô đến nhà ông Lý làm dâu rỉ tai nho nhỏ.
– Cô ơi, con vừa hay tin nhóm tìm con Dung thấy cậu Bính ở chợ huyện. Cậu Bính không ở trên kinh đâu cô.
Cô Thùy sững lại, kim thêu đâm cả vào tay làm con Thiết tá hỏa vội lấy lụa thấm máu cho cô. Cô đen mặt, gằn giọng nói với nó.
– Mày bảo chúng nó điều tra về cậu cho cô, nghe rõ chưa?
– Dạ.
Cô Thùy bần thần cả người từ lúc hay tin. Không lâu sau, đúng như cô lo ngại, cậu Bính đang ở ngôi nhà của gia đình trên đó, rất hiếm khi ra ngoài, có lần hiếm hoi cậu ra ngoài đã bị nhóm người của cô bắt gặp.
Cô điên, cô giận, cô rồ dại cả người. Cô vốn lúc nào cũng nhẹ nhàng dịu dàng, lúc nào cũng ngoan ngoãn với chồng, nhưng chồng cô vẫn phụ. Tại sao cậu Bính lại phải nói dối cô? Cậu hoàn toàn có quyền công khai chơi bời hay rước thêm bà kia mà? Có khi nào… chồng cô không chỉ muốn giấu vị trí hiện tại mà còn muốn giấu người?
Không cần phải nghĩ lâu, cô Thùy lập tức lên xe ngựa, đến ngôi nhà lớn trên phố huyện của gia đình. Nhóm Quạ Đen gác cửa thấy cô thì ngăn ngay lại. Cô quát lên:
– Bảo cậu chúng mày ra đây gặp mợ, nghe không?
– Bẩm mợ, cậu Bính không có ở đây ạ.
Đến nước này mà vẫn còn giấu cô, cô điên tiết gào lên:
– Chúng mày… tao đã biết hết rồi, bảo cậu Bính nếu không muốn thấy xác tao thì ra đây cho tao gặp.
Thằng út nghe vậy sợ quá, vội chạy vào trong báo tin. Cậu Bính đang ngồi ngắm Dung đọc sách, cậu đã mang cho Dung nhiều sách để Dung giết thời gian mà. Cậu cũng phục trí thông minh của Dung lắm ấy, mới có gần ba năm mà Dung đã biết hết mặt chữ rồi, viết đẹp đọc hay còn hơn cậu nữa. Cậu nghe thằng út rỉ tai thì cau mặt, rồi cậu mặc kệ. Nó dám chết thì cậu đi đầu xuống đất.
Chờ đợi nửa ngày trời, cô Thùy thất vọng não nề về người chồng đầu ấp tay gối hai năm qua. Thì ra… trái tim cậu chưa từng có cô. Cậu thật độc ác, cậu cưới cô chỉ vì cô giống nó. Cô bỗng cảm thấy mình không thiết sống nữa. Cô lao vào cột gỗ đập đầu trong sự sửng sốt của mấy anh em Quạ Đen rồi ngất lịm.
Nhóm Quạ đen lập tức vác cô vào trong nhà. Cậu Bính có chút hoảng khi con vợ mình dám liều mạng thế, cậu cũng bước từ phòng Dung ra phòng khách, nơi cô Thùy nằm nghỉ.
Cô Thùy chẳng đủ can đảm để chết thật, cô cũng chỉ là muốn đánh động, muốn dọa chồng cô thôi. Thế nên cái đập đầu khẽ của cô chỉ khiến cô choáng váng mà ngất đi, một lát sau là cô tỉnh lại. Thấy sắc mặt có chút lo lắng của chồng trước mặt mà cô có chút đắc ý, rồi cô lại tủi thân mà rưng rức khóc.
– Anh… anh không để tôi chết luôn đi cho anh vừa lòng?
– Cô đến đây làm gì?
Cậu Bính lạnh lùng cất lời. Nào ngờ, Dung nghe lao xao về chuyện vợ cậu Bính đập đầu tự tử ở cổng cũng bước ra xem sao.
Vừa thấy Dung bước ra, cậu Bính liền nhíu mày nhắc khẽ:
– Dung vào phòng đi, ngoài này gió lạnh.
Chỉ một câu nói của cậu thôi mà cô Thùy sụp đổ. Con Dung, con yêu tinh ám ảnh chồng cô đang ở ngay đây, cô hận không thể xé xác moi gan nó ra cho hả dạ. Vậy là chồng cô đã giấu nó thật chứ không phải là lời nói dối hôm nào, hoặc hắn đã sớm tìm ra con hồ ly đó mà giấu tiệt để hú hí. Còn con mất nết kia, nó có thể bình tĩnh ở yên trong vòng tay chồng cô bỏ mặc chồng nó lo lắng cho nó vậy sao? Loại đàn bà trắc nết không còn gì để nói. Cô hận, cô thù. Cô vùng dậy lao đến Dung làm Dung hốt hoảng.