Mê Chàng Chẳng Sai - Chương 54
Cậu Bính đời nào để con vợ mình làm hại đến Dung. Cậu cũng lao theo, kịp thời kéo tay cô Thùy, đẩy cô xa khỏi người Dung rồi đứng chắn trước Dung, mặc cô gào khóc trong nước mắt.
– Anh… anh có còn là chồng tôi không hả anh Bính? Anh thương nó thì anh rước nó về, tại sao anh lại nói dối tôi?
– Cô im đi. Cô cút về ngay cho tôi. Tôi cấm cô không được nói chuyện này với bất cứ ai!
Cậu Bính quát lên, mắt cậu long sòng sọc làm cô Thùy bỗng khiếp sợ. Chồng cô hoàn toàn mất trí vì con yêu tinh đó rồi.
Dung cũng không muốn vợ cậu Bính hiểu lầm. Dung và cậu hoàn toàn không có gì, dù đúng là ai nhìn vào cũng sẽ hiểu lầm, Dung cũng chẳng có cách nào khác được. Dung nhẹ giọng trước thái độ của hai người, ánh mắt có chút van xin trước cô gái có vẻ rất giống Dung trước mặt.
– Tôi và cậu Bính không có gì, mong chị đừng hiểu lầm. Tôi ở nhờ đây vì tôi không còn đường nào khác. Tôi hoàn toàn không muốn vậy.
– Mày… ai tin mày? Loại đàn bà đĩ thõa như mày… – Cô Thùy vừa quát vừa chỉ tay vào mặt Dung đầy căm hờn.
Bốp!
Cậu Bính dang tay tát một cái đau điếng vào má cô Thùy làm cô lảo đảo. Cái tát rất đau. Nhưng, nỗi đau từ cái tát ấy cũng không lớn bằng nỗi tê tái trong lòng cô lúc này. Cái tát của chồng cô chính là cái tát vào cuộc hôn nhân của cô. Hơn hai năm qua, cô hi sinh cho một cái xác không hồn, một kẻ ngày đêm mơ tưởng một con đàn bà mất nết. Cô Thùy im lặng, đưa tay ôm má. Ánh mắt vô hồn của cô chằm chằm vào cậu Bính làm Dung ái ngại cùng thương cảm. Người phụ nữ đó thật sự đáng thương.
– Cút về, đừng để tôi điên. Chuyện cô Dung ở đây cô mà để lộ ra tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.
Cậu Bính gằn giọng, nét mặt vừa cáu giận vừa lạnh lùng trước người phụ nữ là vợ cậu trên danh nghĩa, mà lúc này đây cậu chỉ hận một điều là tại sao cậu lại lấy cô ta. Cậu áy náy với Dung vì cậu đã lấy vợ, cậu không hề nói gì về điều này những ngày qua mặc Dung đã có lúc hỏi han.
Cô Thùy gật khẽ, cô không còn sức hay nước mắt để đối chọi với người mang danh là chồng mà lại sẵn sàng làm đau cô để bảo vệ cho một người đàn bà khác. Cô cứ vậy thẫn thờ bước ra khỏi cửa, bước lên chiếc xe ngựa phủ nhung chờ sẵn có con Thiết theo hầu mà cô bảo nó cứ ngồi ở đó chờ. Cô không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ đến mức này. Cô đau, đau quá, đau đến mức tưởng có thể chết đi ngay lập tức. Nước mắt cô cứ vô thức rơi trên gương mặt lạnh lẽo vô hồn khiến con Thiết cũng đau theo chủ mà khóc không thôi. Nhưng, cứ để yên cho bọn họ thì cô đâu phải là cô, cô nhất định sẽ làm con Dung phải khốn khổ thì thôi, ít nhất cô cũng phải cho chồng nó biết nó đang làm gì chứ? Cô nghĩ rồi lấy khăn lau sạch nước mắt, sụt sịt vuốt tóc con hầu nhỏ trung thành với mình đang ri rỉ khóc bên cạnh.
*****
Suốt một tháng qua, ngày nào cô Châu cũng sang với “mẹ chồng”, vừa để làm thân, vừa để theo dõi tin tức về con mụ Dung đáng ghét. Cô cứ lo lắng rồi lại thở phào, chưa có tin gì cả, mụ ta trốn ở đâu mà kỹ thật. Lão Quý gần như lục tung cả cái xứ này rồi mà vẫn chẳng có chút thông tin. Cô đắc ý cười thầm. Đúng là ngu ngốc quá mà, phải cô thì có chết cô cũng chẳng bao giờ chịu xa chồng, dù có phải mang tiếng phụ nghĩa đi chăng nữa. Có điều, cậu Minh của cô sao cứ mãi lạnh lùng. Vợ bỏ đi như thế mà cứ ngày đêm mong ngóng, cô muốn quan tâm đến cậu một chút cũng cậu cũng không chịu, không tiếp, dù bà Trâm luôn tạo cơ hội cho cả hai người. Thế này thì bực chết mất thôi!
Tối hôm ấy, cậu Minh từ chợ huyện giao vải về nhà, cậu chán nản hỏi thăm tin Dung từ lão Quý một hồi rồi ăn bữa tối qua loa cho xong việc. Cậu ra giếng tắm rửa một lượt rồi bước vào buồng. Nỗi chán nản làm cậu chẳng buồn thắp đèn, cứ vậy như mọi bận, nằm vật ra giường mà nghĩ ngợi, mà trằn trọc. Ấy vậy mà, vừa đặt mình xuống giường, cậu bỗng chạm phải da thịt mềm mại ấm áp của phụ nữ nằm ngay bên cạnh.
Dung? Có phải Dung không? Cậu không dám thở mạnh, tim cậu như đông cứng lại. Ngoài Dung ra thì còn ai có thể cả gan nằm trên giường cậu nữa. Cậu nhớ Dung, nỗi nhớ da diết khiến cậu như chẳng thở nổi. Bao hờn giận trong cậu bỗng chốc tan biến, Dung đã về với cậu, chỉ vậy là đủ rồi. Cậu nhẹ nhàng chạm đến người con gái ấy, khẽ chạm tay lên vai áo, đúng Dung rồi, loại vải mềm mại, vừa nhẹ vừa ấm áp mà chính tay cậu để riêng cho Dung, loại vải thượng hạng mà cậu không bán để Dung may áo.
Dung!
Cậu cúi người, choàng tay ôm ấp bao bọc cô gái ấy. Dung của cậu… Cậu khẽ kéo cô gái ấy lên để có thể áp cô ấy vào trái tim đang đập dồn dập trong lồng ngực. Có điều, ngay lập tức cậu nhận ra không phải. Dù trong bóng tối nhưng dáng người Dung thế nào, trong cả cơn mộng mị cậu cũng không thể nào nhầm lẫn nữa là lúc này. Cậu vội đẩy kẻ dám giả dạng Dung ra rồi quát lên:
– Ai? Tại sao lại mặc đồ của vợ tôi?
– Anh Minh…
Giọng nói trong vắt của cô Châu cất lên tha thiết cùng mời gọi, nhưng với cậu Minh lúc này lại là sự ghê tởm cùng khinh bỉ. Cậu bực bội gắt lên:
– Cô… Tại sao cô dám?
Cô Châu vội lao vào lòng cậu mà thổn thức.
– Anh Minh… em thương anh, rất thương anh… Chị Dung đã không cần anh nữa, anh cho em được nâng khăn sửa túi cho anh… có được không anh?
Cậu Minh đẩy cô Châu ra mà cô ta cứ bám chặt lấy cậu như đỉa. Cậu vừa định dùng sức để đẩy bỗng có tiếng nói sang sảng cùng ánh sáng của đuốc từ ngoài cửa tiến vào.
– Đêm hôm trai đơn gái chiếc ôm ấp nhau, thử hỏi tin này lộ ra thì con Châu nhà tôi phải làm sao?
Ông Kim Hoàn, người cha yêu dấu của cô Châu đang khoanh tay đứng đó, nụ cười nửa miệng nhếch lên trên khuôn mặt bóng nhẫy phản chiếu ánh đuốc. Cậu Minh sững người rồi hiểu ra, tất cả là một cái bẫy. Chính họ đã cố tình, với sự bắt tay dàn xếp của không ít người.