Mê Chàng Chẳng Sai - Chương 59
Không gian tĩnh lặng trong xúc động nghẹn ngào của vợ chồng trẻ xa nhau hơn tháng mà cứ ngỡ bao năm kéo dài như vô tận, bởi cậu Minh chỉ sợ lỡ cậu buông lơi là Dung lại biến mất. Cơn ác mộng bao ngày của cậu liệu đã tan chưa hay chăng vẫn còn tiếp diễn? Cậu chẳng dám tin vào sự thực là Dung đang ở ngay trong lòng cậu, thế nên, cậu cứ xiết chặt, xiết chặt mãi làm Dung nghẹt thở. Dung khẽ khàng đẩy cậu ra, ngượng ngùng đỏ mặt cất lời.
– Mình… em khó thở…
Dung vừa gọi cậu Minh là “mình” làm cậu sững lại mấy giây, tim bỗng đập những nhịp rộn ràng hạnh phúc. Chợt nhớ ra cậu vẫn còn giận Dung, cậu để Dung ngồi lên đùi mình, cất giọng thờ ơ, ánh mắt cậu không đặt vào Dung mà lướt qua đầu như muốn cho Dung hiểu nỗi tủi hờn chất ngất trong lòng cậu.
– Tại sao đêm hôm đó Dung lại bỏ tôi mà đi?
Dung không biết phải nói sao, bởi Dung đã hứa với cô Châu. Dung cũng định chuyến này về làng Đạo rồi Dung sẽ sang xin lỗi cô, đồng thời nhất định Dung sẽ tìm cách khác đền đáp cho cô. Thế nên, trước câu hỏi có phần trách móc từ người chồng Dung yêu thương nhất lúc này, Dung chưa tìm ra cách để thuyết phục cậu tốt hơn lý do mà Dung đã nghĩ đến, nên là Dung đành nhỏ giọng trải bày.
– Tôi… cảm thấy khó ở, anh Minh… anh thông cảm cho tôi, tôi chỉ định lên chợ huyện tìm một lương y tốt dưỡng thai, không ngờ lại bị cướp sạch tiền, sau đó bà lão bán nước cho tôi ở nhờ… rồi tôi bị gán nợ cho cháu bà ấy… sau đó… cậu Bính đã tìm đến chuộc tôi…
– Chuộc rồi là Dung ở với hắn luôn phải không?
Hình như cậu Minh chưa bao giờ tỏ thái độ ghen tuông, nhưng lúc này đây cậu đáng yêu quá chừng vì thái độ đó. Dung lúng túng, Dung lại không biết giải thích ra sao để yên lòng cậu.
– Tôi chỉ cảm thấy muốn ở một mình… cậu Bính cậu ấy đã cứu tôi, cậu ấy lại đặt điều kiện đồng thời hứa sẽ cho tôi yên… nên tôi… tôi biết tội tôi đáng cạo đầu bôi vôi… anh cứ làm như vậy nếu điều đó có thể giúp anh bớt giận… tôi chỉ mong anh tin tôi không làm gì có lỗi với anh…
Dung nói rồi lại thút thít. Hoàn cảnh khiến Dung không thể nào khác được, điều duy nhất lúc này Dung mong muốn chính là cậu Minh có thể nhẹ lòng, được như vậy dù cậu không thể tha thứ cho Dung, cậu đuổi Dung đi Dung cũng chịu.
– Tiền Dung lấy ở đâu ra? Tôi không đưa Dung giữ tiền kia mà.
Cậu Minh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Dung chất vấn. Cậu cảm thấy có chuyện gì đó không ổn ở đây, dù cậu không biết là chuyện gì nhưng cậu tin Dung không đơn giản mà bỏ đi. Dung rõ ràng vẫn che giấu sự thật.
Dung không dám đối mắt cậu nên lảng đi rồi lại vòng quanh tìm cách chữa.
– À… tôi… tôi vẫn giấu một ít khi anh không để ý đó thôi… đàn bà mà… cũng phải có vài đồng trong người chứ…
Cậu Minh cau mày dò xét nhưng cũng không tra hỏi thêm nữa. Cậu đưa tay lau nước mắt cho Dung làm Dung mừng thầm trong bụng. Có phải cậu đã tha thứ cho Dung?
Cậu nâng cằm Dung lên rồi tha thiết cất lời, âm giọng che giấu nỗi sợ hãi sâu thẳm tâm can.
– Dung hứa với tôi. Đừng bao giờ rời xa tôi thêm một lần nào nữa, dù bất cứ lý do gì, vậy có được không?
Trước ánh mắt vừa van lơn vừa chất chồng đau xót của cậu Minh, Dung chỉ biết khẽ gật đầu, nước mắt lại vô thức chảy ra. Dung thương cậu quá, Dung… Dung đã gây ra những gì cho cậu thế này? Dung có lỗi với cậu nhiều lắm, Dung chẳng biết phải làm sao để bù đắp cho cậu ngoài liên tục gật đầu, nước mắt cũng chảy mãi không ngừng. Cậu Minh lại xót, lại ôm lấy Dung mà vỗ về an ủi…
Cứ thế, vợ chồng trẻ bùi ngùi quấn quýt bên nhau một chốc là về đến cổng làng Đạo. Anh em Quất Quýt ngồi phía trước nhanh nhẹn thắng hai con ngựa trắng trung thành để chúng cùng dừng trước cổng nhà rồi nhảy xuống dắt ngựa, ơi ời gọi cổng cho con Mít ra mở, trong giọng nói không giấu nổi niềm hân hoan phấn khởi đón được mợ cả trở về sau bao ngày khốn khổ tìm kiếm.
Cậu Minh đỡ Dung xuống ngựa. Vừa thấy con Mít chạy ra rú lên mừng rỡ rồi tu tu khóc như mưa, Dung cay cay sống mũi. Dung ngước sang nhìn chồng, ánh nhìn vừa áy náy lại vừa trìu mến. Cậu Minh chưa thể hoàn toàn nguôi ngoai cơn giận nhưng cũng đã xuôi đến tám chín phần trước cô vợ mà cậu thương hơn tất thảy. Cậu chỉ biết xiết chặt tay Dung như để tiếp thêm sức mạnh cho Dung trước nhiều điều chờ đợi Dung phía trước, khi mà việc Dung mất tích đã khiến cả làng xôn xao dáo dác suốt hơn một tháng qua. Búa rìu dư luận là điều không thể tránh khỏi. Dung cũng đã xác định mình phải đối mặt, bởi việc Dung ở cùng cậu Bính chắc chắn đã sớm bị đồn đại khắp trong cùng ngõ hẻm ở ngôi làng đặt chữ “Đạo” lên đầu này. Điều đó được khẳng định ngay từ câu đầu tiên con Mít khóc lóc hỏi han Dung bằng câu hỏi bày tỏ tình cảm chân thành của một con nhỏ còn vụng dại:
– Mợ cả, con nhớ mợ lắm, cậu con cũng nhớ mợ, nhớ đến phát điên… mợ ở chợ huyện với người ta bao ngày mợ có nhớ đến cậu con, nhớ đến con không mợ? huhuhu…