Mê Chàng Chẳng Sai - Chương 60
Dung trầm ngâm, lòng như thắt lại trước những lời con Mít nói ngay khi vừa thấy mặt. Mặt Dung tái đi, Dung gượng cười nhìn con nhỏ đang khóc lóc vì nhớ chủ, nước mắt Dung cũng tuôn rơi. Có điều, Dung chưa kịp cất lời đã nghe cậu Minh quát to, mặt cậu đỏ gay.
– Đi về! Từ nay đừng bao giờ đến đây nữa!
Cậu Minh chưa bao giờ lớn tiếng với con Mít cũng như với bất cứ người ăn kẻ ở nào trong nhà. Giờ nghe chủ quát, con Mít run rẩy quệt nước mắt, ngước nhìn cô cậu rồi lủi vội về nhà lão Quý. Cậu Minh cau mặt nhìn nó chạy đi rồi kéo Dung vào nhà. Dung lặng bước sau chồng, chẳng biết phải nói gì.
Cậu Minh kéo Dung vào tận căn buồng nhỏ. Cậu ngồi phịch xuống giường, nhắm nghiền mắt lại. Căn buồng hạnh phúc của vợ chồng trẻ vốn lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười, vậy mà… chỉ hơn một tháng xa nhau, vẻ hoang lạnh gối chăn làm Dung ngậm ngùi chua xót.
Dung nhìn một hồi rồi bỗng ngạc nhiên. Chiếc rương mây khóa chặt lạ lẫm đặt trên giường, cạnh đó là tấm chăn chưa gấp gọn. Vắng vợ, lo lắng cho vợ, cậu Minh còn tâm trạng đâu mà dọn dẹp. Dung nhìn chiếc rương mà thảng thốt, vội mở cửa tủ rồi lạnh toát người. Không còn quần áo Dung ở đó, có lẽ nào, cậu Minh ghét Dung đến nỗi muốn tống hết quần áo của Dung vào rương để đem vứt bỏ?
– Anh Minh… cái rương nào đặt ở giường thế này? Còn… quần áo của tôi…
– …
– Để không ai mặc quần áo của Dung, đóng giả Dung mà làm phiền tôi.
Nhìn gương mặt đen kịt bực bội của cậu Minh, bất chợt Dung hiểu chuyện. Ngọn lửa ấm nồng từ đâu bùng cháy trong tim, lòng vừa hạnh phúc lại vừa xót xa, Dung bước lại, nắm chặt tay chồng. Dung đỏ mặt nhìn cậu Minh, đôi mắt tròn long lanh trìu mến.
– Mình… em đâu dám ghen tuông, em là người vợ chẳng ra gì, lẽ ra mình cứ mặc kệ em, cứ tìm người kề bên sớm tối… như… cô Châu… như vậy… năm sau em bồng con về, mình cùng sum họp…
Cậu Minh giật tay Dung ra, quắc mắt nhìn Dung. Nỗi giận hờn bỗng dưng kéo đến sau câu nói của Dung làm những ngày khốn khổ sống trong địa ngục tràn về. Lòng cậu Minh đau như xát muối. Cậu xiết vai Dung, nhìn thẳng mắt vợ tra hỏi nỗi thắc mắc vẫn luôn luẩn quẩn:
– Có phải cô ta đã làm gì Dung, khiến Dung rời bỏ tôi, có đúng không?
– Không… không… mình… em đau quá…
Dung khẽ kêu lên, quay mặt đi tránh ánh mắt sắc như dao từ đôi mắt phượng. Ngắm gương mặt yêu thương nhất đang cắn môi nhăn nhó, cậu Minh đành dịu lại, đưa tay đỡ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ấy sát kề. Môi khẽ chạm môi sau bao ngày xa cách, nỗi niềm nhớ nhung như được lấp đầy. Nhưng… người đã ở bên rồi mà sao lại càng thêm nhung nhớ? Những nụ hôn nồng nàn mê đắm lúc này dường như chẳng thỏa yêu thương. Cậu Minh đẩy Dung nằm xuống, đôi môi tranh vẽ cùng những nụ hôn chuyển dần xuống cổ. Bàn tay lớn thân quen vén vạt áo Dung, xoa nhẹ nơi đã đủ để nhô tròn. Cậu thì thầm nghèn nghẹn bên tai vợ:
– Con đã lớn thế này rồi sao… mình?
Dung mỉm cười khẽ gật, chăm chú ngắm nhìn đôi mắt long lanh ngời sáng ngay trước mặt. Vợ chồng Dung trước nay vẫn chưa sửa lối xưng hô từ trước, bởi dù đã là vợ chồng nhưng giữa hai người vẫn có chút khách sáo, giờ chẳng hiểu sao, dù xấu hổ ngượng ngùng nhưng Dung nghĩ nên thay đổi cách xưng hô.
– Vâng… mình. Mình tha thứ cho em, mình nhé!
Cậu Minh hôn lên những giọt nước mắt tràn qua khóe mi của Dung thay lời đồng ý. Cậu chẳng cách nào mà giận cô vợ bé nhỏ ngốc nghếch này thêm được.
– Đừng xa tôi… thiếu mình… tôi sống không nổi…
Những lời nói thật lòng cùng quầng mắt tím đen trên khuôn mặt hốc hác làm cô vợ trẻ chỉ biết nghẹn ngào gật gật. Dung bặm môi nén cơn thổn thức, đưa tay vuốt ve vầng trán cao thanh tú, lồng những ngón tay thon vào mái tóc đen xơ xác lâu ngày bỏ mặc, sụt sịt nhìn chồng.
– Mình ra giếng để em gội đầu cắt tóc cho mình…
Cậu Minh kéo Dung ngồi dậy. Nhịn không đặng, cậu lại cố hôn vợ thêm một hồi rồi mới lưu luyến theo sau vợ ra khỏi buồng.
Nghe con Mít nói bị cấm đến chăm cậu mợ, con Mận đành lóc cóc thay chân. Vừa bước ra ngoài, thấy con Mận quét sân, Dung liền sai nó đun nồi nước bưởi. Ngồi bên hiên nhà, Dung nhẹ xén từng lọn tóc cho chồng. Đàn ông tóc ngắn, đàn bà tóc dài, lệ bao đời khiến các bà các mợ nào cũng đều biết chăm ông, âu cũng là nhờ được truyền dạy xưa nay. Đôi khi chỉ cần nhìn mái tóc các ông cũng hiểu bàn tay người mẹ, người vợ mình đảm đến mức nào. Cậu Minh thì khác, trước khi lấy Dung, cậu tự tay cắt tóc. Tự cắt vậy nhưng mái tóc cậu lúc nào cũng gọn gàng đẹp mắt. Đến khi có Dung rồi, cậu để Dung chăm. Chắc chắn không còn ai chê vào đâu được, cậu lúc nào cũng tự hào về vợ. Một tháng qua, cậu nào còn tâm trí, tóc tai lòa xòa một mớ trên đầu, nhìn thôi cũng đủ thắt lòng. Dung vừa cắt, nước mắt lại vừa rơi. Dung có lỗi với chồng Dung nhiều quá…
Dung lau nước mắt, tủm tỉm cười sau một hồi chăm chút. Mái tóc gọn gàng làm vẻ đẹp của chồng Dung như lại được tôn thêm. Chồng Dung đẹp quá ấy, Dung chỉ biết ngẩn người mà nhìn mà ngắm không chán mắt thôi.
– Xong rồi mình. Để em lấy gương cho mình ngắm nhé!
– Không cần.
Cậu Minh mỉm cười, đáy mắt lấp lánh đầy vẻ yêu thương. Sau bao ngày tưởng chừng tuyệt vọng, hạnh phúc trong mơ của cậu nay đã lại trở về, hạnh phúc mà cậu những tưởng chẳng bao giờ có lại. Khóe mắt cậu đang ươn ướt thì phải. Cậu hít một hơi rồi đứng dậy.
– Mình để tôi tự gội. Mình vào nằm nghỉ đi.
– Thôi… em không mệt, em muốn tự tay… chăm mình.
Dung lại đỏ mặt khi nói những lời này. Dung hay cả thẹn, mỗi lúc như vậy đôi má đào lại hây hây đỏ, vẻ xinh đẹp càng thêm đằm thắm khiến người trước mặt như thêm ngơ ngẩn. Dung xấu hổ, vội quay về phía con Mận đang bước lại. Thấy nó, Dung lúng túng:
– Được… được nước chưa em?
– Dạ mợ, nước được rồi mợ ạ. Con đã rót ra thau rồi đó mợ.
Con Mận tươi cười đon đả rồi cũng lủi ngay về nhà lão Quý. Nhìn vợ chồng người ta quấn quýt, nó tự biết ý mà tránh đi cho họ được tự nhiên.
Dung kéo cậu Minh ra giếng, nhanh tay pha gầu nước lạnh con Mận đặt sẵn vào thau nước nóng thơm mùi lá bưởi cho vừa độ. Cậu Minh ngồi xuống, cậu cúi đầu để những gáo nước thơm nức ấm áp từ bàn tay cậu yêu thương vừa dội vừa gãi nhẹ. Hạnh phúc là gì, cậu thực lòng chẳng biết. Cậu chỉ biết, được tận hưởng dịu êm bên cô vợ nhỏ mà cậu dành trọn yêu thương, như lúc này thôi, cậu chẳng còn mong điều gì xa xôi hơn nữa.