Mộng Có Đành Buông - Chương 02
Trước phản xạ cầm súng giương lên của ba gã kia, tôi quát to:
– Chúng mày muốn nó chết thì cứ việc bắn!
Tôi lấy gã mặt sẹo làm bia đỡ đạn, lùi người về phía sau. Gã ta có vẻ là đội trưởng, thế nên gã tức tối đến sùi bọt mép, gào to:
– Bọn chúng mày, tao cấm thằng nào được bắn!
Ba gã kia sợ bắn phải gã mặt sẹo nên cứ lăm lăm súng trên tay mà không dám hành động. Tôi bắn thẳng vào bàn tay cầm súng của ba gã để vô hiệu hóa nguy hiểm, đẩy gã mặt sẹo về phía bọn chúng, không quên cứa một nhát dao ngọt ngào vào bên má còn lại của gã. Những âm thanh gào rú hận thù vang rền cả một khoảng rừng tĩnh lặng.
Có súng trong tay, tôi nhanh chóng chạy sâu vào trong rừng rậm. Trước khi bọn chúng gọi thêm người, tôi cần phải thoát khỏi đây, phải chạy càng xa càng tốt. Đôi giày vải từ lúc nào đã bung ra để lộ những ngón chân sưng phồng, chẳng thể dùng giày thêm nữa tôi đành vứt bỏ để chạy chân trần, cứ vậy đạp lên cỏ dại mà chạy. Gai nhọn đâm vào chân làm máu tươi bật ra, tôi chẳng còn biết đau là gì, chỉ thở hồng hộc, gạt những giọt mồ hôi trên khuôn mặt ướt đầm.
Sắc trời dần chuyển tối, chiếc áo thun cùng quần vải thô trên người tôi ướt nhẹp, từng cơn gió thu mát rượi thổi qua làm tôi khẽ run lên. Thỉnh thoảng lại ngoái đầu về phía sau để quan sát, hai chân tôi vẫn không ngừng chạy. Bất ngờ, tôi bước hụt chân, cơ thể cứ vậy trượt xuống một cái hố sâu. Bẫy… tôi vừa bước phải bẫy của kẻ nào đó giăng ra, trong đầu chỉ kịp lóe lên tia lý giải trước khi đầu tôi đập vào nền đá, cả người lịm đi trong đau đớn, chẳng còn cảm nhận được bất kỳ điều gì nữa.
Tôi không biết, thực sự không biết… trên đời này liệu thứ gì được định nghĩa là hạnh phúc? Với tôi, hạnh phúc chỉ đơn giản là được bình yên, sống một cuộc đời bình dị, làm một cô giáo mang kiến thức cho các em nhỏ vùng cao, cũng như tìm được kẻ đã hãm hại mẹ tôi năm đó. Kẻ sai trái ở Hồng Anh đã bị phơi bày trước pháp luật, Quân cũng đã được ngậm cười nơi chín suối. Vậy mà, hạnh phúc vẫn chưa mỉm cười với tôi, dường như số phận vẫn còn đày đọa tôi trong đau đớn khốn cùng.
Liên tiếp những cú đạp vào cơ thể nhiều thương tích làm tôi oằn mình chịu đựng, hai mắt còn lơ mơ trong ánh sáng ban ngày nhưng tri giác tôi đã tỉnh táo trước, cảm nhận mọi đau đớn xương cốt như muốn gãy vụn. Khốn kiếp… Những vũ khí tôi trang bị đã sớm bị tước đoạt, tóc tai rối tinh rối mù, tôi chỉ còn trên người bộ quần áo bẩn thỉu nhớp nháp rách rưới.
– Dừng!
Âm giọng lạnh lùng mà tôi muốn quên nhất vang lên đầy uy lực. Tôi sững người, dùng toàn bộ sức lực yếu ớt còn lại co lưng lùi về sau chạm vào bức tường gỗ. Tóc tai rũ rượi, đáy mắt rung rung, tôi ngẩng lên nhìn người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai như bức tượng hoàn mỹ, thân hình cao lớn trong chiếc áo phông trắng cùng quần quân đội rằn ri đứng sừng sững trước tôi.
Lê Phúc…
Sau khi mất tất cả, ít nhất anh ta vẫn còn lại diện mạo tuấn tú mê hoặc. Đáy mắt hạnh lạnh băng lúc này ánh lên tia căm giận, phảng phất cả nỗi thất vọng mơ hồ chiếu thẳng vào đứa con gái tàn tạ là tôi.
Anh ta đứng đó nhìn tôi như chất vấn, cuối cùng, yết hầu dịch chuyển, trầm giọng:
– Tại sao?
Mím chặt môi tôi hít sâu một hơi, hai mắt nảy lửa, rít qua kẽ răng:
– Các người đã giết Quân, anh trai tôi. Những gì các người phải trả giá là hoàn toàn xứng đáng!
Đáy mắt tối sẫm như đêm đen hun hút, Phúc không đáp lời. Anh ta hất nhẹ hàm rồi xoay người bước khỏi căn nhà gỗ nền đất tồi tàn. Tôi vùng vằng muốn thoát ra khi hai gã tay sai của anh ta quặt tay tôi, kéo tôi đứng dậy, thúc tôi đi.
– Các người bắt tôi đi đâu?
Bọn chúng không trả lời, một kẻ dán băng dính đen lên miệng tôi rồi trói hai tay tôi lại, sau đó bọn chúng đẩy tôi vào một chiếc xe hơi bốn chỗ đen bóng chờ sẵn bên ngoài. Tôi chỉ có thể ưm ưm, hai mắt trợn trừng căm giận. Dù thân thủ của tôi nhanh nhẹn nhưng so về sức lực tôi không thể chống lại những gã cao to cơ bắp đang khống chế tôi. Chiếc xe di chuyển một hồi, tôi cũng mệt mỏi choáng váng mà lại lơ mơ hai mắt. Trong cơn mơ màng, tôi nghe hai gã ngồi phía trên nói chuyện với nhau:
– Bọn thằng Kiên báo lại con này biết dùng súng, nó không phải đứa con gái bình thường, tao với mày cẩn thận không nó trốn thoát đấy!
Tôi không biết chiều qua Lê Phúc có ra lệnh cho bốn gã kia giết hay cưỡng hiếp tôi hay không, nhưng cho đến hiện tại, cái mạng nhỏ của tôi vẫn còn. Có thể do anh ta đã đổi ý, muốn hành hạ tôi theo cách khác cho hả cơn tức giận, còn kết cục vẫn sẽ là cái chết chờ đợi tôi.
– Em nghe nói chính con này đã phản bội anh Phúc, lén ăn cắp chìa khóa của anh ấy để mở tủ hồ sơ mật của Hồng Anh, phanh phui những sai phạm của công ty nhà anh ấy. Công ty Hồng Anh phá sản, anh Phúc mới quyết định đi theo ông chủ. Có tin đồn ông chủ mới là cha đẻ của anh Phúc đấy!
Tôi có chút sững lại, cũng thầm hiểu tại sao lũ tay sai của Lê Phúc hiện tại toàn những gã bặm trợn có súng mà tôi chưa từng gặp, dù ngày trước tôi đã biết rất nhiều người xung quanh anh ta. Hơn thế nữa, dù mất đi Hồng Anh, phải chịu nhiều tổn thất sau sự sụp đổ, Lê Phúc vẫn có một thế lực chống lưng vô cùng ghê gớm. Anh ta không phải là kẻ mất tất cả như tôi đánh giá ban đầu. Ông trời vẫn còn ưu ái cho anh ta quá nhiều. Thực ra, cho đến lúc này tôi cũng không biết cái chết của Quân có liên quan đến anh ta hay không, cả những sai phạm của Hồng Anh cũng vậy. Tôi chỉ biết, cảnh sát để yên cho anh ta dù lão Tiến và một tá người ở Hồng Anh đều đã chịu giam giữ.
Gã ngồi ghế phụ đập một phát vào đầu của gã lái xe vừa nói ra câu bí mật đồn đoán. Gã lái xe cười hề hề như biết lỗi. Khoang xe trở lại yên lặng một hồi, gã lái xe lại nói tiếp:
– Nó chạy cũng nhanh lắm, anh Phúc tìm được nó là do nó xui xẻo ngã xuống bẫy thú của bọn dân tộc, không là nó cũng chuồn được rồi.
– Biết thế thì trông nó kỹ vào, để nó xổng ra là đếch có răng mà nhai cháo đâu!
Tôi rất muốn hỏi bọn chúng đang đưa tôi đi đâu, nhưng dù băng dính trên miệng tôi có được bóc ra thì bọn chúng cũng không cho tôi câu trả lời. Chiếc xe đi một quãng rất xa rồi rẽ vào một lối đường mòn trải nhựa, hai bên là cỏ lau phất phơ theo gió cùng những cây xà cừ lâu năm rậm rạp. Cuối con đường mòn, chiếc xe dừng trước một khu nhà như một biệt phủ cách biệt với tường bao bằng đá cuội vây kín nằm ở giữa rừng. Tôi không biết khu vực này nằm ở tỉnh nào nhưng theo phán đoán của tôi thì gần thành phố S hơn nơi tôi trốn chạy thời gian qua rất nhiều.
Xe hơi dừng trước một cánh cổng bằng đồng đen kiên cố, cao chừng hai mét, tạo một cảm giác như phía sau cánh cổng là một pháo đài. Sau vài giây chờ đợi, cánh cổng tự động mở ra. Chiếc xe phóng thẳng vào khoảng sân gạch đỏ rộng rãi, hai mắt tôi thoáng sáng lên theo phản xạ rồi tối lại khi thấy chiếc BMW đen bóng sang trọng của Lê Phúc. Nhớ lại những ký ức có mặt anh ta, tôi nuốt nghẹn cúi xuống, khẽ lắc đầu không muốn nghĩ nữa. Có thế nào, ngay từ ban đầu số mệnh đã sắp đặt tôi và Phúc không thể bước trên con thuyền mang hai chữ “người tình”.
Hai gã ngồi bên trên mở cửa xe rồi kéo tôi khỏi ghế sau, tiếp tục thúc tôi đi. Những người làm trong ngôi biệt phủ mặc một loại đồng phục vải thô màu xám, bọn họ hờ hững nhìn một cảnh trước mặt, dường như coi những chuyện bắt người thế này là quá bình thường thì phải. Trước thái độ bàng quan của bọn họ, tôi cụp mắt, hiểu mình có chạy đến cầu cứu, van xin bọn họ thả tôi ra cũng là không thể.
Biệt phủ gồm nhiều căn nhà xây kiểu Nhật với mái ngói đen vẩy cá, tường sơn trắng, cửa chính cửa sổ cũng màu đen tạo một cảm giác cổ kính và lạnh lẽo. Hai gã tay sai mở cửa một căn phòng ở cuối dãy nhà bên tay trái. Mùi ẩm mốc xông lên, tôi khẽ nhíu mày. Một nơi thiếu hơi người làm tôi thoáng run lên. Căn phòng rộng khoảng hai mươi mét vuông, không có bất cứ nội thất gì hết, hoàn toàn trống rỗng, phía trong có phòng vệ sinh khép kín. Bọn chúng dẩy tôi một lực làm tôi ngã nhào ra nền đá hoa lạnh lẽo, ngay sau đó cánh cửa gỗ trước tôi đóng sầm lại.
Tôi lúc này rất giống một con cá nằm trên thớt. Toàn thân bị hành hạ đau đớn, miệng bị dán băng dính, hai tay bị trói chặt, hai bàn chân sưng phồng bỏng rát chỉ bước đi thôi cũng khó, trán vẫn còn sưng tím một cục cùng vết máu khô lại sau cú ngã đập đầu xuống tảng đá. Khuôn mặt tím một bên má cùng vết rách trên môi sau cú tát nảy lửa của gã mặt sẹo. Hai mắt tôi sáng lên tia hi vọng. Ít nhất cái mạng vẫn còn giữ được, Lê Phúc chưa vội giết tôi. Vậy thì, việc quan trọng của tôi lúc này là dưỡng thương, rồi sau đó tìm cách thoát khỏi đây.