Mộng Có Đành Buông - Chương 05
Một lúc sau, một cô gái trẻ mặc đồng phục xám đem một bộ quần áo ngủ mềm mại sạch sẽ vào phòng. Cô ta khá xinh đẹp, ánh mắt nhìn tôi sắc bén, thái độ tỏ rõ vẻ ghét bỏ nhưng hoàn toàn không nói không rằng, chỉ để lại quần áo trên giường rồi rời đi.
Có đồ mới thơm tho còn chưa cắt mác, dù rất mệt nhưng tôi cũng vội vào nhà tắm sạch sẽ trắng tinh khép kín trong phòng để tắm rửa thay đồ. Chai dầu gội sữa tắm nam giới trong phòng tắm làm tôi sững lại… Có phải… căn phòng này là phòng của Lê Phúc?
Thực tình bụng tôi quá đói, một cái đùi gà cũng chưa thấm vào đâu. Cửa phòng không khóa làm tôi ngạc nhiên, vừa bước ra ngoài, tôi càng ngạc nhiên hơn khi không có kẻ nào canh gác tôi. Tôi cứ vậy theo mùi hương thức ăn tiến về khu vực bếp cách căn phòng mới không xa.
Tôi nấp bên một cánh cửa nghe ngóng, bên trong gian bếp, những tiếng phụ nữ đang buôn chuyện vang lên:
– Cậu Phúc thả con nhỏ đó khỏi phòng giam rồi à, lỡ nó cầm súng bắn chết người thì sao? Tôi nghe mấy người kia nói nó bắn bách phát bách trúng, là sát thủ chuyên nghiệp của một tổ chức gì gì đấy!
– Thì cũng vì thế nên cậu ấy mới để hai thằng canh gác nó dùng súng không đạn, không là chết toi với nó rồi!
– Ghê gớm thật, ngày xưa nó lừa cậu Phúc, cậu ấy vừa mất công ty vừa mất người yêu, đau quá ấy chứ!
– Nó đẹp như hồ ly tinh thế chả trách cậu ấy bị nó lừa! Mà giờ nó ở đâu rồi thế?
Âm giọng con gái trẻ chanh chua bực bội đáp lời:
– Nó đang ở phòng cậu ấy chứ ở đâu, em vừa mang quần áo mới vào cho nó.
Những tiếng bực bội lại tiếp tục vang lên:
– Thế chẳng lẽ cậu ấy lại muốn nó làm vợ hai à? Bị lừa một lần chưa tởn sao? Đúng là đàn ông, ông nào cũng chết vì gái đẹp!
Toàn thân tôi sững lại, cảm giác như bị búa đập vào đầu làm tôi nhất thời choáng váng. Vợ hai? Phúc đã lấy vợ từ lúc nào rồi? Lồng ngực có gì đó khó chịu không sao giải thích nổi, tôi nuốt nghẹn một ngụm nước bọt, bần thần đứng đó.
Cánh cửa phòng bếp bất ngờ mở ra. Người phụ nữ thấy tôi lập tức run lẩy bẩy sợ hãi, giơ hai tay lên trời:
– Cô… cô có súng đúng không? Đừng… đừng giết tôi!
Có câu tiếng lành đồn xa một thì tiếng dữ đồn xa mười. Mấy người phụ nữ trong phòng kia thấy tôi cũng hoảng loạn nháo nhác, ngoại trừ đứa con gái khó tính mang quần áo vào cho tôi là thờ ơ đanh mặt nhìn tôi.
Tôi lạnh lùng đáp, hai chân đói đến run rẩy tiến lại bọn họ:
– Tôi không có súng, cũng không giết ai cả! Tôi đang đói, các chị có thứ gì cho tôi ăn được không?
– KHÔNG CÓ GÌ CHO CÔ HẾT! VỀ PHÒNG! KHÔNG TÔI BÁO CẬU PHÚC NHỐT CÔ LẠI ĐẤY!
Đứa con gái ghê gớm kia tức mình quát to. Có vẻ cô ta là kẻ to gan lớn mật dù tuổi đời trẻ nhất trong số năm người phụ nữ ở đây. Cô ta biết tôi bị Phúc đày đọa thế nào, thế nên nhất định không chiều theo ý tôi. Nhục thật, bị trói tay bịt mắt ở đây, đến cái bụng cũng không no nổi thì còn làm được tích sự gì?
Dù đói đến thế nào tôi cũng vẫn giữ sĩ diện cho mình, không thể van xin bọn họ. Vừa quay đầu, hai mắt tôi mở to khi thấy Lê Phúc.
Khuôn mặt tượng tạc không một cảm xúc, âm giọng trầm trầm của anh ta cất lên:
– Lấy cơm và thức ăn đầy đủ cho cô ta!
– Lấy cơm và thức ăn đầy đủ cho cô ta!
Lệnh cậu chủ vừa ra, đám người làm vâng dạ vội lạch cạch mở nồi niêu xoong chảo nghe loảng xoảng. Tôi vẫn đứng khựng một chỗ, chưa biết phải phản ứng thế nào, cũng hết sức bất ngờ về câu nói của Lê Phúc. Anh ta trừng mắt quát tôi:
– Về phòng!
Có vẻ anh ta sẽ không bỏ đói tôi thêm. Mặc kệ cái nhìn tức tối của cô gái kia, tôi bước theo Lê Phúc trở lại phòng anh ta.
Hai chân tôi vừa chạm đến cửa phòng, Phúc bất ngờ quay lại, vươn tay giật một lực làm tôi ngã ra chiếc giường lớn trong phòng. Chống tay xuống nệm, tôi xoay người gượng dậy, hai mắt đối diện anh ta. Đáy mắt tối sẫm nhìn tôi, đôi môi anh ta mấp máy như muốn nói điều gì, cuối cùng xoay đầu định rời đi.
Tôi ấm ức, hai mắt đỏ hoe liền nói theo:
– Lê Phúc, anh còn muốn hành hạ tôi thế nào nữa? Tôi biết giờ tôi chỉ là con cá trong chậu của anh, anh đã tóm được tôi, anh muốn hành hạ tôi thế nào thì hành hạ, nhưng tôi không muốn kéo dài thời gian nữa! Hay anh giết tôi luôn đi! Giết thẳng tay, cho tôi một phát súng, đừng cưỡng hiếp rồi mới giết như bốn thằng kia, được không?
Anh ta bất ngờ quay đầu lại, hai mắt đỏ vằn, khuôn mặt chuyển màu tím tái hỏi:
– Bốn thằng đó cưỡng hiếp cô, còn muốn giết cô?
Tôi không biết cảm xúc trong lòng mình chính xác là thế nào, chỉ biết có ánh sáng của niềm vui theo cơn cuồng nộ đến mức mặt mũi tím đen của Phúc, gật đầu xác nhận với anh ta.
– Đúng, nhưng bọn chúng chưa động được vào tôi.
Phúc hừ mạnh một tiếng, bước nhanh khỏi phòng. Thái độ của anh ta cho tôi hiểu, vốn dĩ anh ta chỉ yêu cầu bốn thằng chó đó bắt sống tôi về, nào ngờ bốn thằng khốn đó định mượn gió bẻ măng, muốn lợi dụng thân xác tôi rồi giết tôi bịt miệng, sau đó báo cáo lại với anh ta khi mọi sự đã rồi. Tiếc cho bọn chúng, tôi khó xơi hơn bọn chúng nghĩ, kết cuộc bọn chúng phải chịu đạn bắn dao rạch, giờ là cơn thịnh nộ của Lê Phúc. Nhưng… anh ta tức giận như vậy, là vì bị bọn chúng qua mặt, hay là vì gì khác đây?
Không lâu sau một người làm mang khay cơm đầy đủ cá thịt vào phòng cho tôi. Chị ta còn tử tế dặn dò tôi:
– Cô đừng nghĩ là bỏ trốn được khỏi đây. Nơi này không ai tự ý ra được, kể cả chúng tôi cũng phải chịu theo sự sắp xếp của ông chủ!
Tôi hờ hững gật đầu với chị ta. Thực tình lúc này tôi chẳng còn tâm trí nghĩ đến điều gì, chỉ biết mình cần phải khỏe mạnh trở lại. Lê Phúc cho tôi hiểu anh ta sẽ không giết tôi, có thể từ lúc này sẽ hành hạ tôi theo một cách khác mà không phải là bỏ đói như trước. Nhớ đến những lời của mấy người phụ nữ kia, cả người tôi vô thức run lên. Điều tôi muốn lúc này chỉ là tự do, tôi phải thoát khỏi đây, càng sớm càng tốt!
Tầm bảy giờ tối, người làm lại mang cơm ngon canh ngọt vào cho tôi. Dù ăn xong hai bữa ngon lành, bụng đã no nhưng sức khỏe của tôi vẫn chưa thể phục hồi sau mấy ngày khổ sở. Thiếp đi trên chiếc giường vương vấn mùi hương bạc hà của Phúc, những hình ảnh bên anh ta ngày nào lại hiện về. Nụ hôn ngày đó anh ta dành cho tôi… có lẽ chỉ đơn thuần là bản năng muốn chiếm hữu một đứa con gái nhiệt tình theo đuổi anh ta suốt bao ngày. Chính vì thế khi biết tôi lừa anh ta, thực chất không yêu thương gì anh ta, chỉ vì mục tiêu mà tôi phải làm như vậy, nỗi hận trong lòng anh ta lại càng chất chồng, giống như “cái tôi” của anh ta bị tôi sỉ nhục. Một kẻ kiêu ngạo như anh ta chắc chắn không bao giờ có thể chấp nhận điều này.
Lúc khổ thì chưa ngấm mà lúc này… nằm trong chăn ấm đệm êm cơ thể tôi hết nóng lại lạnh, mồ hôi túa ra như tắm trong cơn mơ màng đau nhức. Tôi biết mình đã lên cơn sốt sau những ngày chịu đau đớn khổ sở, chỉ là tôi quá mệt mỏi để mở mắt. Trong cơn mơ màng, có người gọi tên tôi, thỉnh thoảng lại đắp khăn ướt lên trán tôi, còn đưa nước cùng thuốc vào miệng tôi.
“Chi”… Không… tên tôi không phải là “Chi”… Đừng gọi tôi là “Chi”! Tôi căm ghét cái tên này! Mẹ… anh Quân… tôi nhớ mẹ… nhớ anh Quân… Tại sao… tại sao hai người tôi yêu thương nhất lại bỏ mặc lại mình tôi cô độc trên cõi đời này? Tôi hận kẻ giết mẹ tôi, hận kẻ giết Quân, dù hóa thành tro bụi tôi cũng phải bắt bọn chúng xuống tận cùng địa ngục!