Mộng Có Đành Buông - Chương 06
Ánh sáng ngày mới le lói qua khung cửa sổ… Cảm giác cơ thể nhẹ nhõm dễ chịu, hai mắt tôi lơ mơ mở ra. Đối diện tôi… khuôn mặt đẹp đẽ của Lê Phúc. Mím chặt môi, tôi muốn hỏi anh ta, có phải đêm qua anh ta chăm sóc tôi trong cơn sốt cùng kiệt, nhưng đến khi anh ta chớp chớp đôi mắt hạnh mệt mỏi thâm quầng, tôi lại không thể mở miệng, chỉ xoay đầu quay lưng với anh ta. Tại ai? Tại ai mà tôi phải khốn khổ như vậy, không phải là tại anh ta sao? Anh ta cứu tôi vì không muốn tôi chết dễ dàng như vậy, còn muốn ép tôi đủ trò khổ sở, câu cảm ơn tôi không cần phải nói với anh ta!
– Tỉnh rồi à?
Anh ta nhàn nhạt hỏi. Tôi hít một hơi, dùng âm giọng cứng cỏi nhất có thể để nói:
– Anh cứu tôi làm gì, cứu để hành hạ tiếp cho thỏa phải không?
Anh ta không có gì giấu giếm, đôi mắt hạnh chuyển một vẻ tức giận. Hừ một tiếng, anh ta vùng khỏi giường:
– Đúng. Cô còn chưa xong với tôi đâu!
Khốn nạn! Bắt nạt một con đàn bà tay không tấc sắc đến tận cùng để thỏa căm hờn! Tôi cắn răng vào môi, trân trân hai mắt nhìn anh ta rời khỏi phòng. Quần áo trên người anh ta… hình như từ chiều qua đến giờ vẫn chưa thay thì phải.
Một lát sau, người phụ nữ tầm tuổi bốn mươi mang bữa tối qua cho tôi bước vào phòng, mang theo một bát cháo cùng một bình nước nhỏ. Chị ta nhẹ nhàng dịu dàng chứ không như đứa con gái kia hay mụ già mang cơm cho tôi.
– Cô tỉnh rồi à, cả đêm qua cậu Phúc đi đi lại lại tìm cách hạ sốt cho cô đấy, chúng tôi cũng sốt ruột theo! Cô có biết không, đêm qua cô uống thuốc hạ sốt cũng không hạ. May mà giờ thần sắc cô khá thế này rồi! Giờ cô còn cảm thấy sốt không?
Cảm giác đắng ngắt trong lòng, tôi chẳng biết phải nghĩ sao. Anh ta quyết không cho tôi đi bệnh viện để còn giam giữ tôi ở đây, nhiệt tình cứu tôi để tiếp tục hành hạ tôi.
Tôi gật nhẹ, cầm thìa xúc cháo, vừa thổi vừa đáp lời chị ta:
– Em cũng không biết, chỉ cảm thấy người nhẹ nhõm, chắc vẫn còn sốt nhẹ chị ạ.
– Vậy cô chịu khó ăn uống vào, nhìn cô xanh xao lắm!
Bị bỏ đói mấy ngày, từng giây từng phút tôi chỉ mong được ăn miếng thịt, giờ bát cháo đầy tim cật mà tôi chẳng cảm thấy vị gì, cũng chẳng muốn nhai muốn nuốt. Khốn nạn… nghĩ thôi lại cảm thấy căm hận anh ta, nhưng rồi tôi lại lắc đầu. Hận thù chất chồng giữa tôi và anh ta… có lẽ chẳng thể nào hóa giải, mỗi lúc lại thêm một chồng chất oán thù!
Dù sao tôi cũng cần phải khỏe mạnh trở lại, phải cố gắng ăn những gì mà hiện tại anh ta đã cho phép. Khỏe rồi mới tính gì thì tính được, muốn trốn chạy mới trốn chạy được! Ít nhất, anh ta cho tôi biết anh ta không muốn giết tôi, nhưng trên đời này, vốn dĩ có quá nhiều cách hành hạ còn đáng sợ hơn cả cái chết!
Chị ta bóc thuốc cùng rót nước ấm vào cốc, để ở bàn đèn ngủ đầu giường, nhẹ giọng khuyên nhủ:
– Mọi người trong này phỉ nhổ cô dữ lắm, chẳng ai muốn chăm sóc cho cô cả, tôi xem như là người của cậu ấy, cũng cảm thấy cậu ấy có lòng với cô, nên tôi xung phong làm việc này. Cô tên là Chi phải không? Cô cứ gọi tôi là Hợp cho dễ xưng hô.
Cái tên với tôi lúc này có gì là quan trọng, ai gọi tôi thế nào thì gọi, hơn nữa Phúc đã quen gọi tôi như vậy rồi. Tôi gật nhẹ, bỏ dở bát cháo, lấy mấy viên thuốc cùng cốc nước đưa lên miệng.
– Anh ta căm thù em chứ có lòng gì với em đâu chị?
Tôi nhếch nhẹ khóe miệng. Chị Hợp cho tôi cảm giác dịu dàng, cứ như là người mẹ của tôi ngày xưa vậy, tự nhiên tôi lại buông bỏ mọi gai nhọn trước chị ta. Chị ta mỉm cười khi nghe tôi nói vậy, cũng không cãi câu gì. Một hồi, chị ta nói tiếp như muốn cho tôi hiểu hơn về mối quan hệ của Phúc với nơi này:
– Ông Tiến không phải cha đẻ của cậu Phúc, ông ta không có con cái nên nhận con của vợ sau – cũng là mẹ cậu Phúc – làm con ruột. Cha đẻ của cậu ấy là ông chủ ở đây, hai người họ li dị từ ngày cậu ấy còn nhỏ nên cũng ít người biết chuyện này. Tôi là người phục vụ riêng của mẹ cậu ấy từ ngày xưa nên tôi biết. Cậu Phúc không muốn về đây đâu, bao nhiêu năm qua cậu ấy còn chẳng về lần nào. Từ lúc công ty Hồng Anh phá sản thì cậu ấy mới chấp nhận về đây theo yêu cầu của ông chủ.
Một chỗ dựa vững chắc chẳng tội gì Lê Phúc không dựa, là bất cứ ai thì cũng sẽ làm thế. Hơn nữa, không chừng nhờ có “ông chủ” mà anh ta thoát khỏi vành móng ngựa, không chết chùm với đám người kia, thành ra có nợ với ông ta mà phải nghe theo ông ta mọi chuyện.
– Cô có biết vì sao mà tôi nói cho cô rõ chuyện không? Vì cô là nguyên nhân, cô hiểu chứ? Cậu Phúc rất ghét ông chủ, nhưng tại vì cô gây chuyện nên ba tháng trước cậu ấy mới chấp nhận về đây, cũng phải chấp nhận mọi yêu cầu của ông chủ, trong đó có yêu cầu lấy cô Mộc Miên. Đêm qua tôi không ngờ cậu ấy lại lo lắng cho cô như vậy, xem ra cậu ấy vẫn nặng lòng với cô, đằng nào cô cũng đã ở đây chẳng ra được, cô lại là nguyên nhân của mọi chuyện, vậy cô chấp nhận làm vợ hai của cậu ấy đi! Ở đây chế độ đa thê vẫn được nhiều người chấp nhận, nhà ông chủ cũng vậy.
Tôi như sững lại lần thứ hai trước những lời của chị ta. Chiều qua tôi không để vào đầu những lời thế này, giờ không còn là phỏng đoán nữa mà chị ta trực tiếp khuyên tôi. Tôi nuốt nghẹn viên thuốc vừa nuốt, lạnh giọng hỏi:
– Nơi này… thuộc tỉnh nào vậy?
– Tỉnh T.
Tôi ngỡ ngàng, hai mắt long lên rồi cụp xuống, thở dài một hơi bất lực. Tỉnh T thậm chí còn xa thành phố S hơn cả tỉnh miền núi mà tôi trốn chạy, có nghĩa bọn họ đưa tôi ra xa về biên giới chứ không phải về trung tâm đất nước. Nơi này hủ tục còn lạc hậu đến như vậy, chế độ đa thê vẫn còn duy trì, thật là đáng kinh tởm! Cũng có thể vì chế độ này mà mẹ anh ta không thể chấp nhận cha đẻ của anh ta mà quyết tâm ly dị để đến thành phố S văn minh, mang cho anh ta một cuộc sống mới văn minh với những điều kiện tốt nhất, dù không phải cha đẻ anh ta nuôi dưỡng anh ta.
Tôi khẽ rùng mình, không muốn nghe lời khuyên của chị ta thêm, hừ một tiếng tức giận đáp:
– Thứ nhất, Hồng Anh phá sản là do bọn họ quá khốn nạn, đó là cái giá xứng đáng bọn họ phải trải. Thứ hai, tôi và Phúc không yêu nhau. Thứ ba, anh ta hận tôi đến muốn moi gan móc mắt, chắc chắn không có chuyện anh ta muốn lấy tôi, dù có là bà hai bà ba anh ta cũng sẽ không làm vậy. Thứ tư, tôi căm ghét anh ta cũng như chế độ đa thê mà chị nói, có chết tôi cũng không chấp nhận việc này!
Cơn tức giận làm cơ thể tôi nóng phừng phừng, hai mắt tôi đanh lại nhìn chị ta đe dọa đừng bao giờ khuyên tôi như vậy nữa. Hợp không nói gì thêm, chị ta khẽ lắc đầu, thở hắt một hơi, mang khay cháo còn dang dở rời khỏi phòng.
Tức giận càng làm tôi mệt mỏi hơn. Chán nản nằm xuống giường, chẳng bao lâu tôi lại chìm vào giấc ngủ mệt nhọc. Lê Phúc đã trở lại phòng từ lúc nào, lúc này anh ta đứng cạnh giường, hai mắt đăm chiêu chăm chú nhìn khuôn mặt trắng bệch của tôi. Tôi lơ mơ, định thần lại những gì trước mắt liền lùi người về bức tường cuối giường. Anh ta đang tính toán xem nên hành hạ tôi kiểu gì tiếp theo, phải không?
– Ở đây với tôi thế này, vợ anh ghen đấy!
Tôi nhếch miệng, hai mắt trừng trừng nhìn anh ta không chớp.
– Không phải việc của cô!
Anh ta xoay lưng định rời đi, tôi lập tức nói theo:
– Thả tôi ra, nếu không tôi sẽ cho cô ta biết anh yêu tôi thế nào, để cô ta ghen tức mà giày vò anh chết đi!
Mặc kệ tôi trong cơn ấm ức, Lê Phúc lạnh lùng bước khỏi phòng. Đến tận đêm khuya, khi tôi ngủ trong cảm giác thoải mái khỏe khoắn hơn đêm trước rất nhiều, giật mình tỉnh giấc mở mắt ra nhìn, anh ta đã về giường từ lúc nào, bình yên nằm cạnh tôi. Lê Phúc… hận kiểu gì mà có thể nằm cạnh tôi ngủ ngon lành như trẻ thơ thế này, anh ta không sợ tôi giết anh ta sao? Phải rồi, anh ta biết tôi không thể làm như vậy. Anh ta đã trao cho tôi cơ hội một lần, nhưng tôi không nỡ xuống tay, cũng không nỡ bỏ đi tính mạng của mình. Kể cả lúc này cũng vậy, giết anh ta rồi tôi cũng xuống mồ theo anh ta, thế nên anh ta chẳng việc gì phải sợ tôi làm vậy. Người ta nói, một lần trượt chân, nghìn năm sợ đường trơn. Nhất định anh ta đang đề phòng tôi hơn bao giờ hết, không cho phép tôi thêm một lần vuột khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
Mấy ngày tiếp theo, sáng sớm Phúc rời đi, đến đêm lại về nằm cùng giường khi tôi đã ngủ say từ lúc nào. Có lẽ cuộc sống mới của anh ta rất bận rộn. Tôi không biết cha đẻ của anh ta làm việc gì, có điều dựa theo những gì tôi mắt thấy tai nghe thì phán đoán của tôi, ông ta có liên quan đến những việc đen tối nên mới có nhiều gã tay sai có súng theo ông ta như vậy.