Mộng Có Đành Buông - Chương 07
Nơi này không ai được phép dùng điện thoại, tôi có muốn gọi cho người của tổ chức K đến ứng cứu cũng không thể, trên hết tôi đã dứt áo ra đi, không dám trông đợi bọn họ cứu tôi, tôi chỉ hi vọng gọi được cho cảnh sát, nhưng không có điện thoại thì cũng chẳng thể làm gì cả.
Đã năm ngày từ lúc tôi đến phòng Lê Phúc, sức khỏe cũng đã phục hồi hoàn toàn, trong đầu không ngừng suy tính cách trốn khỏi đây. Nếu tôi có thể ra đến cánh cổng đồng kia, khả năng tôi vượt được qua nó cũng gần như không thể. Tôi chỉ có thể chờ cơ hội lẻn ra mà thôi.
Nghe tiếng gõ cửa, tôi có chút giật mình, liền bước ra mở. Trước mắt tôi, một cô gái trẻ có khuôn mặt khá ưa nhìn, làn da trắng xanh mỏng manh cùng cơ thể liễu yếu đào tơ. Tầm tuổi cô ta chỉ độ mười chín đôi mươi, trên người mặc bộ váy dài bằng vải thổ cẩm. Đôi mắt một mí sắc sảo, cô ta nhìn tôi trừng trừng. Vừa lướt qua tôi đã sớm đoán ra cô ta là ai. Đi sau cô ta là một cô bé phục vụ mặc bộ đồng phục xám dáng bộ nhu mì.
Cô ta nheo nheo hai mắt, tỏ vẻ bề trên cất lời:
– Tôi là vợ của anh Phúc.
Tôi hừ nhạt, khóe miệng nhếch lên:
– Anh ta ngủ với tôi mấy đêm nay, cô biết chứ?
Khuôn mặt trắng trẻo chuyển màu ửng đỏ trong ấm ức, cô ta nín cơn tức giận để nói tiếp:
– Tôi đang mang thai, trong người không được khỏe.
Vừa nói cô ta vừa làm bộ xoa vào cái bụng còn phẳng lì ưỡn nhẹ, con bé phía sau vội bước lên đỡ lưng. Ý tứ của cô ta quá rõ ràng, cô ta mang thai con Phúc, không thể chiều anh ta, hơn nữa ở khu vực này, chồng mình có vợ lẽ là chuyện bình thường, thế nên cô ta không thèm quản anh ta.
Từ lúc biết Phúc đã lấy vợ, suy nghĩ ban đầu của tôi quả thực hơi khó chịu, nhưng tôi đã nhanh chóng quen với điều này, cũng không lấy gì làm ngạc nhiên khi cô ta đến gặp tôi, còn nói với tôi cô ta đang mang thai. Trước thái độ ghét bỏ tôi ở cô ta, tôi như có thêm đồng minh liền nhìn sâu vào mắt cô ta nói:
– Cô gái, tôi không có gì cần giấu cô, chồng cô chỉ muốn hành hạ tôi vì mối thù ngày trước, giữa tôi và anh ta không có tình yêu, tôi bị anh ta hành hạ thế nào chắc cô đã rõ, việc anh ta giam tôi ở đây cũng chỉ vì chờ tôi khỏe lại để anh ta tiếp tục hành hạ. Thế nên… cô có thể giúp tôi thoát khỏi đây được không?
Hai mắt long lên, sắc mặt đỏ lựng ghen tuông của cô ta chuyển màu tái xám, cô ta lắc đầu:
– Cái này… tôi không làm được đâu! Không ai có quyền cho người nào ra khỏi đây, kể cả anh Phúc. Nơi này biệt lập hoàn toàn với bên ngoài, có quy tắc riêng, có cả những luật trừng phạt đến mất mạng nếu không theo ý ông Tâm.
Phía sau cô ta, âm giọng trầm trầm uy lực của Lê Phúc vang lên làm sắc mặt cô ta tái mét:
– Cô đến đây làm gì, tôi đã nói cái gì, cô dám không nghe lời tôi?
Cô ta quay đầu lại nhìn vẻ tức giận của Phúc, tôi thấy rõ hai chân cô ta khẽ run lên, dường như phải nín nhịn cơn sợ hãi để giải thích:
– Em… em chỉ muốn chào hỏi cô ấy một chút!
Cô ta sợ Phúc một phép, vội kéo con bé đi cùng bước nhanh khỏi phòng anh ta. Nhìn theo cô vợ bé nhỏ ngoan ngoãn tự khép lại cửa phòng, khóe miệng anh ta nhếch lên vẻ khinh bỉ. Kẻ như anh ta hóa ra lại gia trưởng đến vậy, giờ tôi mới biết. Lúc trước anh ta đối xử dịu dàng chiều chuộng tôi, tôi đã đánh giá anh ta là một đại thiếu gia galant biết chiều lòng phụ nữ cơ đấy. Theo chân cha đẻ, anh ta cũng biến mình thành một kẻ như ông ta từ lúc nào, hay chăng đây mới là bản chất thật của anh ta, như câu nói “cha nào con nấy”?
– Đừng bao giờ nghĩ cô có thể ra khỏi đây!
Anh ta gằn giọng đe dọa, một lực tay rất mạnh đẩy tôi ngã ngửa ra giường. Hai mắt anh ta long lên một màu đỏ rực của căm hận, của dục vọng không che giấu làm tôi thoáng rùng mình. Tôi vội lùi người về sau, đáy mắt rung rung, lắc lắc đầu:
– Anh… anh muốn làm gì tôi?
Roẹt!
Vạt áo trước ngực tôi bị bàn tay lớn của Phúc giật một lực mạnh, những cúc áo đứt tứ tung. Tôi vặn vẹo thân mình chống trả nhưng anh ta hoàn toàn kiểm soát cơ thể tôi, bàn tay lớn kéo giật chiếc quần khỏi chân tôi. Anh ta rất giống một con thú rình mồi, và con mồi của anh ta lúc này đã sẵn sàng để anh ta thưởng thức. Đôi môi anh ta chuyển đến môi tôi, không ngừng chà xát chiếm hữu. Khốn… khốn kiếp! Tôi không muốn… không muốn làm nô lệ cho anh ta! Sức khỏe của anh ta hơn tôi, nhưng tôi… tôi có vũ khí!
Bàn tay quờ vào mẩu gương giấu dưới gối, một lực răng tôi cắn vào môi Phúc làm anh ta ngưng lại, mùi tanh của máu xộc lên mũi, tôi đẩy anh ta ra, giơ mẩu gương sắc bén dí sát vào cổ mình. Tóc tai xõa xượi, cơ thể lõa lồ cố gắng che đậy trước Phúc, tôi đỏ vằn đôi mắt căm hờn nhìn anh ta, đanh giọng:
– Anh còn làm bậy tôi sẽ chết cho anh vừa lòng! Trò hành hạ của anh bẩn thỉu lắm, tôi khinh!
Nước mắt tôi lăn dài. Tôi hận chính mình khi không thể dùng chính mẩu gương này cắm vào cổ anh ta, cũng không nỡ làm anh ta đau đớn. Nhưng ít nhất tôi có thể dùng nó để dọa anh ta.
Phúc khựng lại, đáy mắt long lên, đưa ngón tay quệt máu vết thương trên môi do tôi cắn. Khuôn mặt cùng cơ thể nóng bừng trong lửa dục vọng như bị nước lạnh tạt nguội, anh ta hừ một tiếng bước khỏi phòng. Tiếng cánh cửa đóng lại nghe rầm một tiếng. Cả đêm hôm đó anh ta cũng không về phòng. Căn phòng này có lẽ là phòng anh ta ở trước khi lấy vợ, lúc này anh ta đang ở cùng cô vợ trẻ kia rồi.
Nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn, thực tình tôi cũng không biết bản thân có thể chống cự Phúc được bao lâu. Đêm nay… ít nhất đêm nay anh ta tạm thời buông tha cho tôi, nhưng còn ngày mai, ngày kia… Tôi không biết… hoàn toàn không biết!
Đêm tiếp theo, tôi thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn, bất chợt giật thót mình khi thấy anh ta đứng bên cạnh, hai mắt đăm đăm nhìn tôi. Tôi lập tức cầm mảnh gương dưới gối, vùng dậy lùi người về phía tường, hai mắt long lên quát:
– Tôi cấm anh lại đây!
Phúc nhếch miệng:
– Cô nghĩ cô dọa được tôi? Tự giết mình đi, tôi tiếc vì không tự tay giết cô đấy!
Tôi… tôi đúng là điên khi cho rằng anh ta sợ tôi chết! Tôi bất lực nuốt nghẹn, sụt sịt nói:
– Anh dám lại đây, tôi sẽ giết anh!
Anh ta chẳng hề sợ hãi, một bước lên giường, bàn tay lớn vươn đến tóm được cổ tay tôi. Tôi không thể giết anh ta, cũng không muốn chết! Nhưng… tôi cũng không muốn làm nô lệ tình dục cho anh ta thõa mãn bản năng! Khốn nạn!
Phúc gỡ mẩu gương khỏi tay tôi, ném ra bàn đèn ngủ. Tôi cứ trân trân mắt nhìn khi anh ta vặn nhỏ đèn, không thèm quay lại xem tôi thế nào, nằm xoay lưng về phía tôi.
– Đêm nay không có hứng. Ngủ đi!