Mộng Có Đành Buông - Chương 10
Tôi chỉ kịp ngoái lại về phía sau, chị Hợp đã bị một nhóm người cõng về phía biệt phủ, không rõ sống chết thế nào. Trong lòng tôi, cảm giác áy náy cùng xót xa dâng đầy ắp. Mím chặt môi, hai hốc mắt cay xè, tôi đưa tay quệt nước mắt. Chiếc xe hơi phóng thẳng đến một bệnh viện tư ở thị xã. Có điều mọi chuyện chẳng như mong muốn tôi hình dung khi gã lái xe và gã vác tôi đều ở bên cạnh tôi một bước không rời, nửa chăm sóc, nửa giám sát tôi. Bọn họ gọi cấp cứu, bế tôi đặt lên cáng đẩy rồi cùng đẩy tôi vào bên trong bệnh viện.
Hai người đàn ông hộ tống tôi không ai khác là hai gã băm trợn sáng nay đưa tôi về nhà kho, cũng chính là hai gã canh gác tôi từ hôm đầu tôi đến biệt phủ. Bọn họ dọa nạt bên tai tôi:
– Cô đừng nghĩ trốn được khỏi anh Phúc! Anh ấy liều mạng cho cô đi chữa trị không phải để cô trốn thoát, cũng không phải để cô tố giác người nhà anh ấy! Họng súng vô tình, cô đừng ép chúng tôi! Để cô chạy mất thì chính chúng tôi phải chết, cô hiểu chứ?
Khẽ thở dài, tôi chỉ biết cắn răng vào môi ấm ức, gật đầu cho bọn họ yên tâm. Lê Phúc… anh rất biết ép buộc người! Trên hết, lúc này cơ thể tôi cũng chưa sẵn sàng cho việc chạy trốn, đành nghe bọn họ vậy.
Tôi sụt sịt hỏi:
– Chị Hợp… liệu chị ấy ra sao?
– Chị ta sẽ không sao, cô cứ yên tâm điều trị đi!
Tôi không biết bọn họ nói vậy chỉ để tôi yên lòng hay sự thực là như vậy, chỉ biết thầm cầu nguyện cho chị Hợp. Chị ấy là người tốt, nhất định sẽ như lời bọn họ nói, sẽ không sao cả!
Sau khi chụp chiếu các loại, vị bác sĩ nam tầm tuổi bốn mươi cau mày nhìn cơ thể đầy vết thâm tím của tôi, kết luận:
– Cô bị rạn ba xương sườn trái, may mắn chỉ ở mức độ nhẹ không tổn thương đến các tạng lân cận. Từ giờ cô cần nghỉ ngơi ít nhất trong một tháng, vận động đi lại nhẹ nhàng, khi nằm thì cần nằm ngửa. Nhưng tại sao cô lại bị thế này, kẻ nào đánh cô dã man như vậy? Trước giờ tôi mới gặp một trường hợp bạo hành gia đình nặng như cô, gã chồng đó đã phải bóc lịch rồi! Cô đừng sợ, cứ khai ra để tránh sự việc này lặp lại!
Nghĩ đến họng súng của hai gã tự nhận là anh trai tôi đứng bên cạnh, tôi đành gượng cười đáp:
– Tôi bị ngã lăn từ trên núi xuống thôi ạ.
Vị bác sĩ chỉ thở dài, không nói thêm câu gì. Ngay sau đó, tôi được hai gã tay sai đưa về một phòng bệnh VIP. Bọn họ hài lòng trước sự ngoan ngoãn hợp tác của tôi, nói nhỏ bên tai tôi:
– Ai cũng biết ông Tâm là chủ thầu khai thác quặng đồng ở rừng Lác, tuy nhiên, tôi cho cô biết một điều không phải ai cũng biết: ông ta phất lên nhanh chóng là nhờ buôn bán vũ khí xuyên biên giới!
Cơ thể tôi lạnh toát như vừa bị nước đá tạt qua. Thì ra lão già đó lại ghê gớm đến như vậy! Thảo nào Lê Phúc cũng không dám công khai chống lại lão ta. Chống lại lão đồng nghĩa với cái chết. Trong tôi chợt dâng lên niềm chua xót. Anh ta có hai tận người cha nhưng bọn họ đều là hai kẻ ghê tởm đầy tội lỗi, đáng phải trả giá trước pháp luật. Khẽ lắc đầu, tại sao tôi lại thương xót anh ta chứ? Con người anh ta… có thế nào cũng có dòng máu của những kẻ đó chảy trong huyết quản, chỉ sợ câu “con hơn cha”, theo thời gian anh ta còn ghê gớm hơn cả bọn họ nữa!
Tôi thẫn thờ gật đầu, coi như không muốn đôi co. Điều tôi muốn chỉ là tự do, nhưng tự do với tôi lại là mơ ước không cách nào thực hiện… Nước mắt từng giọt lăn dài, tôi cứ vậy nức nở không ngừng khi hai gã tay sai nâng tôi từ cáng đẩy đặt lên chiếc giường bệnh hiện đại.
Gã từng bị tôi cướp súng nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông. Thấy tôi khóc không thôi, liên tục đưa tay gạt nước mắt, gã nhỏ giọng khuyên tôi:
– Anh Phúc đưa được cô đến bệnh viện thế này không đơn giản. Những gì cô gây ra cho anh ấy thế nào chắc hẳn cô rõ hơn ai hết, vậy mà anh ấy lại đặt sức khỏe, đặt an nguy của cô lên trên hết. Tôi nghĩ anh ấy tốt với cô hơn bất cứ ai, sau này cũng sẽ đối xử tốt với cô thôi. Cô đừng sợ anh ấy, cũng đừng nên nghĩ cách trốn chạy khỏi anh ấy làm gì cho khổ!
Tôi trừng trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn gã. Lại một lời khuyên mà tôi căm ghét! Gã nhún vai không nói thêm câu gì, nháy mắt với gã còn lại ra ngoài cho tôi nghỉ ngơi.
Còn lại một mình trong căn phòng bệnh viện trắng toát nồng mùi thuốc khử trùng, cảm giác nóng ran từ hai bầu má lan đến từng tế bào làm cơ thể tôi vô thức tê rần. Những lời của gã ta… làm sao có thể là sự thật? Không… Lê Phúc chỉ đơn giản muốn món đồ chơi của anh ta khỏe mạnh để anh ta thoải mái sử dụng mà thôi… Bởi lúc này, trong mắt anh ta, tôi đã trở thành một thứ đồ chơi an toàn cho anh ta rồi. Làm chuyện đó với tôi, anh ta vừa được giải tỏa, lại vừa được trút hận cho thỏa nỗi hận thù bao ngày tháng. Tình yêu ư? Thứ xa xỉ đó làm sao có thể tồn tại trong mối quan hệ ân oán chất chồng giữa tôi và anh ta được?
Ánh sáng ngày mới tràn ngập không gian. Hai mắt tôi vừa lơ mơ mở ra sau một giấc ngủ bất an khó chịu, cơ thể vẫn còn đau nhức đến nhíu mày, tôi chợt nghe tiếng một gã tay sai nói ngay bên tai tôi, như thể gã chỉ chờ tôi tỉnh giấc để báo lại:
– Việc cô không tố giác ông chủ đã biết, ông ấy chấp nhận cho cô trở lại biệt phủ dưỡng thương, cũng như tha tội cho anh Phúc, cho chúng tôi và chị Hợp.
Một gã nhàn nhạt nói với tôi, rất giống một câu trấn an nhưng tôi chỉ cảm thấy da gà da vịt trên người nổi hết cả lên. Coi như tôi dùng sự im lặng để mua bình yên của những người liên lụy ở nơi đáng sợ đó với lão Tâm.
Nghe tiếng động, tôi ngẩng mặt nhìn ra cửa. Vị bác sĩ tối qua mở cửa phòng bệnh, bước vào nói với tôi:
– Anh trai cô nói muốn chuyển cho cô về nghỉ ngơi ở nhà, điều kiện sức khỏe của cô có thể đáp ứng nên sáng nay cô ra viện luôn nhé.
Mấp máy đôi môi khô khốc, tôi muốn nói với ông ta… tôi không muốn, tôi muốn được ở đây nghỉ ngơi thêm, muốn tìm cơ hội trốn thoát nhưng trước ánh mắt hình viên đạn của gã đứng ngay bên cạnh bác sĩ, tôi chỉ có thể chấp nhận gật đầu. Phúc không muốn lãng phí tiền bạc cùng thời gian cho tôi ở nơi này. Anh ta muốn tôi luôn ở trong tầm kiểm soát, nếu như tôi cứ ở đây, càng khỏe mạnh trở lại, anh ta càng khó giữ chặt tôi trong lòng bàn tay. Biết sức khỏe của tôi không cần ở lại bệnh viện, hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng thương, anh ta chẳng đời nào cho phép tôi ở lại. Tôi muốn đấu tranh… muốn kêu cầu bác sĩ cứu tôi, nhưng hiện tại tôi chỉ có một mình, trước một thế lực ghê gớm súng ống mọi nơi như của cha con Phúc, tôi không thể liều cái mạng này cũng như cuốn những người vô tội vào sự việc.
Ngả người trên ghế sau chiếc xe hơi bốn chỗ đưa tôi đến đây, tôi mím chặt môi, hai mắt xa xăm nghĩ ngợi. Hiện tại tôi cần phải dưỡng thương, chẳng thể tính được bất cứ điều gì. Ít nhất… Phúc không giết tôi, ít nhất anh ta là người bảo vệ tôi trong biệt phủ địa ngục kia.
Chiếc xe hơi phóng thẳng qua cánh cổng đồng lạnh lẽo mở toang như nuốt tôi vào họng. Không một ai ngăn cản, cũng không một họng súng nào hằm hè khi tôi được hai gã dìu khỏi xe, đơn giản vì tôi đã giữ mồm giữ miệng khiến mọi chuyện được êm thấm dù tôi hoàn toàn có cơ hội tố giác bọn họ. Còn Phúc… anh ta vì tính mạng của tôi mà chấp nhận rủi ro, thực tình tôi chẳng biết phải nghĩ sao.
Hai gã dìu tôi vào tận phòng Phúc. Anh ta không có trong phòng, còn lại mình tôi được đỡ về giường nằm nghỉ. Cơ thể đau nhức chỉ có thể chờ thời gian tự chữa lành, không kể một lô thuốc cả bôi cả uống hai gã để ở bàn đèn ngủ cho tôi.
Thiu thiu ngủ một hồi, chợt cảm thấy có người đứng bên cạnh từ lúc nào, tôi giật mình mở mắt, lập tức xoay người không muốn đối diện Phúc. Ân oán giữa tôi và anh ta… mỗi giây mỗi phút thêm một chất chồng. Cảm giác tủi thân khiến sống mũi cay xè, tôi sụt sịt gạt nước mắt nói:
– Chẳng phải anh mong tôi chết lắm sao? Cứ để tôi chết dưới tay em trai anh, lương tâm anh sẽ được thanh thản, anh còn cứu tôi làm gì?
– Để cô chết thế thì dễ dàng cho cô quá.
Tôi hừ một tiếng trong cổ họng, mọi chuyện đúng như tôi nghĩ. Phúc muốn hành hạ tôi cho bằng hả thì thôi, làm sao có thể đơn giản để tôi chết như vậy. Sống không bằng chết mới là điều anh ta muốn dành cho tôi, mới hả được mối hận trong lòng anh ta.
– Có chết cô cũng phải chết dưới tay tôi.
Tôi khẽ run lên trước lời đanh giọng dọa nạt của Phúc. Bất ngờ những ngón tay anh ta chạm lên cơ thể đầy thương tích của tôi, tôi như phải bỏng lập tức lùi người tránh né.
– Tôi chưa khỏe… để anh hành hạ!
Hai má tôi nóng ran trước lời giải thích của mình. Anh ta không nói không rằng tiếp tục tiến lại, một lực tay hất vạt áo tôi đang mặc lên cao để nhìn cho rõ vết sưng tấy nơi mạng sườn trái của tôi. Bàn tay kia anh ta cầm tuýp thuốc. Đôi mày rậm khẽ nhíu, anh ta nhẹ nhàng thoa gel thuốc mát lạnh lên nơi đau đớn nhất trên cơ thể tôi. Cảm giác đau đớn trên cơ thể cũng không đau bằng nỗi uất ức trong lòng tôi lúc này… Tại sao… tại sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy? Có phải đây chính là phương pháp hành hạ cả thể xác, cả tinh thần, điều anh ta mong muốn tôi phải chịu đựng nhất? Anh ta đã có vợ, còn sắp có con, vậy mà giờ phút này ở đây thoa thuốc chữa thương cho tôi, chờ đợi một ngày tôi khỏe mạnh để hành hạ thân thể tôi dưới thân anh ta. Nếu ngày đó xảy ra, nếu như tôi không thể trốn chạy khỏi anh ta, tôi có thể nào chấp nhận việc mình bắt buộc phải làm với anh ta… trở thành một con búp bê cho anh ta giải tỏa? Trong khi… tôi căm ghét anh ta, kẻ rất có thể liên quan đến cái chết của Quân, thì ngày lại ngày tôi phải chịu đựng để anh ta giày vò thân xác này… Cái chết với tôi, suy cho cùng có phải nhẹ nhàng hơn là sống như vậy hay không?
– May cho cô vết thương không vào nội tạng, xem như mạng cô lớn. Hay tôi đã coi thường khả năng của cô quá rồi?