Mộng Có Đành Buông - Chương 12
Phía sau, giọng lão Tâm oang oang:
– Phúc… còn vợ cả cùng con mày đang thế này… mày bỏ mặc vợ con mày à?
Phúc bỏ ngoài tai lời lão ta. Có thế nào anh ta vẫn là con của lão, thế nên chẳng ai ngăn cản anh ta đem tôi trở lại phòng. Căn phòng Phúc được trang hoàng từ lúc nào với những cánh hoa hồng nhung rải khắp, vun thành hình trái tim trên chiếc giường mới thay chăn ga gối.
Cánh cửa phòng sập lại, tôi giật tay Phúc khỏi tay mình, ấm ức nói:
– Tại sao anh lại cưới tôi? Tôi ghét cái danh phận vợ lẽ, căm ghét! Muốn hành hạ thì cứ hành hạ đi, còn bày đặt!
Vốn dĩ tôi đã xác định anh ta sẽ coi tôi là nơi trút giận cùng giải tỏa, đã không thể tránh khỏi tôi đành cắn răng chịu đựng chờ đợi cơ hội thoát khỏi đây, nào ngờ lại mang danh vợ lẽ của anh ta.
Vứt bỏ những thứ vướng víu trên mái tóc dài óng ả, tôi ngồi phịch xuống bàn trang điểm ở đầu giường, soi khuôn mặt kiều diễm phấn son trong gương. Bàn trang điểm mới tinh chuẩn bị cho tôi từ lúc nào. Mới ra ngoài có một lát mà căn phòng đã thay đổi chóng mặt làm tôi chẳng nhận ra được, thực tình thấy hơi bỡ ngỡ.
– Còn vợ anh, cô ta kêu gào như thế, chẳng biết cú tự ngã của cô ta có ảnh hưởng đến cái thai thật không? Tôi lo thay cho cô ta đấy!
– Không phải chuyện của cô.
Lê Phúc lừ lừ tiến lại, khuôn mặt đẹp trai của anh ta hiện ra ở trong gương, ngay trước mắt tôi làm tôi thoáng giật mình. Anh ta giật một lực, một bên vai trần mảnh dẻ trắng muốt lộ ra. Bờ môi anh ta mơn man gặm nhấm làm tôi khẽ rùng mình một lượt.
Bàn tay lớn chui vào trong lớp váy áo dày cộm nắn bóp nơi căng đầy mềm mại, đôi môi anh ta chuyển lên tai tôi gặm cắn nhột nhạt. Tôi lắc lắc đầu tránh anh ta, nhíu mày nói:
– Tôi tắm rồi, nếu anh chưa tắm thì đi tắm đi!
– Cô không có quyền ra lệnh cho tôi!
Âm giọng trầm trầm uy lực đan xen chút khàn khàn của dục vọng không che giấu, Phúc xoay người tôi lại đối diện anh ta, hai tay giật hai vạt áo đỏ sang hai bên, đôi mắt tối sẫm chăm chú ngắm nhìn. Vừa bế ngang người tôi lên tay, tiếng gõ cửa bên ngoài bỗng dồn dập gọi anh ta:
– Cậu Phúc, mợ cả sảy thai rồi! Mợ ấy đang gào thét đòi con dữ lắm! Cậu đến phòng y tế ngay đi!
Phúc coi những âm thanh giục giã đó như không khí. Anh ta nhanh chóng vứt bỏ hoàn toàn bộ váy áo trên người tôi. Khắp nơi trên người tôi là những dấu hôn đỏ chói cùng vết răng gặm cắn.
Mọi chuyện xảy ra như một cơn lốc cuốn tôi theo không cách nào chống cự. Tôi nhăn mặt, nước mắt cũng trào ra, cắn chặt răng vào môi không kêu đến nửa lời. Tôi càng đau đớn anh ta càng thỏa mãn. Tốt hơn hết, hãy coi như tôi đang tận hưởng, cho anh ta tức chết đi!
Tiếc rằng mong muốn là một chuyện, thực tế lại tố cáo sự thật không thể giả vờ. Cơ thể trải qua lần đầu đau đớn, kết cuộc mặt mũi tôi một màu tím tái, cảm giác chỉ thở thôi cũng khó nhọc, cứ vậy lịm đi. Tôi vốn biết anh ta vẫn còn giữ mối hận với tôi, cũng đã xác định anh ta hành động thô bạo để xả hận thù, chỉ không ngờ lại đau đớn vật vã đến như vậy.
Chẳng biết qua bao lâu… hai mắt tôi mệt mỏi lơ mơ mở ra. Nhìn về bàn kính sofa, một bát gà tần còn ấm được người làm mang đến đặt sẵn ở đó. Căn phòng trống rỗng không còn bóng dáng Phúc.
Cơ thể tôi được lau sạch sẽ, lúc này được phủ một tấm chăn mỏng. Nơi hạ thân đau đớn làm tôi nhíu mày nhăn mặt, vệt máu lớn còn lưu lại trên ga giường tố cáo anh ta đã hành hạ tôi những gì. Thực tình… quãng thời gian qua, đã có lúc tôi nghĩ Phúc tha tội cho tôi, vì lưu luyến mà anh ta giữ tôi lại. Đằng nào cũng chưa thể thoát khỏi anh ta, tôi còn thầm mong anh ta lại nhẹ nhàng chiều chuộng tôi như ngày nào, vậy mà hiện thực tàn nhẫn đến mức làm tôi choáng váng.
Ngày đó, tôi luôn tránh ở riêng một nơi với Phúc. Anh ta chiều theo tôi dù cơ thể anh ta tố cáo bản năng hừng hực, cũng chính vì vậy mà tôi phải nhanh chóng đẩy tiến độ hành động. Nào ngờ lúc này, anh ta chờ đợi bao lâu, hao tâm tổn trí đem cái mạng nhỏ của tôi trở về chỉ để từng giây từng phút trút bỏ hận thù lên thân xác tôi.
Sau những phút thỏa mãn, chắc hẳn lúc này anh ta đang xử lý chuyện mất con với cô vợ cả ghê gớm ghen tuông. Bạc bẽo thật! Tôi chỉ biết chửi một câu với loại cha khốn nạn như anh ta. Vậy mà sâu trong lòng, cảm giác ích kỷ dâng lên, trái tim tôi reo vui không sao kiểm soát. Mộc Miên và đứa con trong bụng cô ta chẳng là gì với Phúc, tại sao tôi lại không thể kiềm chế niềm vui từ tận sâu thẳm trái tim mình? Có phải vì sâu trong lòng… từ lúc nào tôi đã có anh ta?
Cơ thể vẫn còn đau nhức đến nhăn mặt, hai chân không khép nổi, tôi vừa gượng bước xuống giường, vừa thầm chửi Lê Phúc một câu trong đầu. Bước về chiếc tủ gỗ lớn, tôi nhanh chóng mặc lên người bộ quần áo ngủ mềm gấp gọn trong đó. Cảm giác đói bụng dâng lên sau những giây phút đau đớn mang danh tân hôn hoan ái, tôi tiến về bàn kính, chưa kịp chạm tay đến bát gà tần, bất chợt hai mắt tôi mở to long lên nhìn về phía cửa.
Mụ Chung mang cơm cho tôi những ngày đầu mặt mũi nửa đen nửa đỏ như quỷ dạ xoa, nắm tóc tôi kéo xềnh xệch ra sân. Tôi cáu tiết đẩy mụ ta một cái làm mụ ta ngã vật ra nền gạch, đúng lúc lão Tâm mặt mũi đỏ lựng một màu như quỷ satan hầm hầm bước đến, một lực vung tay.
BỐP!
Tôi sững sờ đưa tay ôm bầu má đau rát, tóc tai rũ rượi, trừng trừng hai mắt đỏ vằn nhìn lão. Lão gầm lên bằng tất cả căm hờn:
– TAO MẤT CHÁU LÀ VÌ MÀY! CHÚNG MÀY, NHỐT NÓ LẠI!
Lão vung tay, một lũ đàn ông băm trợn xông đến nhanh chóng quặt tay tôi. Lê Phúc… chưa bao giờ tôi mong anh ta xuất hiện như lúc này! Từ lúc nào anh ta đã thành điểm tựa cho tôi ở chốn này, tôi cũng không biết nữa.
Nước mắt lăn dài, tôi sụt sịt:
– Tôi không hại cháu ông… Lúc đó cô ta tự ngã, anh Phúc cũng đã công nhận kia mà…
– Nó có chết vì mày cũng không oán nửa lời, thì con nó có là cái gì? Chính mắt tao trông thấy mày đẩy ngã con cháu tao, đẩy ngã người làm nhà tao, mày còn cãi cái gì? ĐƯA NÓ ĐI!
Tôi cắn răng ấm ức, chấp nhận bị hai gã thúc về nhà kho, hai chân bước loạng choạng, đầu vẫn ngoái lại phía sau. Phúc… anh ta đang ở đâu… tại sao lại để tôi trơ trọi thế này? Có khi nào anh ta đã thỏa mãn sau khi chiếm đoạt được tôi, nên lúc này anh ta mặc kệ tôi muốn sống chết ra sao thì tùy?
Bất chợt, một cảm giác tồn tại rõ rệt sau tiếng bước chân vội vã. Âm giọng Phúc gầm lên sau lưng tôi, vậy mà trước mắt tôi… cảm giác ấm áp như ánh mặt trời rọi chiếu.
– CHA! THẢ VỢ CON RA!
Tôi mím môi, hai mắt đỏ hoe xoay đầu nhìn Phúc. Mặt mũi đỏ gay anh ta bước về phía tôi. Vừa giật tay hai gã giữ tay tôi, anh ta vừa quay lại đối mặt lão Tâm, đanh giọng:
– Cha, con đã biết mọi chuyện, cha đừng nghĩ lừa được con!
Khuôn mặt lão Tâm lập tức tái đi. Lão ta đứng im như tượng, nhất thời không nói được câu gì. Phúc tiếp tục gằn giọng:
– Cha hãy để yên cho Chi, con sẽ coi như không biết gì hết!
Tôi không biết Phúc nói đến chuyện gì, chỉ biết lão Tâm nghiến răng nghiến lợi, trừng trừng hai mắt nhìn cả tôi và anh ta. Lão hừ mạnh một tiếng, cơ thể cao lớn bệ vệ xoay đầu, tức tối bỏ đi. Ngay khi hai gã quặt tay tôi thả ra, toàn thân tôi vô lực quỵ xuống. Phúc lập tức đỡ tôi, bế ngang người tôi bước nhanh trở lại phòng. Hai má tôi nóng ran trước ánh mắt của những kẻ còn đứng lại đây. Lần đầu tiên anh ta bế tôi trong trạng thái còn thức tỉnh, làm sao tôi có thể coi như không được.
Tôi vặn vẹo người, bực bội nói:
– Thả tôi xuống, tôi tự đi được!
– Có thật là tự đi được?
Anh ta nhếch khóe miệng đểu giả nói nhỏ bên tai tôi. Khốn… khốn nạn! Tôi tức giận lườm anh ta một cái, đành mặc kệ để anh ta bế tôi đặt lên giường.
Nhìn bát gà tần còn nguyên đã nguội ngắt trên bàn, Phúc khẽ nhíu mày:
– Sao không ăn đi?
– Vừa tỉnh dậy đã bị ăn tát rồi giải đi như tội phạm thì phải ăn thế nào?
Phúc vươn những ngón tay thon dài chạm vào vết rách trên miệng tôi, đáy mắt hạnh tối sẫm như xót xa, bất giác tôi lại có cảm giác như được an ủi. Lý trí nhanh chóng quay trở lại, tôi hừ nhạt một tiếng quay đi tránh tay anh ta. Mọi đau đớn trên cơ thể tôi lúc này… nguyên nhân sâu xa không phải là từ anh ta sao?
– Đàn bà ghen tuông đáng sợ hơn cả đao kiếm súng đạn, tại sao anh lại ép tôi vào cảnh này hả?
Tôi ấm ức đến cay xè sống mũi, hỏi xong lại tự hiểu, đơn giản vì anh ta muốn hành tôi khốn khổ khốn nạn. Phúc không trả lời, anh ta cầm bát gà tần nguội ngắt mang ra ngoài. Một lát sau, chị Mì – người thay thế chị Hợp lạnh lùng mang bát gà tần nóng hổi khác vào cho tôi rồi quay ra. Đến tận lúc này tôi mới có thể lê thân ra bàn ăn trọn vẹn bữa tối sau bao nhiêu đau đớn, sâu trong lòng cảm thấy Phúc đã nắm thóp được lão Tâm điều gì đó nên lão ta đành phải chấp nhận tôi ở đây. Cứ nghĩ đến việc bị lão giam giữ hành hạ ở trong nhà kho vì làm mất cháu của lão, tôi lại rùng mình, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Mệt mỏi trở về giường, tôi thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ, như thể bát gà tần kia có thêm cả thuốc bổ giúp an thần trong đó. Nửa đêm tỉnh giấc, tôi thoáng giật mình. Gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng kia kề sát bên tôi từ lúc nào. Vợ cả anh ta đang điên cuồng ức chế, còn anh ta thì ở đây, bình thản nằm cạnh tôi. Dù anh ta không yêu Miên đi chăng nữa thì cô ta cũng đang chịu nỗi đau mất con của anh ta kia mà. Nhớ lại những điên cuồng anh ta làm trên cơ thể mình, tôi lập tức xoay lưng lại, kinh hãi nghĩ đến những ngày đọa đầy phía trước.