Mộng Có Đành Buông - Chương 17
Màn đêm buông xuống, những chiếc lều tạm bợ rằn ri giữa rừng dần tắt lịm ánh điện yếu ớt, đó cũng chính là lúc tôi cùng năm người đàn ông trẻ nhanh nhẹn nhất mặc trang phục đen bó sát chìm trong bóng tối, nhẹ nhàng tiến đến từng chiếc lều để quan sát. Bọn chúng vốn dĩ để hai gã canh gác đêm nhưng hai gã đã bị thuốc mê hạ gục.
Phúc… tôi nín lặng cảm xúc trong lòng, vừa mừng rỡ khi thấy anh, lại vừa thương anh đến thắt lòng. Anh trắng bệch như tờ giấy, vầng trán thanh tú lấm tấm mồ hôi, hai tay ôm lấy người lạnh giá. Thân thể anh chịu nhiều thương tích xước xát và cả tím bầm nằm trong một túp lều, chẳng hề có chăn chiếu màn, cứ vậy nằm lên nền cỏ ẩm ướt bẩn thỉu. Chỉ ngã thôi không thể thảm hại thế này được! Anh vốn đã bị thương tích, lại càng thêm đau đớn khi bọn chúng tra tấn hành hạ anh để hả nỗi căm thù. Dường như lúc này anh đang lên cơn sốt, vậy mà lại chẳng có bất cứ chăm sóc y tế nào. Cạnh nơi anh nằm, hai gã to béo ôm súng trường tựa lưng vào nhau gà gật.
Đôi môi trắng bệch, mi mắt nhắm nghiền, Phúc mấp máy những âm thanh đứt quãng:
– Chi… Chi…
Tôi ngỡ ngàng đưa tay ôm miệng, sống mũi cay xè khi nghe anh gọi tên tôi trong cơn mê sảng, hoàn toàn không phải vì anh trông thấy tôi. Anh đang mơ đến tôi… là cơn ác mộng hay một giấc mộng êm đềm?
Phúc mê man chẳng biết gì thế này, chúng tôi sẽ rất khó để bí mật mang anh đi. Tôi bàn với nhóm năm người kia, trước hết chúng tôi sẽ đánh thuốc mê hai gã đang gà gật kia. Trường hợp may mắn, bọn chúng không chống lại được mà cứ vậy gục luôn thì một người sẽ cõng anh đi, cả nhóm rút quân. Còn không được, chúng tôi buộc phải tiến hành phương án hai là đe dọa lão Lưu để trao đổi người. Lão ta bị trọng thương nhưng không thể đến bệnh viện vì đang trong diện truy nã, lúc này lão nằm dưỡng thương ở chiếc lều lớn nhất cũng là nơi có tiện nghi nhất trong số năm chiếc lều lớn còn có người ở đây. Trong lều của lão cũng có hai gã thổ phỉ ngồi canh, hai mắt láo liên quan sát khắp các phía. Những thổ phỉ còn lại phần lớn là tàn quân sau thất bại sáng nay dưới tay Phúc. Nếu không vì kho vũ khí khổng lồ kia, chỉ sợ tính mạng anh đã chẳng còn giữ được trước hận thù quá lớn của bọn chúng!
Một trong số năm thanh niên đã trực sẵn ở chiếc lều lớn nhất, họng súng từ ngoài lều nhắm thẳng vào đầu lão Lưu. Còn lại bốn thanh niên cùng tôi tính cách để hạ gục hai gã thổ phỉ gà gật nhưng không thể xem thường kia. Cứ chốc chốc bọn chúng lại đập tay nhau để không ngủ gật, mỗi gã một đầu quan sát. Nếu chúng tôi bắn chúng gây động, chắc chắn lũ còn lại sẽ nhào ra, nguy hiểm cận kề đồng thời bắt buộc phải sử dụng phương án số hai với rất nhiều rủi ro. Tuy nhiên, nhóm chúng tôi mang đến đây một loại vũ khí hết sức hiệu quả, đó là súng gây mê. Tôi cẩn thận nhắm bắn, phi tiêu đến đúng người hai gã, chỉ một lát bọn chúng đã lịm đi. Tốt rồi… một thanh niên cao to nhẹ nhàng vào trong lều xốc Phúc mềm oặt lên vai, cả bọn lần lượt rút lui.
– CÓ KẺ CƯỚP CON TIN!
Âm thanh hô hoán vang lên trong thinh lặng từ một túp lều. Mẹ kiếp! Gã thổ phỉ còn chưa ngủ tình cờ nhìn được chúng tôi. Những gã khác nghe động lục tục vùng dậy, những tiếng súng nổ vang rền trong bóng tối làm một thanh niên trong nhóm tôi trúng đạn kêu to rồi quỵ xuống. Hoàn cảnh đã vậy, tôi chỉ có thể lập tức dùng phương án hai, trong tối tăm chạy nhanh đến túp lều của lão Lưu, kéo lão trắng bệch khỏi lều, dí súng vào thái dương lão, gào to:
– TẤT CẢ NGỪNG BẮN! TÍNH MẠNG LÃO LƯU ĐANG TRONG TAY TAO!
Ánh sáng được bật lên leo lét soi rõ hành động tôi đang xách gáy lão Lưu mê man không biết gì, họng súng ngắn dính chặt vào thái dương lão. Bọn chúng tức tối chửi thề, chấp nhận không bắn để thương lượng.
Tôi vừa kéo lão Lưu về phía nhóm người đang cõng Phúc, vừa gằn giọng:
– Thả Lê Phúc đi, lão Lưu sẽ an toàn.
– Cũng đến lúc lão phải chết rồi đấy!
Một gã đàn ông to cao trong ánh sáng nhập nhoạng không rõ mặt từ một túp lều bước ra, nhếch miệng nhìn cục diện. Con tin trong tay tôi… chẳng lẽ đã không còn giá trị sao? Trái tim đập loạn trong lo lắng, tôi ném lựu đạn khói về phía bọn chúng, dùng lão Lưu làm bia đỡ đạn, cùng các anh em cố gắng rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
PẰNG PẰNG PẰNG!
Cơ thể lão Lưu rung lên bần bật. Bọn chúng sẵn sàng giết chết lão ta không hề kiêng dè. Tôi lập tức đẩy cơ thể vừa bị trúng đạn từ chính đàn em của lão trở lại, muốn nhanh chóng thoát thân theo năm thanh niên kia. May sao năm người đó hết sức nhanh nhẹn, dù một người đã trúng đạn nhưng cũng chạy rất nhanh theo đoàn.
Tôi vừa xoay đầu định bỏ chạy, âm giọng kẻ làm phản kia đã vang lên ngay sát tai tôi:
– Cô em, anh có lời khen cô em đấy!
Gã làm phản có võ nghệ, hắn nhanh chóng quặt tay tôi cướp khẩu súng ngắn. Chết tiệt! Tôi đã bị bắt giữ, năm người kia không cách nào cứu tôi khi những họng súng vẫn không ngừng chĩa về họ. Có điều vì gã phản phúc này đứng chắn mà bọn chúng chỉ giương súng chứ không bắn tiếp, khiến năm người kia càng lúc càng chạy xa. Bọn họ đương nhiên chỉ quan tâm tính mạng Phúc, còn tôi… tôi chẳng là gì nếu không muốn nói tôi chính là kẻ tội đồ đẩy Phúc vào cảnh này. Trước nguy hiểm quá lớn bọn họ lựa chọn bỏ chạy để mặc tôi, trong tình huống này tôi cũng không trách gì bọn họ. Cuộc chiến nào cũng phải có hi sinh, kẻ hi sinh ở đây là tôi. Mang được Phúc trở về, bọn họ đã quá thành công rồi!
Trong tay chẳng còn thứ gì chống cự lại được, sức lực hắn rõ ràng khỏe hơn tôi nhiều, cuối cùng tôi đành chịu để hắn quặt hai tay giải về khu lều bạt.
– Cô em là ai mà ghê gớm như vậy? À, còn rất là đẹp nữa!
Đẩy tôi vào trong túp lều lớn nhất có ánh sáng chói lòa, nơi vốn dĩ là của lão Lưu, hắn ngang nhiên chiếm đoạt tất cả, hai mắt hắn đăm đăm nhìn khuôn mặt tôi, cùng lúc tôi cũng trừng mắt nhìn hắn. Hắn còn khá trẻ, chỉ tầm tuổi hai bảy hai tám, khuôn mặt góc cạnh với nước da trắng tái mới nhìn gây cảm giác thư sinh nhưng đôi mắt một mí ánh lên nét tàn nhẫn.
– Thực sự là rất đẹp!
Hắn nhướng mày thốt lên một câu, nhoẻn miệng cười như thể mọi chuyện vừa xảy ra chẳng có gì khiến hắn phải bận tâm, sau đó hắn nhanh chóng trói hai cổ tay tôi quặt sau lưng cùng hai cổ chân tôi lại, dẩy tôi vào góc lều. Những ngón tay vuốt ve má tôi, hắn hừ một tiếng khi tôi xoay đầu cắn phập vào tay hắn.
CHÁT!
Bàn tay khốn kiếp của hắn đáp lên má tôi một cái tát đau rát để thị uy. Tóc tai rũ ra, tôi căm hờn nhìn hắn.
Hắn nhếch miệng:
– Không sao… anh thích sự gai góc này! Cô em, anh muốn thu phục cô em, không chỉ vì cô em đẹp, mà vì cô em rất thích hợp làm phụ tá kiêm người đàn bà của anh!
– Tao là vợ Lê Phúc!
Tôi gằn giọng khẳng định, hai mắt vẫn trừng trừng nhìn hắn. Hắn ngạc nhiên nhướng mày:
– Đám cưới của hắn to lắm anh cũng biết, nhưng cô dâu đâu phải là cô em?
Hắn xoa xoa cằm hỏi tiếp:
– Cô em là vợ hai của hắn à?
Hắn nói không sai… chỉ là tự nhiên hai má tôi lại nong nóng cùng trái tim như bị ai bóp nghẹt. Tôi đúng là vợ hai của Phúc, còn là một kẻ bị nhóm người của anh bỏ lại phía sau không lưu luyến. Tránh ánh mắt giễu cợt của hắn, tôi không trả lời. Hắn nhún vai nói tiếp:
– Đi theo anh, anh sẽ không để em làm vợ hai như hắn, có thế nào cũng sẽ phong em làm vợ cả!
Hắn cười ha hả nụ cười khả ố phát buồn nôn. Mẹ kiếp, vẫn là cái tư tưởng đa thê đa thiếp như mọi gã đàn ông ở đây, hay chăng trong đầu lũ đàn ông luôn là như vậy, chẳng qua ở nơi văn minh bọn họ không được phép thì nơi này chính là nơi hiện thực hóa mong muốn của bọn họ.
Bên ngoài lều, âm giọng đàn ông có chút kính cẩn vang lên:
– Anh Dũng, chúng em đã xử lý xong lão Lưu.
Tôi khẽ rùng mình. “Xử lý”… chắc hẳn bọn chúng đã chôn xong xác lão, nhanh gọn dứt khoát.
Dũng lạnh giọng:
– Nghỉ đi, sáng mai tập hợp.
Ngay sau đó, hắn nheo nheo đôi mắt nhìn tôi:
– Cô em theo anh sẽ có ngày hưởng phúc, cứ từ từ suy nghĩ!
Hắn xoay người rời khỏi lều, để lại mình tôi ngồi co người trên tấm đệm mà ban nãy lão Lưu còn nằm. Tôi không rõ Dũng có ý đồ làm phản từ bao giờ, chỉ biết lúc này hắn đã trở thành thủ lĩnh mới của đám thổ phỉ mà tôi đoán chỉ còn lại chừng hai chục gã ở đây. Mười gã đã bị trói gô lại giải về biệt phủ của lão Tâm, coi như chuyện sáng nay là một thiệt hại lớn cho bọn chúng. Ít nhất Dũng chưa có ý đồ ép buộc tôi, hắn muốn “thu phục” tôi, có nghĩa muốn để tôi tự nguyện, cũng coi là may mắn cho tôi. Việc của tôi lúc này là phải trốn khỏi hắn, càng sớm càng tốt. Tự do với tôi vẫn là một mong muốn chưa thành sự thực, nhưng đó lại là lựa chọn của tôi, khi điều tôi mong muốn nhất là bình an của anh.
Một ngày mới bắt đầu, ánh sáng le lói qua những tán rừng, mùi cỏ cây tươi mát bừng sức sống. Tôi còn lơ mơ chưa tỉnh hẳn đã nghe tiếng một tên thổ phỉ thúc ngoài lều:
– Dậy hết đi! Sáng nay hạ lều, tất cả di chuyển về phía Tây!
Di chuyển sao? Cũng phải thôi… bọn chúng không thể đấu lại người của lão Tâm, ở lại đây chỉ sợ bị tiêu diệt toàn bộ, hơn nữa, thủ lĩnh lúc này đã thay đổi, ý của Dũng là cả bọn làm ăn ở nơi khác.