Mộng Có Đành Buông - Chương 19
– Các anh em, từ hôm nay tôi có vợ, cô ấy đây. Xin phép anh em cho vợ chồng tôi đi nghỉ sớm!
Dũng tươi cười tuyên bố với đám đàn ông đông đảo ngồi quanh đống lửa. Bọn chúng đều mỗi tay một hai cô gái trẻ mà làm trò dâm dật hết sức xốn mắt. Nghe Dũng nói vậy, bọn chúng reo hò ầm ĩ, chúc tụng không ngừng. Có gã trêu chọc hỏi:
– Sao anh Dũng lại đánh quả lẻ thế? Anh em còn đang vui vẻ ở đây?
– Để tôi hỏi vợ tôi xem có muốn ngồi lại với các anh em không nhé? Vợ yêu, em nghĩ sao?
Nghe mà da gà da vịt tôi nổi hết cả lên! Dù sao đối phó với một mình hắn sẽ dễ hơn, thế nên tôi nín cảm giác khó chịu để nói:
– Em mệt rồi anh à, mình đi nghỉ thôi!
– Haha, các anh em nghe vợ tôi nói gì chưa? Xin lỗi nhé, tôi sợ vợ lắm! Sáng mai gặp lại!
Dứt lời hắn bế tôi về một căn nhà tạm dựng bằng tôn, đá chân đẩy cửa bước vào. Điều tôi mong nhất lúc này là hắn thả cho hai tay tôi tự do, thế nên liền nói:
– Em cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, người bẩn quá rồi, em muốn đi tắm! Tay em… có thể nào tháo ra để em kỳ cọ được không?
Dũng đa nghi vô cùng, hắn cười cười đáp:
– Để anh tắm cho em! Đằng nào chúng ta chẳng là của nhau!
– Đằng nào cũng có lúc anh tháo trói cho em, vậy tháo luôn lúc này được chứ? Em đoán máu tụ đến tím bầm hai cổ tay rồi, ngứa kinh khủng! Hơn nữa… sức em có thể trốn khỏi anh được à?
Hắn do dự, chăm chú nhìn nơi cổ tay bị trói của tôi, hai mắt hắn đanh lại. Tôi tin mọi chuyện đúng như lời tôi nói. Lúc này tôi thực sự khó chịu, không chỉ vì tôi không thể làm bất cứ điều gì khi hai tay bị trói chặt thế này.
Bực!
Con dao găm trên tay hắn nhấn mạnh một lực, dây thừng trói cổ tay tôi bung ra. Cảm giác dễ chịu làm tôi mỉm cười hài lòng, hai bàn tay xoa xoa nơi vết trói tím thành vệt.
– Nhà tắm ở đâu vậy?
– Bên ngoài. Nhưng không có điện, chúng ta sẽ bật đèn pin.
Tôi gật đầu. Tôi thực sự cần tắm lúc này, cơ thể hôi hám bẩn thỉu của tôi vốn dĩ cũng không khiến Dũng thích thú. Hắn luôn có sự kiên nhẫn, chính vì điều này mà tôi mới muốn giãn thời gian và có thể giãn được với hắn.
Dũng cúi xuống bế ngang người tôi bước ra ngoài. Tôi biết mình nên làm gì, chỉ có thể chờ hắn đưa tôi đến một nơi riêng tư để tránh làm kinh động đến những gã có súng hung tợn đang say sưa quanh đống lửa rừng rực.
May mắn cho tôi, từ lúc tôi bị bắt, Dũng không lục soát người tôi gắt gao, hắn không thể nào ngờ tôi luôn có những cách giấu vũ khí quanh người như một thói quen bảo vệ bản thân. Thế nên, điều tôi cần là chân tay được tự do, chính là lúc này!
Cánh cửa phòng tắm vừa mở, Dũng vặn vòi hoa sen, lục tục cởi quần áo, hài lòng kéo tôi lại. Khẩu súng của hắn đã được để gọn một góc cùng quần áo ngoài, càng khiến tôi dễ bề hành động!
Kim tẩm thuốc mê rất nhỏ giấu ở túi quần, tôi lần tay vào túi, vươn tay về hắn. Phập!
– CON ĐĨ NÀY!
Hắn gào lên khi bị kim đâm trúng vai trần, hai tay vươn ra muốn bóp cổ tôi cho hả giận nhưng không kịp, hai mắt trợn trừng dần khép lại rồi lịm đi. Ngoài kia lũ thổ phỉ cùng đồng bọn vẫn đang tít mít với rượu thịt và gái, không kẻ nào biết trong phòng tắm này xảy ra chuyện gì.
Đêm qua Dũng cướp khẩu súng ngắn trên tay tôi, tôi mò trong túi quần dài của hắn tìm thấy, hài lòng cầm theo. Khép lại cửa nhà tắm, tôi nhanh chóng lẩn vào bóng tối, cố gắng chạy thật nhanh, phải trốn xa bọn chúng, càng xa càng tốt trước khi bọn chúng phát hiện ra mọi chuyện.
Hai chân sưng phồng sau cả ngày dài cuốc bộ, thực tình tôi khó lòng chạy xa, thế nên chỉ mong tìm được đường nhựa có xe qua lại. Cuộc đời cuối cùng cũng mỉm cười với tôi, ánh sáng con đường nhựa có đèn cách không xa khu nhà tạm của bọn người kia đang mời gọi tôi nửa cười nửa khóc chạy đến!
– Cho tôi đi nhờ với!
Tôi vẫy vẫy tay trước những chiếc xe lao rầm rầm đến gần. Nhìn vẻ thất thểu của tôi, rất nhiều xe cộ trên đường phóng qua mặc kệ tránh phiền phức. Lòng nơm nớp lo sợ, tôi chỉ lo lũ người kia tìm thấy tôi trước khi tôi có thể lên một chiếc xe bất kỳ và rời khỏi đây trong chớp mắt.
Tôi mừng đến nín thở, trái tim như ngưng đập trong một giây rồi vội sấp ngửa chạy lại khi một chiếc xe tải cũ mèm dừng trước mặt tôi. Người ngồi ghế phụ chiếc xe tải mở cửa xe hất hàm hỏi:
– Em gái đi đâu?
– Em cần bắt xe về thành phố K, em đau chân quá, anh làm ơn cho em đi nhờ!
Tôi chỉ đoán hướng trước mặt là thành phố K, một thành phố biên giới, nên liều mình nói vậy để bọn họ cho lên xe. Bọn họ nhìn qua tôi một lượt, gật đầu:
– Em ngồi tạm ở thùng xe nhá! Công an kiểm tra thì nhớ nói là em cần bọn anh đưa vào bệnh viện đấy!
Được lên xe ngay lúc này chính là trời cứu tôi rồi! Tôi mừng đến phát khóc vội gật đầu lia lịa. Bọn họ mở thùng sau xe, đỡ tôi lên giữa nhiều bàn ghế văn phòng trong đó. Chiếc xe lắc lư di chuyển, nhìn lại nơi tôi đứng vẫy xe mỗi lúc một xa dần, hai hàng nước mắt trên má tôi lăn dài.
Tạm thời tôi đã thoát được lũ thổ phỉ, cũng coi như đã thoát kiếp tù đày. Tôi không còn nợ nần gì Phúc, tự do là điều tôi hoàn toàn có thể đạt được sau những giây phút tưởng chừng không bao giờ có! Chỉ là… sâu trong lòng, tại sao lại cứ mong ngóng… mong Phúc sẽ tìm tôi sao?
Tôi mong Phúc tìm đến tôi… để làm gì đây? Để suốt cuộc đời này làm vợ lẽ của anh sao? Không… Phúc bình an sống cuộc đời của anh, làm những gì anh muốn chính là điều làm tôi an lòng sau tất cả những ân oán giữa tôi và anh. Còn tôi, tôi có việc cần phải làm… cơn ác mộng đau đáu tâm trí tôi suốt mười ba năm qua… Tôi cần phải tìm ra hắn, kẻ đã cướp mạng sống của mẹ tôi!
Suy nghĩ đã thông, tôi quyết định không trở lại tỉnh H hay thành phố S, bởi lẽ tôi không muốn bị Phúc hay bất cứ kẻ nào ôm mối thù với tôi tìm được ra tôi. Hít một hơi, tôi gạt sạch nước mắt trên má, tựa người vào thành xe rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
– Chúng em chỉ chở bàn ghế thôi chứ có chở hàng cấm gì đâu, nhưng ban nãy có con bé xin đi nhờ, nhìn nó yếu lắm nên chúng em cũng thương tình!
Chiếc xe dừng lại lúc nào tôi cũng không rõ, nghe loáng thoáng bên tai tiếng của người phụ xe ban nãy. Cánh cửa thùng xe mở ra, đối diện tôi là một anh công an giao thông bệ vệ tầm tuổi ba lăm.
– Đấy anh xem, em có nói dối anh không? Con bé kia, nói gì đi không bọn anh lại bị phạt thì chết dở!
Tôi biết ơn hai người đàn ông tốt bụng cho tôi đi nhờ, lập tức đứng dậy, nhăn nhó đáp lời:
– Vâng, các anh ấy nói đúng ạ. Mong anh thông cảm chân em đau quá, em cần vào bệnh viện nên nhờ hai anh ấy chở giúp chứ muộn rồi em cũng không bắt xe được!
Tôi vừa nói vừa nhâng đôi chân sưng phồng, giày vải rách bươm cho anh ta kiểm tra. Đáy mắt anh ta lập tức tối sẫm, dường như có tình thương cùng ái ngại lóe lên trong đó làm tôi cảm thấy được an ủi.
– Cô cho chúng tôi kiểm tra giấy tờ.
Tôi sững lại. Trong người tôi hoàn toàn không có giấy tờ, hơn nữa, còn khẩu súng tôi giấu trong túi quần đang cộm lên. Tôi không muốn giấu súng ở xe vì sợ ảnh hưởng đến hai người đàn ông tốt bụng, cũng sợ lỡ như cảnh sát khám xét phát hiện ra khẩu súng trên người tôi, nên đành thật thà nói:
– Thực ra… em bị lũ thổ phỉ ở rừng Lác bắt giữ, may mắn trốn được ra đường rồi bắt xe. Vốn em không định làm phiền đến các anh đâu, nhưng đã gặp các anh thế này thì em cũng trình bày thật.
– Cô là người ở đâu? Liên lạc với gia đình cô thế nào?
– Em… đang làm giáo viên ở tỉnh H thì gặp nạn…
Tôi vừa nói vừa sụt sịt. Trước cảnh sát, tôi không thể nào che giấu, chỉ có thể dựa vào thân phận gần nhất mà tổ chức tạo ra cho tôi.
Khu vực này đã xa rừng Lác đến hàng chục cây số, nhóm cảnh sát này còn là cảnh sát giao thông nên không có liên quan. Vốn dĩ nếu chính quyền ở đó mà quản lý được thì đã không có những cuộc chiến súng đạn của đám đàn ông kia gây ra, thế nên tôi khai đơn giản như vậy bọn họ cũng không hỏi kỹ thêm. Trong người còn giữ khẩu súng, mồ hôi trên trán tôi lấm tấm, cũng cảm thấy khó qua được với bọn họ.
– Cô xuống đây đi!
Trái tim tôi như ngừng đập. Một người cảnh sát kéo tôi xuống hẳn khỏi xe, một tay đập ngay vào khẩu súng ở túi quần tôi.
– Trong túi cô có gì, lôi ra!
Tôi đành rút khẩu súng ngắn ra nộp cho bọn họ. Hai người lái xe mặt mũi trắng bệch, bọn họ vội vàng xin phép cáo từ nhưng vẫn bị đề nghị phải ở yên, ánh mắt bọn họ nhìn tôi đúng kiểu “làm ơn mắc oán với nhà cô”.
Một người công an xoay khẩu súng, tò mò ngắm nghía, hai mắt hiếu kỳ nhìn tôi hỏi:
– Cái gì đây? Cô dám giữ súng trong người cơ à?
Tôi mím môi giải thích, thầm cảm thấy may mắn vì mình thành thật từ ban đầu:
– Khi nãy… em lợi dụng lúc đám thổ phỉ không chú ý, lấy trộm một khẩu súng của bọn chúng để phòng thân.
Bọn họ nhìn nhau, vừa ngạc nhiên lại vừa cảm thấy thú vị:
– Con gái như cô mà cũng có ý nghĩ dùng súng phòng thân sao?
– Thì… đường cùng phải liều thôi, ai cũng sẽ như vậy.
Bọn họ gật gù, tịch thu khẩu súng của tôi, còn ghi vào biên bản tang vật thu giữ bắt tôi ký tên. Tôi làm theo mọi chuyện, chỉ mong mình có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tiếc rằng ngay sau đó bọn họ áp tải tôi trở về đồn cảnh sát, yêu cầu tôi phải xác minh nhân thân do tôi tàng trữ súng trong người. Chẳng còn cách nào, tôi phải khai rõ họ tên, địa chỉ ở tỉnh H để bọn họ liên lạc với những người tôi nhắc đến. Tôi chỉ có thể khai tất cả những gì hợp lý nhất, trong đó có nhắc đến gia đình lão Tâm và Phúc.
Một người cảnh sát cau mày hỏi tôi:
– Cô Yến, cô có biết nhiều người tìm kiếm cô suốt hai tháng qua không?
– Em không biết vì thời gian qua em ở lại gia đình ông Lê Tâm ở tỉnh T, em mất điện thoại nên không liên lạc về tỉnh H được.
Người cảnh sát hừ một tiếng, điều bọn họ quan tâm là thân nhân và động cơ giấu súng trong người của tôi, thế nên bọn họ liên lạc cho hiệu trưởng trường tiểu học xã Ban Mai cùng đồng nghiệp của tôi ở đó để xác nhận.