Mộng Có Đành Buông - Chương 24
Có tiếng gõ cửa, tôi nhíu mày bước ra mở. Thấy người phụ nữ trước mặt, hai mắt tôi lập tức sáng lên, niềm vui tràn ngập trong lòng, xúc động nói:
– Chị Hợp… chị theo anh Phúc đến thành phố này rồi ạ? Chân chị đã khỏi hẳn chưa?
Chị Hợp cũng vui khi gặp lại tôi, theo tôi vào phòng chị giãi bày:
– Chân tôi khỏi rồi… Biệt phủ giờ mỗi người một ngả, mấy bà vợ của ông Tâm với mợ Mộc Miên về nhà đẻ hết, ai muốn làm gì thì làm nấy. Tôi xin cậu Phúc cho tôi theo cậu ấy. Cũng nhiều người xin theo cậu ấy nhưng cậu ấy chỉ nhận vài người thôi.
– Chuyện ở biệt phủ… em không cố ý đâu chị. Thực tình em rất ghét lão Tâm cùng Đức nhưng em cũng không muốn làm xáo trộn điều gì cả.
Tôi buồn bã nói, chị ấy mỉm cười vỗ nhẹ tay tôi:
– Tôi tin cô nhưng người ta không tin cô. Bọn họ nói cô là hồng nhan họa thủy, là hồ ly tinh phá nát cuộc đời cậu Phúc. Một nửa cơ nghiệp chìm nổi của lão Tâm là của cậu Phúc, một nửa của cậu Đức, nên chuyện xảy ra thì tổn thất của cậu Phúc là rất lớn. Cũng may cậu Phúc được ông Tài bảo lãnh, cảnh sát lại không có bằng chứng cậu ấy liên quan đến việc mua bán của ông Tâm nên cậu ấy thoát tội.
– Ông Tài?
– Ông ấy là đại gia Trần Tài có mối quan hệ thân tình với ông Lê Tiến, lúc trước ông Tiến gặp chuyện ông Tài đã muốn bảo lãnh cậu Phúc nhưng cậu ấy còn cha đẻ bảo lãnh, giờ cậu ấy mới cần đến ông Tài.
Tôi trầm giọng hỏi:
– Vợ tương lai của anh Phúc… là con gái ông Tài phải không chị?
– Cô biết chuyện rồi à? Cô cũng cần thông cảm cho cậu Phúc, cũng vì chuyện xấu của ông Tâm bị lộ… Những chuyện trước đây ở biệt phủ coi như không có, mà dù biết thì vợ mới của cậu ấy cũng không để tâm đâu, cô Kim Ngân mê cậu Phúc lắm!
Phúc thêm một lần mắc nợ người ra tay cứu anh trong cơn nguy cấp, có điều lần này người cứu anh là người ngoài, và con gái ông ta mê anh. Còn anh, liệu anh có tình cảm với cô ta không? Cô ta xinh đẹp lại yêu anh, trên hết cô ta có tất cả, còn là con gái của người mà anh mắc nợ. Còn tôi… lúc nào cũng là kẻ tội đồ đẩy anh vào cảnh khốn cùng, lúc nào cũng khiến anh muốn hành hạ cho hả cơn tức giận, có thể nào so sánh được với cô ta đây?
Vẫn còn giữ thắc mắc về Mộc Miên, tôi khẽ hỏi chị Hợp:
– Sao anh Phúc không đưa Mộc Miên theo cùng vậy chị? Em thấy cô ấy rất yêu anh Phúc…
Chị Hợp thì thào bên tai tôi, sắc mặt tối đen sợ sệt:
– Có tin đồn cái thai trong bụng mợ Mộc Miên không phải là của cậu Phúc mà là của ông Tâm! Đêm tân hôn của hai người ấy ông Tâm sai người đem rượu vào phòng để cậu mợ ấy cùng uống, người làm nói là ông Tâm đã lén bỏ thuốc vào đó. Nửa đêm ông ấy vào phòng cậu mợ kiểm tra rồi mãi không thấy ra. Do cậu Phúc luôn bỏ mặc mợ Miên nên mọi người đoán già đoán non cái thai trong bụng cô ấy là của ông Tâm. Có khi chính mợ Miên cũng không biết đâu…
Thì ra lại có chuyện đó… Nghĩ thôi đã cảm thấy ghê tởm lão Tâm, cũng thương hại cho Mộc Miên, rơi vào hoàn cảnh đó… có thế nào cô ta cũng thật tội nghiệp. Có khi nào… vì biết cái thai trong bụng là của lão Tâm nên cô ta cố tình ngã mạnh để sảy thai không? Nhắm mắt lại tôi khẽ rùng mình một lượt, ngày đó Phúc không bóc trần lão Tâm mà để yên mọi chuyện, còn Mộc Miên, cô ta cũng không đủ dũng cảm để bóc trần, trên hết cô ta vẫn muốn làm vợ Phúc. Mọi chuyện xảy ra thế này, cô ta lại không được Phúc yêu thương, kết cục chỉ có thể bị trả về nhà mẹ đẻ mà thôi.
CỐC CỐC CỐC!
Tiếng gõ cửa rất mạnh thể hiện sự tức giận của người bên ngoài. Tôi ngạc nhiên nhìn chị Hợp rồi đứng dậy, bước ra mở cửa.
BỐP!
Một bên má tôi lệch đi trước cái tát nảy lửa của người đàn bà xinh đẹp đang lên cơn điên trước mặt. Bà ta không ai khác chính là bà Trinh mẹ Phúc.
– Con yêu tinh! Tại sao mày lại ở đây hả? Mày còn bám theo thằng Phúc nhà tao đến bao giờ?
Bà ta vẫn giật tóc tôi nhăng nhẳng không buông. Chị Hợp nhanh chóng bước ra can ngăn rồi đứng chắn trước mặt tôi. Tôi không nỡ phản kháng lại bà Trinh, sức khỏe của bà ấy giảm sút đi nhiều từ ngày ông Tiến vào tù, giờ bà ấy chỉ như nhánh củi khô, thực tình không thể nào so sánh với người trẻ như tôi.
– Bà… cô Chi không cố tình hại cậu Phúc đâu!
Hai mắt đỏ vằn long sòng sọc nhìn tôi, bà Trinh rít lên:
– Không cố tình? Mày định lừa trẻ con à? Không phải vì nó ăn cắp tài liệu của Hồng Anh thì thằng Phúc có phải về cái xứ khỉ ho cò gáy đấy một sống hai chết với lão già mất nết đó không? Không phải nó thì còn ai phản bội nhà lão già đó mà nộp súng cho cảnh sát?
Bà Trinh vừa nói vừa thở hồng hộc, cơn tức giận càng làm sức khỏe bà ta suy kiệt. Khuôn mặt chuyển màu tím tái, bà ta lả đi, chị Hợp vội lao đến đỡ. Tôi cũng đành cùng chị Hợp đỡ bà ấy vào phòng, để bà ấy nằm lên giường nghỉ ngơi.
Chị Hợp quay lại nhìn tôi, quan tâm hỏi:
– Tôi thấy độ này cô cũng xanh xao không được khỏe, thời gian qua cô sống thế nào, có ăn ngủ được không?
– Em không sao đâu… Chị kể cho em từ lúc anh Phúc được cứu về từ tay thổ phỉ được không?
Chị Hợp áy náy nói:
– Lúc ấy tôi lại đang ở quê nhà dưỡng thương nên không biết sự tình, chỉ biết khi tôi quay lại nhà ông Tâm thì cậu Phúc đã ổn định sức khỏe đi lại được rồi, hôm trước tôi về thì hôm sau là công an ập đến lục soát. Tôi nghe mấy thằng tay sai theo cậu Phúc nói cô bỏ trốn trên đường bọn họ đưa cô về tỉnh H thì tôi biết thế, cũng chỉ biết mong cô bình an mà thôi.
Mẹ kiếp, mấy gã kia có thế nào cũng luôn coi tôi là kẻ gây họa cho Phúc mà đẩy tôi xa anh. Tiếc rằng định mệnh trớ trêu, tôi chính xác là kẻ hại anh như bọn họ lo sợ! Lúc này mang trong mình giọt máu của anh nhưng tôi lại chẳng thể nói ra, chỉ sợ anh tìm cách ép tôi bỏ con, trong trường hợp ấy tôi làm sao có thể chống nổi? Thà rằng đừng cho anh biết… chỉ cần anh không hành hạ tôi những gì đe dọa đến con thì nhất định tôi sẽ giữ kín chuyện này!
Một hồi bà Trinh cũng tỉnh lại, bà ta trừng mắt nhìn tôi, lảo đảo bỏ đi. Tôi vốn biết bà ta khá hiền hòa, dường như cơn tức giận hành hạ tôi ban nãy đã là đỉnh điểm trả thù ở bà ta rồi.
– Bà chủ… bà để tôi đỡ bà!
Chị Hợp bước theo, bà ta giật tay chị ấy ra, quát:
– Khỏi cần vờ vịt! Nó cho mày ăn bùa ăn ngải gì rồi thì mày đi mà bám lấy nó, mặc kệ tao!
Khẽ lắc đầu nhìn theo, tôi thở hắt một hơi. Quá mệt mỏi sau chuyến đi dài cùng những gì xảy ra tôi quyết định lên giường nằm ngủ, lúc này thực tình tôi chỉ thèm ngủ, chẳng muốn nghĩ bất cứ điều gì nữa.
Cảm giác có người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, hai mắt tôi chợt mở ra, bắt gặp ngay đôi mắt tối đen của Phúc. Anh đã về đây từ lúc nào?
Tôi vùng người tựa vào thành giường, ngẩng lên nhìn anh, bực bội nói:
– Có thể sự thật mất lòng nhưng cả hai ông bố của anh đều xứng đáng vào tù, anh tức giận em chỉ thể hiện sự yếu đuối bám víu vào sai trái để tồn tại mà thôi!
Bàn tay cứng rắn lập tức bóp lấy cằm tôi làm tôi nhăn nhó. Biết là ếch chết tại miệng nhưng nếu tôi cứ nhận hết lỗi về mình mà không tự bảo vệ mình, không cho anh hiểu lẽ phải, hiểu công bằng thì vĩnh viễn tôi cũng không thể thoát khỏi sự hận thù sâu sắc từ anh.
– Nếu tôi không hiểu điều này thì cô đã chết từ lâu rồi!
Anh gằn giọng, bàn tay lớn vẫn bóp chặt cằm tôi như muốn ép nó vỡ vụn.
– Đau…
Tôi kêu khẽ. Anh hừ một tiếng, buông tay khỏi tôi, cuộn tay đấm vào bức tường gần đó như để hả cơn tức giận sôi trào.
– Điều tôi hận nhất chính là cô vẫn tiếp tục phản bội tôi, dù cho… tôi đã tha thứ cho cô một lần.
Anh… đã từng tha thứ cho tôi sao? Phải rồi… nếu anh không tha thứ, chắc hẳn tôi không thể làm vợ anh, cũng không thể mang thai con anh, cũng như không thể được hai gã kia đưa tôi rời khỏi biệt phủ buổi sáng hôm ấy. Sống mũi cay xè, tôi nhắm mắt lại để mặc dòng nước mắt lăn dài.
– Tại sao anh không chịu tin em… biết anh bị ngã xuống thác nước em đã bảo Mạnh và Duy đưa em đi tìm anh, còn vào nhà một người đàn ông hỏi thăm mới biết anh rơi vào tay thổ phỉ…
Tôi sụt sịt giãi bày, anh hừ nhạt:
– Cô bịa chuyện làm tôi cũng muốn tin cô đấy!
– Hay anh tìm nhà ông Kiền hỏi đi… hỏi có phải sáng hôm ấy em vào gặp ông ta để tìm anh không?
– Ông ta là ai?
Hai mắt tôi sáng lên khi anh chịu nghe tôi một chút, liền đáp:
– Ông ấy là người sống ở một bản dân tộc Q gần thác nước anh rơi xuống, cha con ông ấy đưa anh về từ bờ suối.
– Nói vậy, cô đã cứu tôi?
Ánh mắt anh nghi hoặc nhìn tôi. Nước mắt mừng rỡ lăn dài, tôi lập tức gật đầu:
– Cũng xem là như vậy… đêm đó em cùng mấy gã tay sai của anh đột nhập doanh trại của lũ thổ phỉ… cứu được anh nhưng em lại bị bọn chúng bắt giữ. Sau đó…
Đáy mắt tôi rung lên sợ hãi khi nhớ về những gì xảy ra, sụt sịt nói tiếp:
– Chuyện còn dài lắm… Nhưng anh hãy tin em không muốn hại anh, có được không?
Phúc nheo nheo mắt:
– Tôi sẽ không tin nếu không có bằng chứng. Vì cô xứng đáng như vậy!