Mộng Có Đành Buông - Chương 25
– Tôi sẽ không tin nếu không có bằng chứng. Vì cô xứng đáng như vậy!
Từng lời Phúc nói như những mũi dao nhọn hoắt đâm thẳng vào trái tim tôi. Những gì tôi làm khiến anh khiếp sợ tôi, khiến anh không thể dễ dàng tin tôi được. Tôi đã lừa anh quá nhiều, đã làm anh lên bờ xuống ruộng, làm sao anh có thể dễ dàng thả lỏng cảnh giác trước tôi?
Nuốt nghẹn nhìn anh, đôi môi mấp máy, thực lòng tôi muốn nói… tôi đang mang thai cốt nhục của anh, nhưng trước thái độ lạnh băng của kẻ đứng trước mặt, lời chưa nói đành nuốt ngược trở lại. Anh bỏ đi rồi mà trái tim tôi vẫn còn đập loạn, mãi một lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh trở lại. Nhất định khi anh kiểm chứng và tin tôi… tôi sẽ cho anh biết sự có mặt của con… dù cho… con mới chỉ là một chấm nhỏ chưa có tim thai.
Ba ngày tiếp theo, Phúc không có mặt ở biệt thự. Đem cơm vào phòng, chị Hợp nói lại cho tôi biết:
– Mấy hôm nay cậu Phúc đi công tác. Hiện tại công ty Tâm Đức đang ở giai đoạn đẩy mạnh hợp tác nên cậu ấy rất bận rộn.
Mím chặt môi, suy nghĩ một hồi tôi mới hỏi:
– Có phải… vợ tương lai của anh ấy… cũng đi cùng không chị?
Chị ấy không trả lời nhưng chỉ cần vậy là đủ để tôi hiểu mọi chuyện diễn ra phải là như vậy. Cô ta mê Phúc như điếu đổ, bản thân lại là thiên kim tiểu thư muốn gì được nấy, bám theo Phúc là việc cô ta nhất định sẽ làm. Nghĩ đến vậy thôi, trái tim tôi bất giác nhói đau, đau đến tím tái làm chị Hợp lo lắng hỏi:
– Cô có sao không? Độ này tôi thấy cô ăn uống kém lắm… hay cô đi khám sức khỏe đi!
– Có được không hả chị?
Tôi rất muốn đi khám thai nhưng chưa tiện nói, không ngờ chị Hợp lại gợi ý. Chị ấy khẳng định chắc nịch:
– Cô tin tôi đi… cậu Phúc rất có lòng với cô, ngày đó cậu ấy còn liều lĩnh bất chấp cho cô đi khám thì lúc này chẳng có lý gì lại không để cô đi cả!
Hai má nong nóng tôi chẳng biết phải nói sao, đành nghe chị ấy bấm số điện thoại của Phúc.
– Cậu Phúc đấy ạ, tôi Hợp đây… mấy hôm nay cô Chi ăn uống kém lắm, người cứ xanh nhớt đi, tôi đưa cô ấy vào bệnh viện khám nhé! Cậu yên tâm… bây giờ cô ấy rất biết điều, còn muốn chờ cậu trở về nên sẽ không bỏ trốn đâu!
Hai má tôi càng nóng ran lên trước những lời của chị Hợp, chỉ biết trái tim nhảy lên một nhịp rộn ràng khi chị ấy vui vẻ vâng dạ ngắt máy, mỉm cười bảo tôi:
– Cậu Phúc đồng ý rồi, tôi đã bảo mà. Cô sửa soạn một chút đi, tôi đưa cô vào bệnh viện, mà có khi phải vào bệnh viện phụ sản ấy chứ, nhìn cô tôi đoán có khi lại dính bầu rồi không chừng!
Chị gái này tinh thật, người đã làm mẹ quả thật cũng có khác! Tôi ậm ừ coi như nghe lời chị ấy. Chưa thay xong quần áo, bất chợt bụng dưới đau quặn, cảm thấy bên dưới có máu chảy ra làm toàn thân tôi lạnh toát, không bao lâu sau cảm giác hành kinh ập đến, tôi nén đau gọi chị Hợp ở dưới nhà để mau chóng cùng chị ấy vào bệnh viện phụ sản gần nhất.
Khám xét một hồi, cô bác sĩ lạnh lùng kết luận:
– Sảy thai sớm rồi, sảy tự nhiên không cần can thiệp, coi như hành kinh bình thường, lần sau cháu có thai thì chú ý hơn nhé!
Tôi chết lặng trước những gì vừa nghe, cảm thấy trời đất tối sầm, nước mắt lăn dài tôi lắp bắp van xin:
– Bác sĩ… khám lại đi… khám lại giúp cháu với!
– Con bé này… thai chưa có tim thai đã sảy sớm thì là do thai có vấn đề thôi… còn trẻ còn nhiều cơ hội sau này, về mà giữ sức khỏe!
Tôi thẫn thờ rời khỏi giường khám. Còn chưa kịp nói với Phúc tôi mang thai đứa con của anh thì đã xảy ra chuyện thế này, liệu có nên nói ra hay không? Nói để làm gì đây? Nếu anh thực sự có lòng với tôi, nói ra chuyện này sẽ khiến anh hụt hẫng… cũng giống như tôi lúc này.
Chị Hợp quan tâm hỏi ở bên ngoài:
– Bác sĩ nói sao hả cô?
– Em… không có gì cả, có lẽ do em lo nghĩ nhiều nên kinh nguyệt thất thường thôi chị.
– Vậy cô phải lo ăn uống tẩm bổ hơn, tôi sẽ làm mấy món đại bổ cho cô, cố gắng mà ăn nhiều vào!
Tôi gật đầu chán nản. Cũng vì con mà tôi lặn lội đi tìm Phúc, cuối cùng con chẳng có, bản thân lại trở thành tù nhân của anh. Nếu như tôi vẫn ở cùng Nam… liệu Phúc có thể tóm được tôi không? Phúc nói anh không rảnh để tìm tôi, nhưng thực chất anh vẫn biết tôi ở đâu. Có thể thời gian qua Phúc không động được đến cảnh sát. Khi ấy tôi cứ mong chờ Phúc đến tìm nhưng lại không nghĩ chính Nam là rào cản để không một ai có thể bắt được tôi rời khỏi tay anh ta, chỉ đến khi tôi mang thai Nam mới chịu để tôi đi.
Khi tôi cùng chị Hợp về đến biệt thự, bất ngờ thấy Kim Ngân từ trong nhà đi ra, thái độ như bà chủ, trừng mắt hỏi tôi:
– Cô là ai, tại sao lại đến đây?
Cô ta không ngu ngốc mà không hiểu hôm trước Phúc chỉ trả lời cho qua về tôi. Cô ta ở đây, có nghĩa là Phúc về rồi, và anh đưa cô ta về hẳn đây chứ không trốn tránh?
Tôi không thèm trả lời cô ta, quay sang hỏi chị Hợp:
– Anh Phúc về rồi à chị?
Chị Hợp áy náy đáp:
– Tôi cũng không rõ… Có khi thế đấy cô ạ!
Ngân tức giận xông đến, mặt mũi đỏ gay chỉ tay vào mặt tôi, gắt:
– Tôi hỏi cô đấy, đây là nhà của chồng tôi, không được phép của tôi thì không ai được vào hết!
Tôi nhìn thẳng cô ta, lạnh giọng:
– Cô hỏi anh Phúc xem tôi là ai, tại sao tôi lại ở đây? Cho cô biết, tôi đã ở đây ba ngày rồi, không cần cô cho phép!
Cô ta tức đến sùi bọt mép, quay ngoắt người vào trong nhà. Tôi khẽ lắc đầu, dù tôi muốn gần Phúc nhưng hoàn cảnh là như vậy, thực lòng không dám nghĩ gì hết.
Chị Hợp kéo tay tôi:
– Tôi đưa cô vào trong, cậu Phúc mới là người quyết định chứ không phải cô ấy đâu!
Tôi không rõ Phúc nói gì với Ngân, đến khi tôi gặp cô ta, thái độ cô ta cực kỳ hậm hực nhưng lại không dám to giọng đuổi tôi, chỉ đỏ vằn hai mắt nhìn theo tôi bước lên cầu thang. Sau lưng cô ta, Phúc đang bước ra. Ba ngày không gặp, đôi mắt anh có chút thâm quầng, khuôn mặt phảng phất vẻ phờ phạc cho thấy ba ngày vừa rồi anh đã rất vất vả.
Âm giọng Ngân vang lên như khẳng định vị trí cô ta trong trái tim Phúc, dù không muốn nghe nhưng tất cả vẫn đập vào tai tôi.
– Anh, tối nay em không ăn ở đây đâu, chúng mình đi ăn ngoài nhé!
– Từ hôm nay anh về đây sống, em nên quen với điều này.
Phúc nghiêm giọng đáp lời. Tôi không quay đầu lại để xem biểu hiện trên khuôn mặt trang điểm đậm của Ngân là thế nào, chỉ biết những lời Phúc cứ văng vẳng. Từ hôm nay anh về đây sống, vì… tôi ở đây sao?
Chị Hợp mỉm cười đẩy tôi nằm xuống giường nghỉ ngơi, lấy chăn đắp cho tôi, nhẹ giọng:
– Bình thường cậu Phúc ăn ngủ lại công ty, có cô ở đây nên cậu ấy về nhà, chắc hẳn bà Trinh sẽ vui lắm.
– Em sợ bà ấy không muốn ngồi chung bàn với em.
Tôi buồn rầu nói, thực tình bụng dưới của tôi vẫn còn rất đau sau những gì xảy ra. Nỗi đau thể xác cũng chẳng bằng nỗi đau tinh thần trong tôi, chẳng muốn nghĩ bất cứ điều gì, chỉ xoay người nằm nghiêng nhìn về cửa sổ, để mặc nước mắt lăn dài.
Chị Hợp còn không biết tôi gặp phải chuyện gì, chị ấy trấn an tôi:
– Tôi theo bà Trinh nhiều năm, bà ấy chiều con trai, còn có phần nể sợ con nên chỉ cần cậu Phúc yêu thương cô là bà ấy cũng sẽ đối xử tốt với cô thôi.
Tôi gật gật, chờ đến khi chị Hợp đóng lại cửa mới có thể khóc cho vơi nỗi đau mất con mà tôi phải cố gắng nín nhịn đến tận lúc này. Có tiếng cạch cửa, tôi vội gạt sạch nước mắt.
– Có vấn đề gì?
Âm giọng trầm trầm thân quen mà tôi mong ngóng vang lên sau lưng. Anh biết tôi khóc, còn quan tâm hỏi tôi sao?
Chẳng thể giấu anh, tôi xoay người tựa vào thành giường, cơn đau bụng dội lên làm mặt mũi tôi tím tái, khẽ nhăn mặt, cắn răng vào môi. Muốn đối diện để nói với anh vài câu, không ngờ lại tố cáo tình trạng sức khỏe của tôi lúc này.
– Đau đớn đến phát khóc? Không giống cô thì phải?
Anh khẽ nhếch miệng, ánh mắt sắc bén nhanh chóng chiếu đến tập y bạ tôi để trong túi nhựa. Tôi không kịp ngăn anh đã mở ra, hai mắt anh lập tức long lên rồi tối sẫm lại.
Tôi vẫn nhớ bác sĩ đã ghi gì vào kết luận: “Thai năm tuần, khám lần 1 ngày xxx: không có tim thai, khám lần 2 ngày xxx: sảy tự nhiên”.
Anh không đọc tiếp, vung tay ném tập y bạ ra giường, nén cơn tức giận dâng trào để hỏi:
– Tại sao lại giấu tôi?
Tôi lúng túng cúi mặt, sâu trong lòng, cảm giác ấm áp như dòng suối nước nóng lan tỏa từng mạch máu. Lí nhí đáp lời, chỉ mong sao anh bớt tức giận:
– Thì… con mất rồi… Em không kịp nói…
Đôi mắt người đàn ông đầy giận dữ trước mặt tôi bỗng chuyển màu sẫm đen như đêm tối không trăng không sao, dường như trong đáy mắt loang loáng nước. Viền mắt chuyển đỏ, Phúc nuốt nghẹn tiến lại gần tôi, nhẹ giọng:
– Xin lỗi.