Mộng Có Đành Buông - Chương 27
Đáy mắt tối đen, Phúc lạnh giọng:
– Không được!
Tôi quắc mắt:
– Anh vô lý vừa thôi! Anh sắp lấy vợ, tôi ở đây làm cái gì?
– Dù cô cố tình hay vô ý thì tôi đã mất quá nhiều vì cô. Điều tôi cần lúc này không phải là trả thù, mà là bù đắp!
Bù đắp…? Anh đòi tôi bù đắp, nói thẳng ra là đòi nợ tôi?
– Anh?
Tôi trấn tĩnh cơn tức giận, bực bội nói:
– Vậy ai trả Quân lại cho tôi?
Phúc hừ một tiếng, đáy mắt hạnh long lên:
– Hắn đã giết người anh em của tôi, một viên đạn cảnh cáo cho hắn là quá nhẹ! Việc hắn chết là do hắn xui xẻo, không liên quan đến Hồng Anh!
Tôi ngỡ ngàng nhìn Phúc, cảm giác tảng đá nặng nề đè trên ngực như được hất đi. Vậy là… có uẩn khúc ở đây là sự thật. Chỉ sợ sau phát súng cảnh cáo của Phúc, có kẻ cố ý tát nước theo mưa mà hạ gục Quân rồi ném xác anh xuống sông. Nhưng mọi chuyện đã đi vào bóng tối, không thể lục lại.
Tôi tin Phúc… không sai, chỉ là… cái chết của Quân có thế nào cũng liên quan đến anh. Nếu như anh không bắn Quân… anh ấy sẽ không sao cả!
Sụt sịt cúi mặt, tôi không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
– Quân rất hiền, nhất định anh ấy không dễ dàng giết ai cả!
Phúc không thèm tranh cãi, anh đứng dậy, trầm giọng nhắc nhở:
– Giờ cô lo nghỉ ngơi cho tốt, chưa bù đắp những gì cô gây ra thì chưa thể tự do, hiểu chứ?
Mọi hận thù tôi dành cho Hồng Anh chính là vì cái chết không rõ ràng của Quân, cho đến giờ phút này, tôi vẫn không thể khiến kẻ thực sự hại anh phải chịu tội trước vành móng ngựa. Quân là người của tổ chức, anh chết oan khuất nhưng tổ chức không truy tìm kẻ đứng sau, đơn giản vì sinh mệnh của những kẻ như tôi và anh đối với bọn họ cũng chỉ như những con tốt phải hi sinh mà thôi. Ngay từ khi bước vào tổ chức, chúng tôi cũng đã xác định điều này, nhưng để có thể nhận được sự đào tạo tốt nhất, được ăn no mặc ấm, chúng tôi buộc phải chấp nhận.
Ngậm ngùi nhìn Phúc, tôi đáp lời:
– Anh muốn tôi bù đắp thế nào?
– Tôi cần một vệ sĩ, độ nhanh nhạy của cô rất thích hợp. Cho đến khi Tâm Đức đứng đầu ngành khoáng sản, cô không được rời khỏi tôi.
Tôi há hốc miệng trước yêu cầu của anh. Nhưng những gì anh nói… thực tình không phải không có lý, tôi không thể nào ra tay với anh, sâu trong lòng còn mong anh an toàn hơn bất cứ ai, cuối cùng chỉ ấm ức nói:
– Tôi chưa thấy vệ sĩ nào hận thù thân chủ của mình hết! Hơn nữa… anh phó thác an nguy của mình cho một đứa con gái mà coi được à?
– Sao lại không được?
Phúc nheo nheo mắt, bất ngờ cúi xuống, ghé tai tôi nói nhỏ:
– Còn nhiệm vụ khác quan trọng hơn… vào ban đêm.
Hai má nóng ran tôi đẩy anh ra xa, nằm phịch xuống giường, xoay lưng lại anh. Có tiếng phì cười rất nhẹ, Phúc bước khỏi phòng, để lại mình tôi với bao suy nghĩ. Chẳng lẽ… tôi lại trở thành vệ sĩ của anh sao? Nực cười! Cách đây chẳng bao lâu tôi còn coi anh là kẻ thù mà tôi cần tiêu diệt, còn đau đớn tức giận bản thân thế nào vì hi sinh thân mình cứu anh… Vậy mà giờ phút này… lại không thể phản đối, sâu trong lòng còn mong được gần anh, mong anh sớm đạt được mục đích mà anh đang theo đuổi.
Một tuần sau đó, Phúc đi công tác nước ngoài, cô vợ tương lai vẫn theo anh một bước không rời. Cô ta nghe anh dỗ ngon dỗ ngọt gì mà không thèm cố gắng đuổi tôi khỏi nhà anh không biết. Đến lúc tôi xuất hiện bên cạnh anh trong vai trò mới, liệu cô ta sẽ nghĩ sao đây?
Khẽ lắc đầu, tôi không biết, cũng sẽ không quan tâm!
Nhờ những bữa ăn bài thuốc bổ dưỡng từ chị Hợp, sức khỏe của tôi đã dần ổn định trở lại. Thần sắc có chút hồng hào của tôi làm chị rất hài lòng. Vừa gấp chăn cho tôi chị vừa vui vẻ nói:
– Tối nay cậu Phúc về nhà, cậu ấy dặn tôi làm những món cô thích, không cần ngại bà Trinh hay cậu ấy. À bà Trinh biết cô sảy thai con cậu Phúc thì cũng không còn tức giận với cô nữa, nên cô đừng sợ bà ấy nhé! Tối nay cô xuống ăn cùng bà với cậu cho vui.
Cứ hết ăn lại nằm mấy ngày qua, cả người cảm thấy ù lì đi mấy bậc, nghe chị ấy nói vậy, chẳng biết nghĩ sao tôi vô thức bật lời:
– Tối nay chị cứ nấu những món anh Phúc thích đi, em không quan trọng đâu. Bao ngày chị vất vả vì em rồi, giờ em phải lên mấy cân rồi ấy chứ!
Chị Hợp có chút ngạc nhiên rồi tủm tỉm vâng dạ. Tôi khẽ đề nghị:
– Em khỏe thật rồi, tối em xuống bếp làm cùng chị cho vui, cứ ăn rồi nằm một chỗ cũng rất mệt, lại chán.
– Cậu Phúc dặn cô thời gian này ở yên trong phòng, ngoài kia vẫn còn thằng Hùng canh cửa đấy!
Anh vẫn sợ tôi bỏ trốn, dù đi đâu cũng để người canh giữ tôi. Tôi và anh… liệu có thể nào không còn đề phòng, không còn đứng giữa yêu và hận hay không?
Đang đọc dở cuốn sách kinh doanh của Phúc, tôi nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa. Âm giọng chị Hợp vang lên:
– Cô Chi, cô xuống nhà ăn tối được chứ? Mọi người chờ cô ở phòng ăn rồi!
Hoàn cảnh thật khó xử, tôi vốn dĩ là kẻ thù của mẹ con Phúc, đứng ở vị trí Ngân, tôi cũng là kẻ mà cô ta ngứa mắt, vậy mà tôi lại đang chải tóc để xuống gặp bọn họ. Gặp với tư cách gì đây? Nhưng người sắp xếp tất cả những chuyện này lại là Phúc, và tôi lại đang nằm trong tay anh, không thể chống đối, cũng không muốn chống đối.
– Lại đây!
Tôi vừa bước đến cửa phòng ăn, âm giọng trầm trầm ra lệnh của Phúc đã vang lên. Một tuần không gặp, vừa lướt qua khuôn mặt tượng tạc của anh, trái tim tôi cứ ngu ngốc reo vang không sao kiểm soát. Khẽ cúi đầu tôi bước vào phòng, đến bên chiếc ghế trống cạnh anh.
Ngồi cách tôi hai ghế trống, Bà Trinh lạnh nhạt nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng. Sâu trong lòng bà ta vẫn rất ghét tôi, chẳng qua nể Phúc nên bà ta chấp nhận coi như không thẳng thắn đuổi cổ tôi. Còn Ngân, ngồi cạnh Phúc mà khuôn mặt cô ta như quỷ satan đỏ ké nhìn tôi, đôi mắt sắc sảo lườm như muốn rách ra.
Phúc nhìn bà Trinh, nhẹ giọng:
– Mẹ, từ hôm nay Chi sẽ là vệ sĩ của con. Lúc trước cô ấy làm việc theo lệnh cấp trên, hai người cha làm sai thì phải chịu tội, mẹ hãy thông cảm cho Chi. Mạng của con là do cô ấy cứu, cũng vì vậy con đề nghị Chi làm vệ sĩ cho con, mẹ không phản đối chứ?
Bà Trinh có chút ngỡ ngàng nhìn tôi, hai mắt long lên ngạc nhiên rồi sững lại, bà ấy gật đầu, thái độ có chút ôn hòa nói:
– Nếu đúng là Chi từng cứu con thì mẹ đồng ý.
Phúc mỉm cười hài lòng. Vẻ ấm ức của Ngân hoàn toàn không làm anh lay động. Cô ta hậm hực nói:
– Anh thiếu vệ sĩ đến mức phải để vợ cũ của anh làm vệ sĩ cho anh sao?
Thì ra Phúc đã nói với Ngân tôi là vợ cũ của anh. Hai tiếng “vợ cũ” làm trái tim tôi chợt nhói lên. Đối với anh, tôi đã là quá khứ, dù cho ít nhất anh còn thừa nhận vị trí của tôi trong cuộc đời anh, cũng như cuộc hôn nhân ngắn ngủi giữa anh và tôi mà chính anh khởi xướng.
Phúc quay sang Ngân, nhếch nhẹ khóe miệng:
– Cho em biết, khi không ai có thể cứu anh, chính cô ấy đã làm được. Cô ấy cũng biết rõ về những kẻ đang muốn hại Tâm Đức. Em làm được không?
Ngân cứng họng, cô ta chỉ là một tiểu thư chân yếu tay mềm, đương nhiên chỉ để kẻ khác bảo vệ chứ không phải chiều ngược lại. Thái độ thách thức của Phúc không làm Ngân giận dỗi, cô ta nũng nịu nói:
– Được rồi, hiện tại anh cần cô ta nên em đồng ý. Chỉ là… em sợ tình cũ không rủ cũng tới!
Phúc liếc sang sắc mặt vô cảm của tôi, gắp một con tôm đỏ au vào bát Ngân, mỉm cười:
– Mọi chuyện không có gì thay đổi.
Từng lời của Phúc như con dao rựa chặt đứt mọi luồng suy nghĩ trong tôi. Công việc là công việc, đòi nợ là đòi nợ, tôi đừng có mơ trở thành vợ của anh thay thế cô tiểu thư trâm anh thế phiệt kia.
Thái độ Ngân lập tức sa sầm, cô ta giãy nảy:
– Anh, em không ăn được tôm, đã mấy lần rồi mà sao anh cứ quên vậy?
Cô ta cũng rất biết điều, nhanh chóng chấn chỉnh lại thái độ đanh đá ban nãy, ngọt ngào nói tiếp:
– Nhưng không sao… anh gắp cho em em rất vui. Anh yêu, em bóc con tôm này cho anh nhé!
Phúc không phản đối, lịch sự quay sang tôi nói:
– Cô Chi, cô cứ tự nhiên, đừng khách sáo.
Đãi bôi! Tôi nhún vai, quyết định mặc kệ đôi tình nhân bên cạnh chăm chút cho nhau, nhai trệu trạo cho xong bữa tối đầy các loại cảm xúc không tốt lành này. Nếu ngày nào cũng thế chắc tôi đau tim mà chết mất. Thật là mệt mỏi, vậy mà anh lại chẳng coi sự khó chịu trong không khí này là gì, cứ điềm nhiên thưởng thức tất cả.