Mộng Có Đành Buông - Chương 28
Tôi rời bữa lên phòng sớm, không muốn tiếp tục trong không khí gượng gạo của bàn ăn. Đọc sách đến khuya, mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào, chợt cảm nhận nửa giường bên cạnh tôi lún xuống. Phúc… về phòng nằm cùng tôi. Trái tim tôi như chùng xuống, anh vẫn vào đây với tôi mà không phải ở bên cô vợ tương lai kia. Có khi nào vì bọn họ chưa kết hôn nên… chưa chung giường không đây? Cảm giác quen thuộc dội vào tâm trí, bất giác nước mắt trên má lại lăn dài. Cứ ngỡ chẳng bao giờ còn trở lại nằm cạnh anh, ở bên anh, cùng anh hít chung một bầu không khí, cùng ngủ chung một giường, vậy mà lúc này… mùi hương bạc hà dịu mát quen thuộc phảng phất, anh đang ở rất gần tôi, chỉ cần quờ tay thôi là sẽ chạm được vào. Cảm giác này có thế nào vẫn khiến trái tim tôi đập rộn dễ chịu vô cùng.
– Chưa ngủ à? Sao lại khóc?
Hai mắt vẫn nhắm, âm giọng anh nhẹ nhàng như hơi thở.
Tôi sụt sịt đáp lời:
– Sao anh còn ngủ chung giường với vợ cũ làm cái gì?
Có tiếng cười rất nhẹ, anh trầm giọng:
– Tôi cần được bảo vệ 24/24.
– Tôi chưa nhận lời làm vệ sĩ của anh đâu đấy! Anh chết tôi càng mừng!
– Có thật thế không?
Hai má tôi nóng ran trước câu hỏi của anh. Đáng ghét! Tôi xoay lưng lại, không muốn đôi co với anh. Nào ngờ, anh vùng dậy choàng lên tôi, cơ thể to lớn như gấu, hai chân cùng hai tay chống hai bên người tôi. Bốn mắt nhìn nhau trong ánh đèn ngủ vàng cam, đôi môi anh phủ xuống môi tôi một nụ hôn nồng nàn tha thiết tưởng như không bao giờ kết thúc. Đầu óc tôi rối loạn đến mụ mị không cách nào thoát khỏi nụ hôn của anh. Bàn tay lớn lần xuống cạp quần chui vào bên trong, tôi vùng vằng đẩy anh ra mà không được. Bất lực, thêm một lần tôi cắn phập vào môi anh. Cảm giác máu tanh xộc lên, anh buông tôi ra, đưa tay gạt vết máu trên môi, lạnh giọng:
– Ban đêm cô cần phục vụ tôi!
– Anh đừng có ép người quá đáng! Tôi không nợ nần gì anh hết!
Tôi vùng dậy, ấm ức trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn anh. Đôi mắt nheo nheo lại, anh tiếp lời:
– Đừng quên cô đang ở trong tay tôi, thậm chí chính cô đã lựa chọn điều này!
– Anh…
Cái này gọi là “lấy thịt đè người”, lấy sức mạnh hiếp đáp kẻ yếu thế!
– Thứ cô nợ tôi… là trái tim tôi.
Tôi ngỡ ngàng, hai mắt mở to nhìn anh trân trân không chớp. Phúc bực bội nằm phịch xuống giường, xoay lưng lại tôi. Anh… vừa thừa nhận, anh yêu tôi? Lần đầu tôi nghe được câu thừa nhận từ anh, vậy mà trong lòng lại đắng ngắt. Tôi đã cảm nhận được điều này, đã đi theo cảm nhận này mà hướng trái tim tâm trí về anh, chỉ tiếc rằng số phận sắp đặt quá đỗi nghiệt ngã. Anh bị tôi hại đến thê thảm, đến một lời yêu cũng không thể bày tỏ như những người yêu và được yêu trên thế giới này.
Nuốt nghẹn tôi thẫn thờ vô lực, chẳng còn ý thức chống cự, cũng hạ người nằm xuống, xoay nghiêng về anh, ngắm nhìn chiếc gáy trắng trẻo, tấm lưng ưu nhã, bờ vai rộng lớn trước mặt. Anh đã thẳng thắn, tôi có cần phải thẳng thắn nói với anh: tôi yêu anh? Có cần thiết không khi anh đã quá rõ điều này, nếu không như vậy anh đã chẳng thể ở bên tôi mà luôn phải đề phòng tôi từng chút.
Sống mũi cay xè, tôi nhẹ giọng:
– Em phải trả anh thế nào?
– Ở bên tôi. Cho đến khi tôi chán.
– Còn cô vợ tương lai của anh thì sao?
Anh không trả lời, tôi cũng hiểu, người anh chọn làm vợ danh chính ngôn thuận không phải tôi, quá nhiều mâu thuẫn giữa tôi và anh, anh không muốn gắn bó với tôi. Trên hết, cô ta có tất cả còn tôi thì không, nhưng tôi có quyền gì mà đòi hỏi khi mình đã lừa dối anh, đã đẩy anh vào cảnh tan nát chẳng còn quyền quyết định?
Còn tôi… tôi có muốn làm vợ anh? Mâu thuẫn khắc sâu không cách nào lấp đầy, tôi không biết câu trả lời là thế nào, chỉ biết tôi cũng muốn được gần anh… như lúc này. Nếu anh muốn chờ ngày anh chán tôi, có thể nào tôi cũng sẽ như anh, hãy cứ chờ một ngày tôi chán anh?
Đắp chiếc chăn mỏng lên người anh, tôi chui vào chăn rúc vào lưng anh, hít hà mùi hương tôi nhung nhớ, cảm giác chẳng cần giấu giếm. Bên anh, giấc ngủ đến thật nhẹ nhàng, khi tôi tỉnh giấc, ánh sáng ngày mới đã le lói qua khung cửa sổ. Phúc đang nhìn tôi đăm đăm, anh tỉnh từ bao giờ? Thấy tôi mở mắt, anh cũng chẳng che giấu ánh nhìn, chỉ chau lại đôi mắt hạnh.
– Còn sớm, ngủ tiếp đi!
Anh nhàn nhạt cất lời, tôi mấp máy môi:
– Mấy giờ rồi anh? Em… dùng điện thoại được chứ? Đêm qua em đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện về Quân anh không muốn nhắc đến nhưng lại là điều luôn làm em đau đáu, em mong anh giúp em lật lại vụ án đó, dù có là tai nạn hay có kẻ hại Quân thì em cũng mong anh cho em một câu trả lời. Nếu được như vậy, em chấp nhận sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh… cho đến khi anh chán em.
Phúc có chút sững lại, nhìn tôi như nghi hoặc, yết hầu chuyển động, anh cất lời:
– Đêm đó phát hiện hắn hạ gục một người anh em của tôi để đột nhập vào phòng tài liệu, tôi đã bắn vào bắp tay hắn khiến hắn rơi khẩu súng, sau đó hắn bỏ chạy rồi chết ở sông.
– Nhưng trên xác Quân còn có một phát súng chí mạng vào tim, anh có biết không?
Tôi long đôi mắt hỏi Phúc. Nếu như tôi không tin tưởng ở con người anh, rất có thể tôi không thể tin vào những lời anh vừa nói với tôi.
– Có chuyện đó sao? Không thấy cảnh sát thông báo, chỉ biết tin hắn chết khi người của tôi báo lại.
Anh hờ hững hỏi. Thực tình anh rất hận Quân nên không muốn nhắc đến Quân. Người anh em của Phúc bị Quân bắn hạ… có lẽ là một trong những người của lão Tâm đi theo bảo vệ Phúc, vốn dĩ bọn họ cũng không có quyền công dân mà đều đã bán mình cho lão Tâm, thế nên cái chết của bọn họ cảnh sát cũng không biết đến.
– Em hay Quân… đều đã bán thân cho tổ chức. Tổ chức giấu giếm cái chết của Quân nên anh không biết cũng là bình thường.
Tôi chua xót nói, hai hốc mắt cay xè. Oan khuất của Quân không thể minh bạch chính là điều dẫn đến chuỗi ngày đau đáu trả thù ở tôi.
– Tại sao cô lại bán thân cho tổ chức quái quỷ đó?
Phúc cau mày hỏi, bất giác trái tim tôi lại rộn lên ấm áp. Tôi gật nhẹ, hồi tưởng về bi kịch quá khứ mà lông mày nhíu chặt, hai mắt nhắm lại trong kinh hoàng. Chưa bao giờ tôi kể với anh về tôi, lúc này lại muốn chân thành nói với anh:
– Em là trẻ mồ côi… Thực ra em có cha, có mẹ. Em không biết mặt cha, mẹ một mình nuôi em lớn, cũng không cho em biết ông ta là ai.
Năm đó mẹ tôi là giúp việc cho nhà cha tôi. Cha tôi là một doanh nhân thành đạt, có vợ có con nhưng lại khao khát mẹ tôi. Hai tiếng “cướp chồng” văng vẳng trong đầu óc tôi vào cái ngày mẹ tôi bị người vợ chính thức của cha tôi phát hiện và đến nhà đánh ghen, có thể vì thời điểm đó lão ta lại làm phiền mẹ con tôi khiến mụ ta phát hiện ra. Đến tận lúc này tôi vẫn nhớ rõ khuôn mặt của mụ ta, một con quỷ đích thực trong cơn hận thù. Cơ thể thâm tím, tóc tai rối bù, mẹ đau đớn ôm tôi vào lòng, nói với tôi, mẹ không phải là kẻ cướp chồng như bà ta nói mà năm đó mẹ bị chồng bà ta cưỡng ép, tôi không cần phải xấu hổ. Mẹ còn nói bà ta sẽ không để yên cho mẹ con tôi nên mẹ con tôi phải cẩn thận. Sau đó ba ngày chính là ngày kinh hoàng… mẹ tôi chết tức tưởi ngay trước mắt tôi!
– Một buổi chiều… khi em tan học, thấy mẹ chờ ở cổng trường, em vui vẻ lao về mẹ, mẹ cũng lao về em. Đúng lúc đó, một chiếc ô tô tải mất lái lao đến cướp mẹ khỏi em trong tích tắc… Toàn thân mẹ chìm trong vũng máu, hai mắt còn không kịp khép lại ngay trước mắt em. Chỉ cần em bước nhanh một chút thôi… có lẽ em cũng cùng chung số phận với mẹ… Mẹ mất rồi… em được đưa vào trại trẻ mồ côi, quen với Quân, cùng Quân tham gia tổ chức K vì chẳng còn con đường nào tốt hơn cho những đứa trẻ như chúng em.
Đáy mắt rung rung, hàng lông mày nhíu chặt, giọt nước mắt đau đớn nối tiếp nhau lăn dài… Lần đầu tiên tôi chia sẻ nỗi đau ám ảnh tâm trí tôi suốt mười ba năm qua với một người khác, người ấy chẳng thể nào ngờ lại là anh.
Bất chợt vòng tay lớn ôm choàng lấy tôi trong cơn kinh hoàng, Phúc ghì cằm lên đỉnh đầu tôi như an ủi. Anh chỉ yên lặng nhưng như vậy là đủ để tôi cảm thấy êm dịu hơn bao giờ hết, cũng an ủi tôi hơn bao giờ hết.
Một lúc lâu sau khi tôi đã trấn tĩnh lại, anh buông tôi ra, vẻ hờ hững lạnh lùng lại hiện rõ trên khuôn mặt anh. Quá khứ của tôi không phải là lời bào chữa cho những gì tôi gây ra cho anh. Hoàn cảnh và quyết định của con người là những vấn đề có liên quan nhưng không nên đổ lỗi cho nhau.
Gạt nước mắt, tôi sụt sịt nói tiếp:
– Với em, Quân như người anh trai em yêu thương nhất, là người thân duy nhất của em từ lúc em cô độc trên thế giới này. Khi mới vào trại trẻ mồ côi, em thường xuyên bị bắt nạt, bị cướp đồ ăn, bị cấu véo đánh đập, chính Quân đã liều lĩnh đánh nhau với lũ trẻ ở đó để bảo vệ em, còn cho em đồ ăn của anh ấy. Anh ấy lúc nào cũng che chở cho em, cả khi chúng em đã là người của tổ chức cũng vậy. Quân luôn làm thay phần việc mà em không hoàn thành để giúp em không bị phạt, còn vì em mà nhận làm nhiều nhiệm vụ nguy hiểm em được tổ chức giao phó… Có thể nói, nếu không có Quân thì cũng không có em. Vậy mà… anh ấy cũng bỏ em mà đi… Em xin anh hãy tìm kẻ hại chết Quân, có được không anh?