Mộng Có Đành Buông - Chương 29
Tôi níu lấy tay Phúc, nhìn sâu vào mắt anh van vỉ. Phúc đanh giọng:
– Hắn chết là đáng kiếp!
Tôi tức giận trước sự cứng rắn thù hằn của Phúc, bực bội xoay lưng về anh. Thực tình tôi đã muốn chiều theo anh nhưng anh không hợp tác, vậy thì tôi cũng sẽ cho anh hiểu sự phản đối của tôi là thế nào!
Phúc bực bội hừ một tiếng, vùng dậy khỏi giường, vào toilet một hồi rồi mở tủ thay quần áo, sau đó bước khỏi phòng. Thở dài nhìn cánh cửa đóng sầm một tiếng, tôi chỉ biết khoảng cách giữa tôi và anh vẫn xa muôn trượng. Trên cả những gì gọi là yêu đương, hiện thực vả vào mặt tôi và anh những cú vả tối tăm mặt mũi khó lòng buông bỏ để sống trọn với trái tim, hay chăng tình yêu giữa tôi và anh chẳng có bao nhiêu, nhưng… có thể nào đòi hỏi được đây?
Có tiếng gõ cửa, âm giọng chị Hợp vang lên bên ngoài:
– Cô Chi, cô tỉnh rồi phải không? Cậu Phúc nói sáng nay cô còn mệt thì cứ nghỉ ngơi tiếp, còn cảm thấy khỏe rồi thì xuống nhà ăn sáng còn đi làm.
Còn phải nhờ người truyền lời nữa, anh không nói được với tôi chắc? Tôi đáp lời cho chị ấy yên tâm:
– Em khỏe rồi, em xuống nhà bây giờ đây.
Tôi thay một bộ đồ có vẻ tử tế nhất với áo sơ mi và quần vải, mái tóc ngang lưng buộc gọn sau gáy, bước xuống phòng ăn. Phúc đang ngồi ở bàn ăn, tay cầm ipad đọc tin tức, trước mặt anh là bữa sáng với bánh mì sandwich cùng thịt nguội và trứng ốp la, dường như có ý chờ tôi cùng ăn thì phải. Chẳng biết phải nghĩ sao, tôi ngồi xuống đối diện anh, kẹp trứng thịt vào bánh mì rồi đưa ra trước mặt anh:
– Anh ăn đi! Chuyện kia… anh không muốn giúp em thì thôi, nhưng cái ví của em… có ảnh mẹ em… anh có thể tìm lại giúp em được không?
Phúc “ừm” một tiếng, nhận chiếc bánh từ tay tôi. Cảm giác có chút nhẹ nhõm tôi mỉm cười tự làm bữa sáng cho mình. Lần đầu tiên tôi và anh có một cuộc đối thoại bình thường như bao người, tưởng chừng giản đơn mà lại khó như bước qua cả vực thẳm.
Sau bữa sáng, Phúc nhìn tôi từ đỉnh đầu xuống gót chân, khẽ cau mày:
– Ăn mặc như cô làm xấu mặt tôi.
Tôi cũng tự thấy quần áo của mình không phù hợp, chân còn đi một đôi dép xốp mà lúc trước tôi dùng đi chợ.
– Đi mua đồ!
Phúc hất nhẹ hàm, tôi há hốc miệng nhìn theo khi anh bước đi trước. Lúng túng lên xe anh, tôi còn vào siêu thị mua sắm những bộ quần áo vest lịch sự mà anh là người trả tiền cho vệ sĩ mới của anh. Có chút hài lòng anh gật đầu, đưa tôi cùng đến văn phòng công ty Tâm Đức.
Lên tầng năm, phòng làm việc của Phúc, tôi vừa tìm cho mình một chiếc bàn làm việc, chợt ngoài cửa vang lên tiếng gõ cùng âm giọng Ngân:
– Anh Phúc… hôm nay anh đến muộn à?
Cô ta chỉ gõ cửa lịch sự, ngay sau đó tự ý mở cửa bước vào. Thấy tôi trong bộ quần áo vest nữ thư ký màu ghi, cô ta long đôi mắt:
– Anh… vệ sĩ thì ở bên ngoài chứ, tại sao cô ta lại ngồi ở bàn làm việc của em?
Tôi nhìn lại nơi mình vừa ngồi, cũng cảm thấy mình vừa ngồi vào chiếc bàn nhỏ mà cô ta nói là “bàn của cô ta”. Phúc vừa cắm dây sạc cho laptop vừa nói:
– Anh cần một vệ sĩ có thể kiêm thư ký, cô ấy thích hợp hơn em.
Sắc mặt Ngân lập tức sa sầm, còn tôi thì hết sức kinh ngạc. Vậy nghĩa là… từ lúc này tôi thay thế Ngân hoàn toàn, trở thành thư ký cho anh?
Ngân cố gắng nín nhịn nỗi ấm ức trong lòng để có thể nhẹ nhàng phản đối, sắc mặt đỏ gay, hai mắt long lanh cô ta nhìn Phúc:
– Sao có thể thế? Em là vợ của anh mà! Em không đồng ý!
Phúc không trả lời, tôi cũng quyết định mặc kệ cô ta, tiếp quản những công việc giấy tờ mà Ngân đang làm còn để trên bàn.
Ngân đứng lặng chứng kiến tất cả, cơ thể tức đến run rẩy. Không còn giữ được bình tĩnh, cô ta bước đến trước Phúc, quăng hết giấy tờ trên bàn anh xuống đất, thái độ như phát điên mà gào to:
– Lê Phúc? Nhờ ai mà anh có được như ngày hôm nay? Cô ta hại anh mất hết tất cả, không phải nhờ có tôi mà anh mới giữ được công ty Tâm Đức đang ngày một phát triển thế này sao?
Dường như Phúc bị chọc tức, mặt mũi đen kịt anh đứng dậy. Thái độ tức giận ở anh là điều Ngân chưa từng trải nghiệm, sắc mặt cô ta lập tức chuyển màu trắng bệch, mấp máy đôi môi mà không thể nói được điều gì.
Đáy mắt long lên, mặt mũi đỏ gay Phúc hỏi Ngân:
– CÔ CẬY THẾ ÉP TÔI?
– Anh… em… không có ý đó!
– CÚT!
Phúc quát to. Ngân run rẩy, nước mắt như mưa liền níu lấy tay anh van vỉ:
– Anh… tại em ghen với vợ cũ của anh… Anh xem, em yêu anh như vậy, làm sao em có thể chịu được ngày lại ngày anh gần gũi cô ta đến thế? Em xin lỗi… xin lỗi vì làm anh tức giận!
Những gì trước mắt làm tôi không biết phải nghĩ sao. Nên trách Ngân không biết điều, không biết nhẫn nhịn hay trách cô ta mải miết chạy theo một người… không yêu cô ta. Phải, Phúc yêu tôi, anh không che giấu điều này, nhưng để chọn một người làm vợ, anh không chọn tôi, chỉ là hiện tại… anh muốn tôi ở bên anh mà thôi.
– Cô Chi, cô nghe tôi nói gì chứ?
Phúc quay sang tôi hỏi, tôi lập tức giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, đứng dậy chắn giữa Ngân và anh, cứng giọng:
– Mời cô ra ngoài!
Ngân tức đến mặt đỏ tía tai, nước mắt nước mũi tèm lem cô ta gạt đi, giang tay muốn tát tôi. Đối phó với cô ta mà tôi còn không làm được thì còn có thể làm cái gì? Cánh tay vươn ra của cô ta lập tức bị tôi khóa chặt sau lưng, tôi thúc cô ta ra ngoài.
Ngân vừa bước vừa quay lại nhìn Phúc bằng đôi mắt căm hờn, ra khỏi phòng anh, cô ta vùng vằng nhưng không sao thoát nổi, âm giọng điên cuồng rít qua kẽ răng:
– Được… được lắm! Hôm nay tao ghi hận với chúng mày! Hãy đợi đấy, chúng mày không xong với tao đâu!
Tôi nhếch nhẹ khóe miệng trước những lời dọa nạt:
– Tiếc là cô quá cậy thế trước anh Phúc, giờ tôi đã chính thức thay thế cô rồi đấy!
Tôi nói chơi cho cô ta càng tức điên, quả thực cô ta lập tức gào thét nhưng tôi nhanh chóng bóp miệng cô ta thật chặt, muốn gào cũng không thể gào nổi, chỉ “ưm” “ưm” bất lực.
– Muốn thử súng không?
Tôi giả bộ dùng ngón tay dí vào lưng cô ta làm cô ta bủn rủn, hai chân vô lực khuỵu xuống. Một kẻ xốc nổi yếu ớt như cô ta, cứ cho là có người cha hô mưa gọi gió nhưng vẫn cách xa Phúc cả nghìn dặm.
Dẫn cô ta xuống tận dưới sảnh, tôi hất người cô ta về phía trước, đanh đôi mắt, lạnh giọng:
– Bao giờ có lệnh của anh Phúc thì tôi mới cho cô gặp anh ấy!
Sắc mặt cô ta đủ màu trước mắt tôi, nhìn rất giống tắc kè hoa. Phúc bị cô ta chạm đến tự ái, anh tức giận làm cô ta mất mặt, hận thù nảy sinh sẽ chẳng thể tránh khỏi. Tôi chỉ biết thở dài một tiếng, xem như anh có thêm một kẻ thù, và tôi lại có thêm một đối tượng cần phải chống lại. Từ lúc nào… an nguy của Phúc lại là điều làm tôi trăn trở như vậy? Khẽ thở dài một hơi, tôi quay ngoắt người bước về thang máy.
Ngân còn chưa chịu thôi, cô ta vùng đến muốn tóm lấy tôi từ phía sau. Tôi đã sớm đoán cô ta sẽ làm vậy, đánh lén là điều cô ta phải làm vì đánh trực diện cô ta không thể thắng tôi. Một lực tránh tôi lựa cơ hội hất cô ta ngã bổ chửng ra nền nhà. Như vậy đã là quá nhẹ nhàng cho cô ta rồi!
– Mày…?
Ngân tức đến không nói nổi lời nào, hai mắt chăm chăm nhìn tôi bằng tất cả căm hờn, vùng dậy bước khỏi văn phòng đại diện Tâm Đức. Trở lại phòng Phúc, tôi ngồi phịch ra ghế, chán nản nói:
– Từ giờ chúng ta có thêm một kẻ thù rồi! Bao nhiêu chưa đủ sao? Hơn nữa, dù sao cha cô ta cũng giúp anh mà!
Lời vừa nói tự nhiên hai má tôi lại nong nóng. “Chúng ta”… tôi đã xem Phúc là người “phe mình”.
Phúc không trả lời, hai mắt vẫn chăm chú vào laptop. Tôi làm quen với máy tính cùng tài liệu trên bàn, một hồi nghe anh trầm giọng nói:
– Tôi có giới hạn của mình.
Phải, giới hạn của anh là anh có quyền làm những gì anh muốn, nhưng cô ta… ở vị trí của cô ta, quả thực khó có thể chấp nhận những gì anh làm. Kết quả là, sự chống đối đòi hỏi của cô ta đã khiến cô ta vĩnh viễn mất anh. Còn tôi… rất có thể sẽ có lúc cũng như cô ta, anh sẽ đuổi tôi khỏi thế giới của anh. Suy cho cùng, người như Phúc, chỉ có thể chiều chuộng, rất giống phong cách của một ông vua.
– Vậy anh tính sao khi cha cô ta tính cách hại anh?
– Lo cho tôi?
Phúc nhếch nhẹ khóe miệng, hai mắt có chút giễu cợt cùng tò mò nhìn thẳng vào tôi. Bị anh đánh trúng tim đen, tôi bĩu nhẹ môi:
– Anh có làm sao thì cũng mặc anh!
Phúc phì cười, khẽ nhún vai tỏ ý không thèm chấp tôi. Chiều hôm ấy, khi xe hơi của Phúc đến một quãng đường vắng, một đám xe đen bóng lao ra chặn đường làm anh phải phanh gấp, đầu tôi cũng bị lao về phía trước.