Mộng Có Đành Buông - Chương 30
Phúc đanh mặt, hừ một tiếng:
– Người của lão Tài!
Khốn thật! Lão ta nghe theo con gái mọi chuyện, con gái tức giận muốn trả thù anh, lão lập tức làm theo, không cần tìm hiểu đúng sai.
– Phúc, mày quên ơn nhanh quá đấy!
Một gã đeo kính đen, dáng vẻ anh chị bất cần từ trong một chiếc xe hơi bước ra.
– Ngồi cho vững!
Phúc nghiến răng, tức giận nhấn ga khiến chiếc xe phóng vụt qua mặt gã làm gã phải tránh sang một bên. Những chiếc xe khác tìm cách chặn xe anh lại nhưng không được khi vận tốc không thể sánh bằng, cuối cùng chiếc xe của Phúc cũng thoát khỏi vòng vây trong đường tơ kẽ tóc. Trái tim đập điên cuồng trong ngực tôi cũng được thả lỏng khi chiếc xe phóng trên đường đê bao thành phố trong ánh hoàng hôn màu cam.
Tôi quay sang Phúc, vẻ căng thẳng trên khuôn mặt anh đã biến mất từ lúc nào. Chiếc xe di chuyển nhẹ nhàng như đắm mình trong ánh hoàng hôn. Đã quá lâu rồi tôi không có được cảm giác yên bình như hiện tại, bất giác nhắm hờ đôi mắt lim dim như tận hưởng. Bàn tay ấm áp bất chợt phủ lên tay tôi, trái tim tôi như ngưng đập, hai mắt vẫn nhắm chặt bởi quá ngại ngùng không dám đối diện anh.
Phúc dừng xe ở một bờ sông. Anh mở cửa bước ra ngoài. Hít sâu một hơi, tôi cũng mở cửa bước theo anh. Sau mấy bước chân, tôi và anh cùng đối diện với dòng sông đỏ nặng phù sa ì oạp sóng.
Cơn gió chớm đông thổi bay những sợi tóc lòa xòa trên trán, tôi chưa kịp chạm đến, anh đã gạt chúng sang một bên. Đôi mắt hạnh trước tôi sẫm đen như bầu trời đêm, dường như trong đó lấp lánh những vì sao rất sáng. Chăm chú nhìn từng biểu hiện trên khuôn mặt tôi hồi lâu, anh bỗng ghé lại rất gần… gần đến nỗi đôi môi anh chạm đến môi tôi.
Hai mắt tôi nhắm lại, thả lỏng bản thân tận hưởng nụ hôn say đắm anh gửi đến tôi. Người ta nói, những gì là hạnh phúc không thể nhìn bằng mắt, mà phải cảm nhận bằng trái tim. Tình yêu giữa tôi và anh cũng như những con sóng dữ dội kia, tưởng chừng hung hãn không cách nào chế ngự, vậy mà cuối cùng lại tuân theo những cơn gió trên cao… Cơn gió ấy cũng như âm thanh của trái tim… cứ vô thức đập rộn trước anh không sao kiềm chế.
Khi tôi mở mắt, trước tôi… là chiếc ví da nhỏ đã sờn. Đáy mắt rung rung, nước mắt tôi vô thức trào ra, hạnh phúc đến nỗi không sao nói nổi thành lời, chỉ đưa tay ôm lấy miệng. Đón lấy chiếc ví từ tay Phúc, tôi vội mở ra xem. Mẹ… bức hình người phụ nữ xinh đẹp vẫn mỉm cười với tôi như ngày nào.
Kẻ lấy ví của tôi là bốn gã chó chết bắt cóc tôi trên con đường mòn xuống chợ, bọn chúng là người của lão Tâm, theo lệnh anh tìm kiếm tôi. Bằng cách nào anh có được chiếc ví này, tôi không biết, nhưng cũng vì anh mà tôi mất ví, giờ nhờ anh tôi lấy được lại.
– Anh… dù sao cũng cảm ơn anh đã tìm lại ví giúp em.
Ví không còn tiền, may mắn còn một số giấy tờ mang tên “Nguyễn Hải Yến”, quan trọng nhất là tấm ảnh của mẹ tôi. Tôi chỉ cần mỗi bức ảnh này thôi, chẳng cần gì hết!
– Mẹ cô… tôi cảm thấy rất quen.
Tôi ngỡ ngàng nhìn anh, rất nhanh tự giải thích:
– Em… giống mẹ quá chăng?
Tôi tự thấy mình giống mẹ đến chín mươi phần trăm, chỉ sợ người bạn nào đó của mẹ tôi nhìn thấy tôi lại nghĩ mẹ tôi trẻ lại. Phúc khẽ nhíu mày, gật nhẹ:
– Có thể. Muộn rồi, về thôi!
Phúc bước qua mặt tôi. Tôi khựng lại một giây để suy nghĩ, bất chợt quyết định níu tay anh, nghẹn giọng, hai mắt tha thiết nhìn anh:
– Em biết chưa chắc anh giúp em, nhưng em cầu xin anh… xin anh hãy tìm cha đẻ giúp em, chính bà vợ của cha em là kẻ đã hại mẹ em! Dù em không có bằng chứng, lái xe tải năm đó đã lao vào tàu hỏa chết trên đường bỏ trốn, nhưng em tin bà ta chính là kẻ ra tay muốn giết hại mẹ con em!
Phúc hận Quân, tìm kẻ hại Quân là việc anh không muốn làm, nhưng tìm kẻ chủ mưu hại mẹ tôi năm xưa thì… có phải anh sẽ giúp tôi… như cách anh đưa lại cho tôi chiếc ví này?
Phúc chau mày nhìn vẻ van vỉ của tôi, lạnh giọng:
– Tại sao tôi phải giúp cô?
Tôi nong nóng mặt đáp:
– Thì… coi như anh trả công em bảo vệ anh đi!
Có vẻ như anh cũng xuôi xuôi trước trao đổi này, một hồi gật nhẹ. Trái tim tôi như vỡ òa trong cảm giác sung sướng, lần đầu tiên tôi thực sự có người cùng tìm kẻ hại mẹ tôi, người ấy lại còn là anh, người có khả năng tìm kiếm tốt hơn tôi rất nhiều. Đám tay sai của anh hiện tại đã làm việc ở mỏ đồng, bọn họ vẫn sẵn sàng theo lệnh anh bất cứ lúc nào, cũng có nghĩa anh có nhiều tay chân phục vụ cho mục đích của mình.
Hai mắt long lanh, tôi mím chặt môi, rưng rưng nhìn Phúc. Ẩn hiện một nụ cười trong đáy mắt, anh đáp lời:
– Không chắc tìm được, đừng vội mừng.
– Chỉ cần có thêm người cùng em tìm kiếm là em vui lắm rồi!
Tôi vui vẻ nói, còn trình bày với Phúc việc tôi thuê người tìm kiếm cha tôi thế nào. Bao nhiêu năm qua, đến cái tên ông ta tôi còn không biết, chỉ nhớ khuôn mặt vợ ông ta, việc tìm người quả thực vô cùng khó khăn. Năm đó tài xế đâm mẹ tôi đã lao đầu vào tàu hỏa trong vội vã bỏ trốn, cuối cùng vụ án kết thúc tức tưởi mà chẳng hề đụng đến một sợi tóc của mụ đàn bà ác nghiệt kia. Chỉ cần tìm được dù chỉ một chút dấu tích về vợ chồng ông ta, nhất định có thể truy ra mọi chuyện!
Ông bà tôi mất sớm, mười tám tuổi mẹ tôi đã rời quê ra thành phố tìm việc làm, làm đủ nghề để sống, qua những câu chuyện mẹ kể tôi biết như vậy, mẹ cũng không đưa tôi về thăm quê lần nào nên tôi còn chẳng biết mình gốc ở đâu. Mười ba năm là một quãng thời gian quá dài, tôi không dám hi vọng Phúc sẽ tìm được gốc gác, hành trình cuộc đời của mẹ chỉ qua một tấm ảnh, nhưng dù sao có thêm anh là có thêm cơ hội.
Trên xe Phúc, chẳng biết tôi thiếp đi từ lúc nào, chợt tỉnh lại nhìn qua cửa kính, phát hiện anh đã dừng xe trước đồn cảnh sát. Tôi quay sang anh thắc mắc:
– Chúng ta gặp cảnh sát sao?
– Đã đến lúc tuân thủ pháp luật.
Phúc nhếch nhẹ khóe miệng, anh mở cửa xe bước ra. Tôi lập tức theo anh vào trong đồn công an phường xảy ra vụ việc chiều nay. Phúc nộp video camera hành trình xe anh ghi lại việc đám người của lão Tài chặn xe anh, kèm theo cả những tin nhắn hăm dọa của lão ta. Tôi thầm hiểu lão không phải đối thủ của anh. Vốn dĩ Phúc muốn đền ơn lão, chiều theo ý lão nhưng cha con lão quá đáng như vậy, anh cũng không thể để lão trèo lên đầu lên cổ được. Lão muốn dùng ơn nghĩa để ép buộc anh theo ý mình, không được như ý thì trở mặt hãm hại anh, chẳng tử tế tốt lành gì. Đã thích chơi bẩn thì anh sẽ đáp lại cho lão chừa!
– Chúng tôi sẽ triệu tập ông Tài đến để nhắc nhở, anh chị cứ về đi!
Phúc nói lời cảm ơn anh cảnh sát, cùng tôi trở lại xe. Tôi biết nếu đối đầu bằng vũ lực anh cũng chẳng sợ lão, nhưng anh nắm trong tay bằng chứng việc làm ép người sai trái của lão, tốt hơn hết để pháp luật ra tay.
– Thế này, chỉ sợ lão ta càng điên cuồng hơn anh ạ!
Tôi lo lắng nói khi vào xe, Phúc nhún vai đáp:
– Trước hết chúng ta cứ nhờ pháp luật, nếu không được, sẽ có kẻ thay tôi đáp lại lão, đừng lo.
Vậy là cả về pháp luật lẫn những gì đáp trả đen tối phía sau, anh đều không sợ lão. Con trai của kẻ buôn bán vũ khí mà phải sợ bị kẻ khác đe dọa sao, đúng là chuyện nực cười! Nghĩ rồi tự nhiên hai má tôi lại nong nóng… Anh đâu cần tôi bảo vệ, có khi… lại còn là chiều ngược lại. Tự nhận mình bảo vệ anh, quả thực có hơi huênh hoang!
– Nghĩ gì thế?
Anh đánh lái chiếc xe, thờ ơ hỏi, hai mắt vẫn nhìn đường không quay sang tôi. Đang mải nghĩ lung tung, tôi chợt giật mình, càng cảm thấy ngại ngùng hơn, chỉ lí nhí:
– Anh… cho em dùng một khẩu súng được không? Có nó… em mới bảo vệ anh được!
– Phụ nữ không nên dùng súng.
Anh thẳng thắn từ chối đề nghị của tôi! Tôi lúng túng hỏi:
– Vậy… em phải bảo vệ anh bằng cách nào?
– Chỉ cần ở bên tôi.
Tôi sững sờ, cảm giác máu huyết trong người như đông cứng. Quả thực anh không cần tôi bảo vệ, còn thẳng thắn nói với tôi thêm một lần. Khẽ gật đầu tôi ậm ừ chấp nhận, trái tim lại đập rộn ràng trong lồng ngực vì anh.
– Tôi sẽ cho cô xem đoạn video vào đêm Quân đột nhập Hồng Anh.
Tôi há hốc miệng, bất ngờ vô cùng trước những lời anh vừa nói, chỉ biết lắp bắp:
– Em… em muốn xem video đó! Anh… anh đã biết ai hại Quân phải không?
– Lúc này không tiện, về đến nhà tôi sẽ cho cô xem.
Tôi nuốt nghẹn gật đầu chấp nhận, từ lúc ấy chỉ đếm từng giây mong sớm được xem video quý giá kia, cũng để xác nhận rõ ràng Phúc không nói dối tôi!
Vừa bước vào phòng, tôi đã níu tay Phúc, khuôn mặt đỏ gay, dồn dập hỏi:
– Anh… video?
Phúc cau mày mở điện thoại, anh kiên nhẫn nhìn biểu hiện trên khuôn mặt tôi. Camera gắn ở trước cửa phòng tài liệu. Quân mặc bộ đồ màu đen bó sát như tôi vẫn thường mặc để tiện hành động, anh đang tìm cách mở khóa căn phòng chứa tài liệu. Cạch một tiếng, anh đắc ý khi cánh cửa mở ra.
PẰNG!
Phát đạn bắt trượt vào cánh cửa sáng lóe lên, Quân lập tức rút súng.
Chíu!
Âm thanh tiếng súng chói tai từ loại súng riêng của tổ chức vang lên. Tiếng hự đau đớn phát ra ngay sau đó, Quân tiếp tục đẩy cửa bước vào phòng. Chưa đến ba mươi giây sau, Phúc cũng chạy đến, đứng ngay ở cửa, giương khẩu súng ngắn nhắm vào trong.
PẰNG!
– ĐỨNG YÊN!
Phúc gào to. Ngay sau đó, Quân xông ra, với trình độ võ thuật siêu hạng, Quân đạp một đạp làm làm Phúc ngã vật ra đất. Quân ôm bên tay bị thương chạy trốn.
Những gì Phúc nói là sự thật. Anh không giết Quân dù Quân đã bắn chết một người của anh. Dòng nước mắt mặn đắng trên má tôi lăn dài khi tận mắt chứng kiến tất cả. Vậy… kẻ nào đã giết Quân?
– Người của tôi vẫn đuổi theo Quân đến bờ sông, cho đến khi nghe được một âm thanh giống với tiếng súng mà gã bắn người anh em của tôi, ngay sau đó gã ngã xuống sông.