Mộng Có Đành Buông - Chương 31
Tôi ngỡ ngàng, không muốn tin vào tai mình trước những lời Phúc nói. Ý anh là… kẻ hại Quân là người của tổ chức? Khuôn mặt tái xanh tái xám tố cáo tâm trạng hoang mang của tôi lúc này. Kẻ hại Quân… là người của tổ chức thật sao? Không… tôi không tin!
– Tất cả đều là sự thật. Cô muốn kiểm chứng có thể hỏi người của tổ chức cô, hỏi viên đạn ghim trong ngực gã Quân, chỉ sợ bọn họ không bao giờ cho cô biết thôi.
Phúc lạnh giọng, hai mắt anh chăm chăm nhìn tôi, nửa thương hại, nửa lại chứa đựng tia xót xa trong đó. Anh đã cho tôi xem đoạn video quý giá, nhượng bộ vô cùng anh mới chứng minh cho tôi anh không giết Quân, điều vốn dĩ anh chẳng cần phải làm. Thời điểm Quân chết, tôi hận thù Hồng Anh đến mất đi lý trí mà không nghĩ ra kẻ nghe thấy tiếng súng của Hồng Anh bắn Quân là kẻ đã bám theo Quân giám sát hoạt động của anh và truyền tin tức về cho tổ chức, nhưng tôi không có bằng chứng hắn giết Quân, thậm chí hắn là ai tôi cũng không được biết. Tôi đòi đến tận nơi xem thi thể của Quân bọn họ cũng không cho phép, chỉ chụp vài hình ảnh gửi cho tôi. Hóa ra ẩn phía sau… tổ chức đã ám hại Quân, bởi vì anh không hoàn thành nhiệm vụ. Tôi chưa bao giờ nghĩ tổ chức lại có thể vắt chanh bỏ vỏ đến như vậy! Thật quá sức tàn nhẫn! Nếu như tôi cũng không hoàn thành, có lẽ số phận của tôi cũng như Quân, chỉ có một con đường chết!
Tôi cay đắng quệt nước mắt, toàn thân thẫn thờ vô lực, hai chân đứng cũng không vững mà quỵ xuống. Phúc lập tức đỡ tôi, một lực bế ngang người tôi về giường. Đặt tôi nằm xuống, anh lạnh nhạt thì thầm vào tai tôi:
– Gã chết là đáng kiếp, nếu gã không bị giết thì người của tôi cũng sẽ cho gã xuống địa ngục! Tôi có giết gã cũng chẳng cần phải giấu cô vì gã xứng đáng với điều này! Cô hận tôi… không sai!
Tôi nhắm chặt mắt, cơ thể vẫn mềm nhũn trong nỗi đau bị phản bội từ tổ chức, những con người tôi vốn hết lòng tin tưởng. Phúc nói gì lúc này tôi cũng không muốn nghĩ nữa.
– Nhưng cuối cùng tôi không giết Quân, hóa ra lại là may mắn của tôi.
Tôi thêm một lần ngỡ ngàng, mở to đôi mắt ướt nước đỏ hoe nhìn anh. Đôi môi anh phủ xuống môi tôi, tôi chẳng còn sức lực để chống cự, cơ thể thả lỏng, cứ vậy tiếp nhận nụ hôn dịu dàng an ủi của anh. Bàn tay anh lần vào chân váy bút chì tiến dần lên trên, bên ngoài chợt vang lên tiếng chị Hợp:
– Cậu Phúc, cô Chi, hai người xuống nhà ăn tối thôi, bà chủ đang chờ!
Tôi thức tỉnh, vội đẩy Phúc ra, vùng dậy đáp lời:
– Em… nghe rồi chị! Em xuống đây!
Phúc thở hắt một hơi như chưa thỏa mãn. Hai mắt lấp lánh nhìn tôi, anh đưa tay lau vết son đỏ mận còn lưu lại trên môi, khóe môi mỏng nhếch nhẹ:
– Son rất thơm. Màu cũng… rất đẹp.
Tôi lườm anh một cái, khuôn mặt lem nhem của tôi lúc này chắc hẳn nhìn rất tức cười. Ý cười ngập trong đáy mắt, Phúc bước ra ngoài, để lại mình tôi trong vô vàn cảm xúc. Cho đến cuối cùng, Phúc không giết Quân, có phải là giới hạn anh không vượt qua nhờ số phận? Tổ chức là những kẻ đã cưu mang chúng tôi, cũng là những kẻ đầy dã tâm với những con tốt như chúng tôi, sẽ không có cách nào điều tra cho đến tận cùng, chỉ biết tôi là kẻ may mắn không rơi vào hoàn cảnh của Quân, còn may mắn hơn nữa khi tỉnh táo thoát được khỏi bọn họ. Nỗi xót xa cay đắng ngập tràn, tôi cắn răng vào môi, hai mắt nhắm lại, chấp nhận có những điều vĩnh viễn là bí mật không thể rõ tận tường. Tận cùng tất cả chính là… sinh mệnh của tôi và Quân vốn dĩ đã thuộc về bọn họ từ lâu rồi.
Bữa tối diễn ra nhẹ nhàng khi không còn Ngân ngồi cạnh Phúc. Bà Trinh ghét tôi thì ghét thật nhưng bà ấy coi trọng Phúc hơn bất kỳ điều gì trên thế giới này, bà ấy xác nhận được tôi đã cứu con trai bà ấy trong đường tơ kẽ tóc nên ngậm bồ hòn mà đối xử nhẹ nhàng với tôi. Tôi bất ngờ khi bà ấy gắp một miếng mực xào vào bát tôi, nhẹ giọng:
– Chi ăn đi, mẹ thấy con gầy quá!
Phúc tủm tỉm hài lòng nhìn mẹ anh, cũng hùa với mẹ anh mà gắp cho tôi một miếng thịt bò bít tết cắt nhỏ từ đĩa anh, vừa âu yếm nhìn tôi anh vừa nói:
– Mẹ mong có cháu bế rồi phải không mẹ?
AAA… có thể nào anh để tôi ăn tự nhiên được không? Hai má tôi nóng ran khi bàn chân anh tìm đến xoa nhẹ chân tôi, còn ghé tai tôi nói nhỏ:
– Đêm nay… nhé!
Tôi lắc lắc đầu, cả người nóng muốn bốc khói. Anh phì cười, vui vẻ nói chuyện với bà Trinh:
– Chúng con dự tính sẽ đăng ký kết hôn và tổ chức một đám cưới nhỏ, mẹ làm chủ cho chúng con nhé!
Trái tim tôi ngưng lại một nhịp rồi lại đập loạn lên. Ý của Phúc… là sẽ tổ chức một đám cưới tử tế, muốn tôi danh chính ngôn thuận là vợ của anh trước pháp luật? Cảm giác xúc động làm sống mũi tôi cay xè, khẽ cúi mặt nghe bà Trinh đáp lời con trai:
– Ừ, mẹ nghe nói Chi là vợ hai của con, trần đời mẹ ghét nhất đàn ông lấy nhiều vợ. Chỉ được một vợ thôi, nghe chưa?
Phúc không trả lời mẹ, đáy mắt đanh lại như nhớ lại những chuyện đã qua, anh thở dài một hơi. Bà Trinh ăn thêm vài miếng, mệt mỏi rời khỏi bàn ăn sớm. Còn tôi và Phúc ngồi lại, tôi ngại ngùng hỏi:
– Anh thực sự muốn lấy em sao? Em… không dám tin vào điều này!
– Tôi chỉ có duy nhất một người vợ.
Anh nhìn về tôi… si mê tràn đầy trong đáy mắt. Tôi gạt nước mắt chớm mi, sụt sịt nói:
– Em cứ nghĩ anh hận em vô cùng…
– Tôi cũng đã nghĩ như vậy.
Tôi gật nhẹ, chẳng thể nói thêm điều gì. Chính bản thân anh cũng đã nghĩ sẽ chẳng bao giờ chấp nhận tôi, vậy mà anh vẫn lựa chọn tôi sau tất cả. Mọi chuyện đến quá nhanh chỉ là ở cảm nhận của tôi, còn với anh, dường như luôn là như vậy, luôn là một tình yêu vững chắc thủy chung anh dành cho tôi.
Trải qua bao sóng gió tưởng chừng đánh vỡ tan con thuyền tình, tôi và anh vẫn ở bên nhau, vẫn hòa quyện cùng nhau bản tình ca ân ái như chẳng bao giờ vơi cạn. Để tôi gối đầu lên bờ ngực trần săn chắc sau cơn kích tình mãnh liệt, Phúc hơi cười, thì thầm vào tai tôi:
– Tôi chưa bao giờ hỏi em, có đồng ý lấy tôi không?
Tôi nhắm hờ hai mắt mệt mỏi, bĩu nhẹ môi:
– Không đồng ý.
– Vậy thì không cần hỏi rồi.
Anh lại dùng cơ thể cho tôi biết anh muốn lấy tôi đến mức nào, làm tôi chỉ biết oai oái xin tha. Lần thứ hai nghỉ ngơi sau những giây phút mặn nồng, tôi ôm trọn eo anh, áp tai vào ngực anh, hỏi nhỏ:
– Anh có biết em giận anh nhất là lúc nào không?
– Có lúc nào em không tức giận với tôi đâu?
Tôi phì cười khẽ gật, nhưng vẫn tự trả lời:
– Đó là lúc anh không tìm em, dù em đã cứu mạng anh. Thực tình quãng thời gian ở nhà Nam, em đã mong anh đến tìm em biết bao. Khi đó em tin anh biết em ở đâu.
– Đó cũng là lúc tôi tức giận em nhất. Gã cảnh sát đó cho em vào diện nhân chứng quan trọng nên có nhóm cảnh sát giám sát bảo vệ em 24/24, người của tôi tiếp cận em đã bị bọn họ bắt giam.
Thì ra là như vậy! Nam từng nói anh ta không phải người tốt, có thể vì muốn giam lỏng tôi nên mới đề nghị tôi về nhà anh ta để luôn trong tầm kiểm soát của anh ta, khi cần có thể để tôi làm nhân chứng trong vụ án của lão Tâm.
Tôi gật gật, chua xót đến nỗi sống mũi cay xè. Vụ án lão Tâm kết thúc, tôi mới có thể rời khỏi nhà Nam. Còn Phúc, vừa đau đớn thoát khỏi lũ thổ phỉ, lại nghĩ tôi cấu kết với cảnh sát hại anh, còn nhờ cảnh sát bảo vệ rồi tống giam người của anh nên anh tức giận tôi đến cùng cực. Vậy mà… có tức giận thế nào, có hiểu lầm thế nào anh vẫn cứ giữ tôi lại bên anh. Vòng tay ôm eo anh thêm siết chặt, tôi vươn người hôn chụt lên môi anh. Chỉ biết hai mắt long lanh nhìn anh, đôi môi mấp máy:
– May sao em vẫn còn có cơ hội giải thích với anh mọi chuyện.
Vì tình yêu trong anh đủ lớn nên tôi mới có cơ hội này, nếu không chúng tôi đã vĩnh viễn mất nhau rồi!
– Nghĩ lại tức lũ thằng Mạnh!
Anh long đôi mắt nhớ lại. Quả thực nhóm người Mạnh, Duy chính là nguồn cơn của hiểu lầm! Giận bọn họ thì giận thật nhưng bọn họ cũng vì nghĩ cho anh mà thôi. Tôi cười cười vuốt ve má anh:
– Em chẳng trách bọn họ đâu, bọn họ luôn coi em là hồ ly tinh hãm hại anh, có cơ hội đẩy em khỏi cuộc đời anh bọn họ phải tranh thủ chứ!
– Giờ chúng nó làm công nhân khuân vác ở mỏ đồng xem còn dám nói dối nữa không?
– Có khi nào bọn họ càng ghét em hơn không?
– Dám ghét cơ à? Đám cưới của mình bọn họ sẽ được nghỉ một ngày lên thành phố để biết em là ai!
Tôi tủm tỉm gật gật, trái tim trong lồng ngực như tan chảy trước sự bảo vệ tuyệt đối từ anh. Trên đời này, có quá nhiều chuyện rối như tơ vò, tưởng chừng chẳng thể nào gỡ nổi nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, để trái tim lựa chọn điều gì làm mình hạnh phúc và để trái tim dẫn dắt tất cả là được. Tôi và anh đều lựa chọn như vậy, cùng cả những may mắn khi có đủ sự bao dung thấu hiểu để thông cảm cho nhau mà cùng nhìn về một phía… như lúc này, như thể kỳ tích xuất hiện đến mức tôi vẫn còn chưa dám tin vào hiện thực.
Gạt giọt nước mắt xúc động vừa lăn, tôi nhẹ giọng:
– Anh… đám cưới có thể không tổ chức được không anh? Em không có đủ dũng khí đứng trước bạn bè người thân của anh sau những gì em làm! Hơn nữa… em cảm thấy không cần thiết khi chỉ có mẹ là người ủng hộ, mà thực ra chỉ cần mẹ chấp nhận em là đủ rồi.
Phúc mỉm cười đáp:
– Vậy đám cưới để sau, cho con chúng ta cùng dự đi!
Tôi hơi lo lắng đáp:
– Bác sĩ nói em chưa nên có ngay… cũng nên để ba tháng anh à.
– Bao lâu chẳng được, mà có càng sớm thì càng tốt!
Anh nhìn tôi, nhướng nhẹ hàng mày khiêu khích, tôi liền kéo chăn chui vào, lắc lắc đầu khi anh ôm cả tôi cả chăn vào lòng.
Trái tim và lý trí cùng hòa quyện, cùng anh trải qua chuyện chăn gối ngọt ngào, dư vị thăng hoa làm hai má tôi ửng hồng trong ánh nắng ban mai của ngày mới. Phúc đã tỉnh giấc từ lúc nào, đôi mắt hạnh nhìn tôi không chớp làm tôi nong nóng mặt.
– Tướng em… khi ngủ xấu lắm phải không anh?
– Ừ. Rất xấu.
Tôi làm bộ giận dỗi quay đi, dù biết anh chỉ trêu chọc nhưng vẫn muốn nghe một câu nịnh nọt từ con người lạnh lùng kiêu ngạo nằm bên cạnh.
– Xấu sao còn nhìn người ta mãi thế?
– Khen em xinh chỉ sợ em chán tai rồi, nói nữa làm gì?
Tôi tủm tỉm hài lòng xoay lại. Nhớ ra sáng nay có đối tác quan trọng muốn hợp tác với công ty Tâm Đức, tôi liền giục anh:
– Anh… có lẽ sáng nay mình nên đến công ty sớm một chút chuẩn bị tiếp khách. Bọn họ sẵn sàng đầu tư số tiền lớn để hợp tác khai thác mỏ với chúng ta, cần trang trọng một chút!