Mộng Có Đành Buông - Chương 35 - Kết
Tôi muốn biết rõ mọi chuyện, điều mà Phúc không nói cho tôi! Gọi lại người đàn ông kia, ông ta chấp nhận gặp tôi ở một địa điểm khác, còn đồng ý để tôi mang theo vệ sĩ. Ông ta đảm bảo sẽ không làm tổn thương tôi, chỉ cần tôi không cho Phúc biết tôi đến gặp ông ta, vì ông ta sợ Phúc hãm hại. Mọi chuyện tại sao lại ra nông nỗi này? Tôi sụt sịt gạt nước mắt, ngồi ghế sau xe của hai vệ sĩ, sâu trong lòng là cảm giác thất vọng ngập tràn, đau đớn đến mức lồng ngực như bị xé ra thành từng mảnh. Người tôi tin tưởng nhất, người tôi yêu thương nhất… người ấy giấu giếm tôi, còn hãm hại kẻ muốn cho tôi biết đâu là sự thật!
Đến gần nơi ông ta hẹn, tôi cẩn thận gọi điện trước, muốn chắc chắn ông ta không có đồng bọn đủ để làm hại cả vệ sĩ của tôi.
– Tôi đã đến gần nơi ông hẹn, chồng tôi không biết tôi đến đây, ông vui lòng ra mặt, được chứ?
– Cô đang ở đâu?
– Tôi đang dừng ở số 20 phố X, chiếc xe Ford đen biển số xxxx.
Ông ta đang bí mật quan sát ở đâu đó, thấy chiếc xe đứng đúng vị trí tôi nói, cảm nhận nguy hiểm không cao nên ông ta chấp nhận nói:
– Tôi nói thẳng đây. Tôi muốn gặp cô để trao đổi. Cô hãy đưa cho tôi một trăm triệu tiền mặt, tôi sẽ cho cô biết mẹ cô là ai, cha cô là ai!
Tiền… hắn muốn tiền sao? Một trăm triệu không phải là số tiền quá lớn để mua thông tin về mẹ tôi, bởi lẽ suốt những năm qua tôi đã tốn kém hơn số tiền này rất nhiều, nhưng tôi cũng không thể ném tiền qua cửa sổ.
– Làm sao tôi có thể tin những gì ông nói là sự thật?
– Tôi từng là lái xe cho cha cô, tôi biết tất cả mọi chuyện về cha mẹ cô. Cũng biết tại sao chồng cô lại ngăn không cho cô biết sự thật!
Tôi ngẫm nghĩ vài giây, cuối cùng lên tiếng:
– Hiện tại tôi không có đủ một trăm triệu, tôi sẽ đưa dần, ông cung cấp dần thông tin cho tôi, được chứ?
– Tôi đâu có ngu, đúng một trăm triệu, không kém một xu!
Khốn kiếp thật! Có khi nào hắn tống tiền Phúc không được nên chuyển sang tôi? Điều tôi cần hiện tại chính là… hắn ta là ai? Chỉ cần biết hắn là ai, tôi có thể tự mình tra cứu mọi chuyện!
Tôi đanh giọng hỏi:
– Làm sao tôi tin được ông chính là lái xe cho cha tôi, tin những gì ông nói là sự thật?
– Mấy tấm ảnh tôi gửi cho cô chưa đủ thể hiện tôi thân thiết với ông ta thế nào sao?
– Có thể ông ăn trộm ảnh của cha tôi thì sao?
Hắn ta tức giận quát to:
– Tao cần gì phải ăn trộm, chính cha mày nhờ tao chụp ảnh mẹ mày cho lão ngắm!
– Trừ khi ông chứng minh cho tôi ông đúng là lái xe của cha tôi, thì tôi mới trả tiền cho ông!
Hắn thèm tiền thật nhưng cũng không muốn lộ thông tin một cách dễ dàng. Nghĩ một hồi hắn đành nói:
– Được rồi, mày trả tao từng ít cũng được. Lần đầu là năm mươi triệu!
– Tôi không có nhiều như vậy. Mười triệu, được chứ?
Hắn khát tiền đến mất lý trí, liền nói:
– Được rồi, mười triệu thì thông tin của mười triệu. Bao giờ mày đưa được?
– Bây giờ. Ông ra đây, tôi đưa cho ông.
Cho đến cùng hắn cũng chỉ là một kẻ thèm tiền đến mất đi sáng suốt. Hắn bịt chặt mặt mũi đến gần chiếc xe tôi đang ngồi, muốn nhanh chóng lấy mười triệu từ tôi. Ngay khi hắn bước đến gần, một vệ sĩ của tôi đã tóm được hắn, quặt tay hắn lại làm hắn tức giận chửi ầm ĩ.
– Con khốn, mày dám lừa ông!
Vệ sĩ tống hắn vào trong xe. Họng súng của người vệ sĩ còn lại lập tức dí vào thái dương hắn làm hắn sợ đến run lẩy bẩy.
– Tha… tha cho tôi!
Tôi gằn giọng:
– Ông biết những gì, khai hết ra!
– Tôi… tôi biết cha mẹ cô là sự thật! Khi có người đem ảnh mẹ cô cho tôi xem, tôi nhận ra ngay bà ấy là ai. Năm xưa tôi được cha cô sai chụp ảnh bà ấy suốt mà…
– NÓI!
– Mẹ cô là cô Hạnh, người ở tỉnh P, năm bà ấy mười chín tuổi thì về làm giúp việc cho nhà ông Kim, cũng chính là cha cô.
Tôi xúc động nghẹn đi. Mọi chuyện về mẹ tôi cuối cùng đã sáng tỏ rồi…
– Mẹ cô xinh đẹp như vậy, cha cô vừa gặp đã mê mẩn liền tìm cách chinh phục, muốn bà ấy làm phòng nhì, còn hứa sẽ cung phụng bà ấy như bà hoàng nhưng bà ấy không chịu. Thời điểm đó ông Kim hết sức giàu có, ông ta vẫn ép buộc được mẹ cô phải chiều chuộng ông ta. Một ngày, bà ấy đánh ông ấy ngất lịm rồi bỏ trốn. Ông ta điên cuồng truy tìm mẹ cô khắp nơi, không biết bà ấy đã có thai và sinh ra cô.
Tôi lặng đi, hoàn toàn không ngờ mẹ tôi lại khổ sở như vậy. Mẹ giấu giếm thân phận bao nhiêu năm vì sợ lão già khốn nạn đó trả thù, một mình vất vả cực khổ nuôi tôi khôn lớn. Nước mắt tôi lăn dài theo từng lời kể của người đàn ông tầm tuổi năm mươi gầy gò như thể hắn là một con nghiện lâu năm.
– Một ngày, cha cô đã tìm được mẹ cô, biết cô là con gái ông ta, ông ta muốn đón hai mẹ con cô về, còn muốn cho cô một nửa gia sản của ông ta, nhưng mẹ cô không chấp nhận. Sau đó mẹ cô gặp tai nạn, ông ta nghe thông tin cô cũng chết trong tai nạn đó nên chấp nhận từ bỏ không tìm kiếm cô. Trên hết, bà Mỹ vợ ông ấy cực kỳ ghê gớm, bà ấy nhất quyết dọa chết nếu ông ấy đến gặp mẹ con cô lần cuối.
Tôi lạnh giọng hỏi:
– Bà ta… đã phẫu thuật thẩm mỹ… đúng không?
Điều tôi đau lòng nhất chính là tôi không thể tìm ra mụ ta, dù người của tôi đã tìm đến từng nhà trong thành phố nhỏ mà mẹ cho tôi biết về nơi cha tôi sống để chụp ảnh từng người phụ nữ đã làm vợ làm mẹ của một cô con gái. Kết quả, không có người phụ nữ nào giống với mụ ta!
– Sao cô biết vậy? Bà Mỹ vừa già vừa xấu, không xứng đôi với ông Kim nên bà ta quyết định đập mặt xây lại. Đây này… tôi có ảnh bà ta ngày xưa với hiện tại, tôi cho cô xem luôn đây nhé!
Hắn lập cập mở điện thoại cho tôi xem. Tôi lướt qua hai bức ảnh, nhếch miệng chua chát. Nếu mụ ta còn dung mạo cũ, tôi đã sớm tìm ra được mụ ta rồi!
– Cha tôi… ông ta giờ thế nào?
Hắn trầm giọng nói:
– Công ty bánh kẹo của ông Kim đã bị công ty Hồng Anh nuốt gọn năm năm trước, ông ta phá sản, nợ nần ngập mặt, cuối cùng treo cổ tự tử!
Thì ra… Phúc ngăn cản tôi biết sự thật, anh muốn tất cả chìm trong bóng tối là vì anh sợ tôi lại thêm một lần nữa thù hận anh. Giữa chúng tôi đã có quá nhiều hiểu lầm xa cách, khó khăn lắm mới có thể hạnh phúc ngọt ngào như hiện tại, anh không muốn tôi biết… kẻ hại cha đẻ của tôi đến kết cục thảm hại là công ty nhà anh, không muốn khắc sâu khoảng cách khó khăn lắm mới lấp đầy giữa chúng tôi!
Trong tôi là vô vàn cảm xúc, tôi thẫn thờ hỏi:
– Vậy mụ vợ và con gái cha tôi thì sao?
– Bọn họ quen ăn chơi hưởng thụ… giờ đi làm gái nuôi thân lại còn nghiện ngập, đợt trước công an quét vào trại hết rồi!
Tôi hừ nhạt. Kết cục như vậy… chính là nhân quả! Hahaha… Tôi cười to mà hai mắt ầng ậng nước. Trả thù… tôi chưa cần trả thù thì số phận đã thay tôi trả thù bọn chúng rồi!
Tôi hít sâu một hơi, chưa bao giờ cảm thấy nhẹ lòng đến thế. Màn đêm quá khứ cuối cùng đã được vén lên để tôi nhìn rõ tất cả. Cả nguyên nhân tại sao Phúc lại giấu giếm tôi… cũng chỉ vì anh yêu tôi, anh không muốn mất tôi, không muốn hận thù giữa tôi và anh tiếp diễn. Làm sao tôi có thể giận anh được đây? Thương trường là chiến trường, Hồng Anh đã chiến thắng trong cuộc đua năm đó, hơn nữa… tôi hận cả nhà cha đẻ của tôi, bọn chúng thảm hại như vậy là điều tôi vui mừng hơn bất cứ điều gì!
Tôi mở ví, nhét vào tay lão ba triệu, trầm giọng:
– Coi tôi như trả cho ông chút công sức. Ông không chê ít chứ?
– Không… thế này… là đủ rồi!
– Ông đi đi!
Tôi mở cửa đẩy hắn ra ngoài. Chiếc xe phóng vụt đi, lòng tôi mong ngóng sớm gặp Phúc hơn bao giờ hết, tôi muốn nói với anh: Tôi không trách anh!
Chiếc xe phóng đến một đoạn hồ vắng, chợt có một đoàn xe chặn xe tôi lại. Kiểu bắt ép người thế này… chính là lão Tài! Khốn kiếp thật! Lão lợi dụng lúc tôi rời khỏi Phúc để ra tay, quá sức hèn hạ!
Người vệ sĩ lái xe không đủ bản lĩnh để vượt vòng vây như Phúc, sau một hồi bị gõ đập cửa, cuối cùng anh ta đành phải mở cửa xe. Không muốn tay không tấc sắt đối đầu với cha con lão Tài, tôi nhanh tay cướp khẩu súng của một vệ sĩ giấu vào túi quần.
– Con ranh, ông Tài đang chờ mày đấy!
Tôi bị lôi xềnh xệch khỏi xe. Ngay khi ra ngoài, tôi liền sử dụng cách thức mà tôi thường làm để thoát khỏi vòng vây, dí súng vào cổ tên cầm đầu vênh váo vừa lôi tôi ra, dùng gã làm lá chắn:
– CHÚNG MÀY MUỐN GÃ SỐNG THÌ ĐỂ TAO YÊN!
Tôi gào to, nào ngờ từ phía sau, chiếc xe BMW quen thuộc của Phúc xuất hiện. Tôi ngỡ ngàng, mở to hai mắt, trái tim đập rộn ràng hơn bao giờ hết! Phúc… anh vẫn theo tôi từng chút. Biết tôi cùng hai vệ sĩ đi gặp kẻ kia anh không yên tâm, đích thân đi theo tôi bảo vệ phía sau.
Đoàn vệ sĩ của Phúc cũng nhanh chóng có mặt phía sau, mở cửa chiếc xe bảy chỗ bước ra. Xét về lực lượng, phe của Phúc vũ trang đầy đủ, độ hăm dọa cao gấp trăm lần lũ người của lão Tài. Bọn người của lão Tài nhìn thì ghê gớm nhưng hoàn toàn không có súng, chẳng qua hai gã vệ sĩ của tôi không nghĩ đến tình huống dễ dàng này mà thôi vì lâu nay bọn họ đã quen cảnh súng đạn rồi.
Phúc mở cửa bước ra, quét ánh mắt lạnh lùng như âm ti địa ngục đến đám người xăm trổ trước mặt, gằn giọng:
– Bảo với lão ta, đừng làm trò mèo nữa!
Tôi dẩy tên cầm đầu về phía trước, gã vội vàng chạy như ma đuổi về xe. Lũ người còn lại cũng sợ hãi vội chui vào xe chạy thẳng. Tôi tin sau vụ này, lão Tài đã biết lão đụng phải một đối thủ thế nào để đỡ phải hao tâm tổn trí nghĩ cách hãm hại chúng tôi nữa. Còn nếu lão vẫn muốn lấy trứng chọi đá thì tùy!
Tôi đứng lặng nhìn Phúc, cảm giác xúc động cùng tâm trí mới được thả lỏng làm hai chân tôi nặng như đeo chì. Anh bước nhanh lại gần tôi, ôm choàng tôi vào lòng anh. Cơ thể cao lớn rung rung, chưa bao giờ tôi cảm thấy anh yếu đuối như lúc này.
– Chi… anh xin lỗi vì không nói rõ với em mọi chuyện… Em đã biết hết rồi phải không?
Tôi nuốt nghẹn gật đầu, ngẩng lên nhìn vẻ áy náy của anh, mỉm cười tôi trấn an anh:
– Em biết hết rồi… nhưng em không trách anh, em hận bọn họ đến mức muốn giết chết vợ chồng họ, anh thay em trả thù em phải cảm ơn anh chứ!
– Có thế nào… anh vẫn muốn xin lỗi em. Ông Kim và ông Tiến có mối quan hệ làm ăn từ ngày xưa, ngày bé nghỉ hè ông Tiến đưa anh đến chơi nhà ông Kim có gặp mẹ em vài lần, thế nên nhìn ảnh anh thấy mẹ em rất quen. Dựa vào đó anh cho người hỏi thăm mẹ em từ những người làm cũ của nhà ông Kim. Lão Chu lái xe cho ông Kim biết chuyện đã tống tiền anh, không kiếm được từ anh lão quay sang em.
Mọi chuyện xảy ra giữa chúng tôi đều là duyên phận, hiểu lầm thù oán chất chồng, xa rất xa mà gần cũng rất gần, những tưởng là nghiệt duyên, hóa ra duyên phận vẫn mỉm cười với chúng tôi, cho tôi và anh vượt qua mọi rào cản cách ngăn mà thông cảm, thấu hiểu để nắm chặt tay nhau.
—
Sau ba tiếng đau đớn vật vã trong phòng sinh, cuối cùng tôi cũng sinh cho Phúc một cô công chúa đầu lòng, ba năm sau lại được ông trời ưu ái mà sinh thêm cho anh một thằng cu tí giống anh như đúc. Dưới sự lãnh đạo của Phúc, công ty Tâm Đức thu hút được số vốn đầu tư khổng lồ từ trong và ngoài nước, dần trở thành một trong những con rồng của ngành Khoáng sản.
Ôm con gái đáng yêu trong tay, tôi mỉm cười nhìn con trai ba tuổi phúng phính, háo hức lắc lắc người ngồi ở ghế phụ. Người ngồi ở ghế lái là cha của hai đứa, lúc này Phúc đã có chút bụng nhưng vẫn đẹp trai vô cùng.
– Hôm nay ba Phúc đưa mẹ con em đi đâu vậy?
Tôi vui vẻ hỏi, Phúc ra vẻ bí mật nói:
– Cứ đến nơi rồi mấy mẹ con sẽ biết!
Chiếc xe dừng lại trước nền móng của một nhà máy khổng lồ đang ở giai đoạn khởi công xây dựng. Tôi ngỡ ngàng há hốc miệng, mở cửa xe bước ra nhìn quang cảnh trước mắt. Nhà máy luyện đồng NZ hợp tác xây dựng nâng Tâm Đức lên một tầm cao mới, hình ảnh nhà máy tương lai được gắn ở một tấm bảng cho thấy quy mô tầm cỡ khu vực. Sau bao năm hết mình cố gắng, Phúc đã làm được điều anh muốn! Quay lại nhìn đôi, đôi mắt anh cong cong tràn đầy ấm áp cùng tự hào. Xúc động vô cùng, tôi gật nhẹ, đưa tay gạt nước mắt chớm mi, nhìn hai đứa con nô đùa trước mặt, khóe miệng vô thức nhoẻn một nụ cười.
Cuộc đời tôi vốn là một màu đen tăm tối, nhờ gặp được Lê Phúc, ánh sáng hi vọng đã được thắp lên. Cơn ác mộng đêm đen ngày nào đã có thể buông, nhường chỗ cho giấc mộng ngọt ngào trở thành hiện thực. Để rồi lúc này, chúng tôi đã trở thành một, cùng cười cùng khóc, sẽ chẳng còn điều gì có thể chia cắt hai con người đủ yêu thương sâu sắc, nắm tay nhau vượt qua hố sâu ngăn cách tưởng chừng không thể.
KẾT THÚC.
Truyện kết thúc trọn vẹn ở đây chị em nhé ? Cảm ơn các chị em đã đồng hành cùng em, nhiệt tình ủng hộ em qua từng chương truyện!