Ngoảnh Lại Phía Sau Một Lần Thôi - Chương 08 - Kết
– Duy, Duy đi đâu thế, hôm nay sinh nhật Tú Anh, Duy đã hứa đưa Tú Anh đi ăn chè rồi mà.
– Em xin lỗi, chị cứ về trước đi. Nãy em đã gọi cho cô Tính đến đón chị rồi.
– Đã bảo không xưng chị em rồi cơ mà, Tú Anh với Duy không phải chị em.
Tú Anh giận dỗi nhưng rồi cũng nguôi lại ngay. Tú Anh lại nhoẻn miệng cười với Duy:
– Duy đi đâu, Tú Anh theo đấy.
– …
Duy không nói gì nữa, Tú Anh cứ thế ngồi lên yên sau xe Duy, hai chân vung vẩy còn trái tim thì thổn thức không yên. Duy vừa đẹp trai, vừa chăm ngoan lại vừa tài giỏi, Tú Anh muốn được ở bên Duy. Chị em gì chứ, Duy cũng chỉ là con nuôi của nhà chú mà thôi. Tú Anh biết điều này từ lâu rồi, cũng thầm để ý Duy từ lẩu từ lâu rồi.
Duy đưa Tú Anh ra cái hồ gần trường. Rồi, Duy sững người.
Chi đang chạy quanh cái hồ đó, có vẻ Chi đã mệt lắm rồi, nhưng Chi vẫn cố gắng chạy. Sao Chi lại ngốc nghếch đến như vậy?
– Mày đang làm gì Chi?
Duy gằn giọng với Bách.
Bách biết là Duy sẽ theo Bách mà, ngày nào chả thế, nên hôm nay, Bách muốn Duy hiểu Chi yêu Bách đến thế nào, Duy cần phải nếm nỗi đau như Bách, thậm chí là đau hơn Bách vì bị Tú Anh từ chối.
– Tao bảo nó, nếu chạy quanh cái hồ này 100 vòng, tao sẽ yêu nó. Ha ha ha… Nó chạy thật… Tao cũng không ngờ luôn đấy!
– Thằng khốn…
Duy dẩy Bách một cái làm Bách suýt ngã ra sau rồi vội chạy ra nơi Chi đang phì phò thở một cách nặng nhọc.
– Được năm vòng rồi… tớ sắp hoàn thành mục tiêu rồi…
– Cậu ngốc thì ngốc vừa thôi chứ, nó có đáng cho cậu khổ sở thế không?
– Cậu tránh ra… tớ phải chạy tiếp…
– Thôi được rồi, nếu tớ cõng cậu chạy đủ 100 vòng, cậu sẽ nhận lời yêu tớ chứ?
Duy đỏ mặt sau câu nói đó. Chi ngừng chạy, ngạc nhiên nhìn Duy:
– Cái gì?
– Cậu nghe rõ rồi đúng không?
Chi gật đầu, nhưng rồi Chi vội lắc đầu nguầy nguậy.
– Không… không được đâu, tớ chỉ thích Bách thôi.
– Cậu thấy chưa, đâu phải cứ cố gắng là sẽ làm người kia yêu cậu, cậu đừng tự hành hạ bản thân mình nữa.
– Cậu tránh ra…
Duy đành yên lặng đứng nhìn Chi tiếp tục cuộc hành trình vô vọng trong cái nắng hè gay gắt.
Mười vòng… mười vòng rồi… Chi cũng kiệt sức mất rồi.
Chi ngất đi trong vòng tay của Duy. Còn Bách, có lẽ vừa áy náy, vừa xấu hổ vì chơi ác, lại còn được người đẹp Tú Anh cho phép đưa về, Bách đã sớm rời bỏ hiện trường từ lâu.
*****
– Con tỉnh rồi đấy à? Nãy con đi nắng bị say ngất, may có Duy đưa con về. Con nhớ phải cảm ơn bạn đấy nhé!
– …
Vậy là… giấc mơ tình yêu của Chi đã kết thúc. Bách thực sự không thích Chi, Bách đặt ra cái đích vô cùng vô tận ấy cũng chỉ để Chi buông tha cho Bách mà thôi… Chi thật ngốc nghếch mà.
Nước mắt Chi tuôn rơi. Bách không thuộc về Chi, Bách hoàn toàn xa cách Chi. Chi cần phải quên Bách thôi, dù lòng Chi chẳng muốn, nhưng đó là điều tốt nhất mà Chi có thể làm.
– Con mang mấy cái bánh này sang cảm ơn Duy nhé!
Thấy mẹ đến gần, Chi vội vội vàng vàng lau nước mắt. Cô Trà nhìn gương mặt có chút buồn bã, đôi mắt đỏ hoe của con bé nhà cô thì lo lắng hỏi:
– Có chuyện gì buồn hả Chi, nói mẹ nghe nào!
– Không có gì đâu mẹ.
– Con gái mẹ bị ai bắt nạt phải không?
– Không… không mà…
Chi nghĩ ngợi một lúc, rồi Chi đỏ mặt nói với mẹ:
– Con thích một bạn, nhưng bạn ấy lại không thích con.
Cô Trà tủm tỉm cười, ra là con bé nhà cô đã biết yêu rồi đấy. Cô chẳng bao giờ cấm đoán gì nó nên nó mới dám chia sẻ với cô thế này, cô thấy mình làm vậy là đúng. Trái tim rung động làm sao mà ngăn cản được. Thế nên, có sự định hướng của phụ huynh vẫn hơn là để lũ trẻ tự mò mẫm rồi còn nguy hiểm hơn.
– Sao con biết bạn ấy không thích con?
– Con biết vì… điều đó quá rõ ràng…
– Ừm, nếu con đã biết như thế, vậy con đã làm gì để bạn thích lại con chưa?
– Con đã làm hết những gì có thể rồi mẹ ạ.
Cô Trà giật mình thon thót. Con bé làm hết là làm hết những gì?
– Con đã cố gắng những gì rồi?
– Con đã tiết kiệm tiền để mua tặng những thứ bạn ấy thích, rồi luôn sẵn sàng lắng nghe bạn ấy nữa… cả việc chạy một trăm vòng hồ vì bạn ấy…
Cô khẽ thở phào, con bé dại trai thật, y như cô ngày nhỏ, nhưng dù sao con bé nhà cô vẫn còn ngây thơ lắm, cũng có thể do cô đã sớm dạy dỗ nó cẩn thận mấy vấn đề tế nhị mà nhiều vị phụ huynh e ngại.
– Chạy những một trăm vòng hồ cơ à… đúng là bạn ấy không thích con thật rồi. Con gái mẹ quên bạn ấy đi thôi!
Cô thở dài đồng cảm với Chi, rồi cô tủm tỉm cười.
– Không có vấn đề gì cả, con gái mẹ xinh xắn đáng yêu thế này chắc chắn sẽ có khối bạn thích con. Con nên yêu thương bản thân con, rồi con sẽ hiểu thế nào là hạnh phúc của một cô gái được yêu thương.
Chi im lặng. Mẹ Chi nói đúng, Chi cần phải mạnh mẽ hơn, cần biết yêu thương trân trọng mình hơn.
Cô Trà gói hai chục chiếc bánh tẻ cô làm vào giỏ rồi dúi vào tay Chi. Chi hơi ngại ngần nhưng cũng đành mang bánh sang nhà Duy.
Chi bấm chuông. Tú Anh ra mở cửa, vừa thấy Chi, Tú Anh liền bĩu môi.
– Duy không có nhà.
Chi thấy thái độ của bạn thì cũng chỉ buồn thôi chứ cũng chẳng hiểu gì. Chi quyết định ngồi ở bậc thềm trước cửa nhà Tú Anh chờ đợi. Chi đang buồn lắm, lúc này Chi có ở đâu thì cũng vậy mà thôi.
Chi ngồi thẩn thơ một lúc, bỗng trên đầu Chi có tiếng nói:
– Chi ngồi đây từ bao giờ?
Chi bật dậy. Duy đã về rồi. Chi lúng túng đặt giỏ bánh vào tay Duy:
– Tớ sang đây cảm ơn Duy. Thôi tớ về đây!
Chi quay ngoắt đi, nhưng Duy đã vội bước đến trước Chi:
– Chuyện lúc trưa là tớ nói thật đấy.
– Ơ… ừm.
Chi chẳng biết phải nói gì. Duy mỉm cười nhìn gương mặt có chút lo lắng xen lẫn áy náy của Chi.
– Chúng mình là bạn thân nhé. – Duy đề nghị.
– Bạn thân á?
– Ừ, tức là mình đi đâu làm gì cũng có nhau ấy.
– …
– Trước mắt là thế đã…
Câu này Duy nói rất nhỏ, Chi không nghe rõ, nhưng chẳng hiểu sao, Chi quyết định gật đầu.
Có thêm một người bạn tuyệt vời như Duy bên cạnh, Chi cảm thấy vui vui. Còn tương lai, tương lai có ra sao, Chi cũng chưa biết nữa, chỉ là, ít nhất một lần trong đời, Chi muốn thử ngoảnh lại phía sau, để biết đâu… biết đâu… phía sau là hạnh phúc.
KẾT THÚC.
Cảm ơn các bạn đã dành thời gian theo dõi câu chuyện nhỏ về một bắt đầu nho nhỏ trong cuộc đời này, biết đâu đó lại là bắt đầu của một tình yêu đến từ một lần ngoảnh lại phía sau.
Biết đâu… phía sau là hạnh phúc!