Những Đóa Hoa Không Tàn Úa - Chương 37
Thủy vừa bước vào phòng, gương mặt đẹp đẽ kia không thèm nhìn Thủy. Phong chỉ cất lời.
– Từ giờ em không cần gõ cửa.
– Vâng…
Thủy bước về chiếc bàn nhỏ, đặt túi xách có chiếc laptop thân thuộc xuống ghế, rồi Thủy ngạc nhiên khi trên bàn là một bộ chìa khóa cùng khoảng chục chiếc thẻ ngân hàng.
Thủy nuốt nước bọt khan vì sốc, sếp Phong làm gì thế này? Thủy hạnh phúc đến phát điên lên, nhưng Thủy lại không dám cho phép mình hạnh phúc.
Thủy áy náy nhìn Phong.
– Sếp… những thứ này…
– Thằng Dũng đưa cho em những thứ này chưa?
Thủy biết phải trả lời sao đây. Thủy đỏ mặt, lúng túng trả lời.
– Rồi… sếp ạ.
– Em trả lại nó đi.
– Sếp… hôn nhân không đơn giản thế đâu sếp?
– Tôi thấy em không có lý do gì từ chối tôi. Em thích tôi, không phải thế sao? Tôi cũng thích em. Vậy có lý do gì để em không bỏ nó mà đến với tôi? Nếu chỉ vì những thứ này thì tôi có thể giao cho em.
Phong nhìn Thủy với ánh mắt đắm đuối, ánh mắt mà anh luôn giấu giếm vì sợ hãi, nhưng hiện tại anh cảm thấy chẳng có lý do gì để phải giấu cô gái mà anh thèm khát này nữa.
Thì ra Phong nghĩ vậy sao? Phong… đáng yêu quá. Thủy muốn chạy đến với anh bằng tốc độ nhanh nhất có thể lắm chứ… chỉ là…
– Sếp ơi… em… em… xin lỗi anh. Em không yêu anh.
Thủy rưng rưng nước mắt, quay mặt đi tránh ánh mắt nồng nàn của Phong. Thủy lạnh lùng gạt những “lễ vật” của Phong sang một bên, lôi laptop ra giải quyết công việc mấy ngày vừa rồi Thủy không đến tích lại mà Liên vừa giao cả đống đó cho Thủy xử lý.
Phong im lặng. Có vẻ anh vẫn chưa tin vào sự thật Thủy không yêu anh, dù Thủy đã lặp lại nó lần này là lần thứ hai. Vô lý! Từ trước đến giờ chỉ có anh là người có quyền từ chối người khác, vậy mà anh đang bị cô gái anh tin là yêu mình này từ chối. Có gì sai ở đây không?
– Em không yêu tôi, vậy tại sao em lại khóc khi tôi chọn Hương làm thư ký?
– Tại… em ghen với Hương, Hương xinh đẹp nên không cần phải thi tuyển gắt gao như em lúc mới vào Việt Phong mà đã được nhận sếp à…
Thủy lúng túng trả lời, cố gắng tập trung vào bảng biểu trước mặt. Những con số cứ nhảy múa thế này lỡ nhầm thì Thủy biết làm sao, Thủy đành đánh dấu lại để kiểm tra sau vậy. Sếp ơi, sếp đừng hỏi em nữa có được không?
– Vậy tại sao em lại làm cơm trưa cho tôi, cơm đó… rất ngon.
Thủy tròn mắt nhìn gương mặt ửng hồng khẽ e hèm của Phong. Hôm ấy Thủy đã ném hộp cơm đó vào thùng rác ngay sân thượng, chẳng lẽ Phong nhặt nó lên ăn sao? Tim Thủy lại không nghe lời Thủy nữa rồi, Thủy biết phải làm sao đây?
– Em… lo cho dạ dày của sếp í ạ… lỡ như sếp cũng bị đau giống em… thì ai là người trả lương cho em ạ.
Thủy thầm khen trình độ thảo mai của mình lúc này, lý do quá hợp lý thế Phong làm sao mà nghĩ lung tung được nữa chứ.
– Vậy… tại sao em tức giận khi tôi… không yêu em?
– Chắc sếp cả nghĩ quá thôi ạ… sếp ơi… phụ nữ ai cũng thích được quan tâm ấy mà… hì hì… nhưng thích là thích vậy thôi… còn thực tế thì…
– Hừm… vậy tại sao em xin nghỉ việc?
Thủy điếng người. Biết bịa thế nào đây? Chính Thủy cũng đã không biết phải bịa thế nào trong tờ đơn xin nghỉ mà. Vì Thủy yêu Phong nhưng anh không yêu Thủy. Đó là lý do mà Thủy muốn Phong hiểu, vậy mà lúc này… Thủy lại phải tìm cách che giấu nó, khi mà anh đã hướng về Thủy sau bao ngày Thủy phải rơi nước mắt vì anh. Thủy thở dài, trầm trầm cất lời.
– Vì anh quan tâm em quá… em sợ… em sẽ yêu anh…
– Tại sao lại phải sợ? Em cứ việc yêu tôi. Bỏ thằng Dũng đi. Nó chẳng có gì hay ho cả.
Thủy phì cười, sụt sịt lau nước mắt. Sếp Phong cứ đáng yêu như thế, Thủy làm sao đành lòng từ bỏ anh đây?
– Tình yêu… không đơn giản vậy đâu sếp…
Phong lại im lặng. Vậy là… Thủy không yêu anh thật sao? Có lẽ nào anh phải từ bỏ cô gái này? Anh không muốn, anh không chấp nhận. Rõ ràng ánh mắt cô ấy nhìn anh âu yếm đầy tình cảm kia mà, làm sao anh có thể nhầm được? Phong có chút bực bội, nheo nheo mắt nhìn Thủy.
– Thôi được rồi. Em làm việc đi.
Thủy khẽ thở phào. Có lẽ sếp Phong chịu từ bỏ rồi. Thủy đâu đáng để sếp phải nghĩ ngợi chứ, chỉ là sếp nghĩ Thủy yêu sếp nên sếp mới nghĩ đến Thủy thôi, rồi sếp cũng sẽ quên câu chuyện này, bởi có gì đáng để nghĩ với một cô gái không yêu mình…
Thủy bặm môi, tập trung vào công việc, dặn lòng hãy cố gắng mặc kệ ánh mắt thi thoảng lại ngẩn ngơ nhìn Thủy mà quên mất đang làm gì kia đi, dù điều ấy sao thật khó khăn.
– Thủy này…
Thủy giật thót mình. Sếp Phong lại gọi Thủy.
– Bao giờ em kết hôn với Dũng?
– Chắc… chắc sớm thôi sếp.
– Em có thể hoãn một tháng không?
– Để làm gì ạ?
– Cho tôi một tháng có được không?
Tim Thủy nhói lên. Sếp Phong muốn xin Thủy một tháng. Chỉ cần một giây anh nhìn Thủy thôi, Thủy cũng sẵn sàng nhào vào lòng anh, nhưng…
– Sếp đừng trẻ con như thế nữa được không sếp? Sếp chưa yêu ai bao giờ phải không? Sếp không thể thuyết phục một cô gái khi cô ấy đã là của người khác, sếp hiểu không?
Thủy nói một hơi, rồi Thủy run rẩy vì đau đớn. Thủy không muốn Phong nhận ra hơi thở khác lạ của Thủy lúc này.
– Tôi không tin là không thể thuyết phục được.
Phong nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp ửng hồng với đôi mắt long lanh chực khóc của Thủy. Thủy chẳng biết phải làm sao nữa, Thủy cố gắng tỏ ra cáu kỉnh đập bàn đánh rầm một cái rồi vội bước ra ngoài, để có thể nhanh chóng đến một nơi riêng tư nào đó mà tha hồ khóc.
Tại sao… tại sao Thủy lại khốn khổ thế này? Ước gì buổi tối đáng ghê tởm đó không xảy ra, để Thủy có thể đường hoàng đón nhận tình cảm của Phong. Nhưng, hiện thực phũ phàng như vậy, Thủy làm sao dám gạt bỏ tất cả, làm sao dám trơ trẽn lừa dối anh hay kể lể mọi chuyện để cầu xin sự thương hại mà Thủy không dám tin mình có thể nhận được từ một người đàn ông trọn vẹn đầy kiêu hãnh như Phong. Rồi còn Dũng, hắn chắc chắn sẽ không buông tha Thủy, chắc chắn sẽ làm Phong phải đau đớn. Vậy thì… Thủy thà từ bỏ, thà quên Phong và cũng để anh quên Thủy, đó là điều tốt nhất Thủy có thể làm cho anh.