Những Đóa Hoa Không Tàn Úa - Chương 38
Thủy không muốn quay lại phòng làm việc nên bước lên sân thượng ngắm hoa ngắm lá cho khuây khỏa. Những bông hoa tươi thắm qua những ngày mưa gió lại thêm bừng nở, lại được bàn tay cắt tỉa khéo léo của Phong mà vẫn đẹp tinh khôi kiêu kỳ khoe sắc trước Thủy. Chúng đẹp quá, đẹp hệt như Phong vậy, hoàn hảo không một tì vết, Thủy làm sao dám với?
Có người đứng lặng ngắm nhìn cô gái xinh đẹp đượm buồn kia đang thưởng hoa. Thủy đang khóc, khóc vì điều gì? Vì thương hại anh sao?
– Em lại quên thời gian cho phép lên ngắm hoa rồi.
Thủy giật mình quay lại, vội lấy tay lau nước mắt.
– Em xin lỗi sếp. Em xuống phòng đây.
Thủy bước nhanh qua Phong, nào ngờ anh giữ tay Thủy lại.
– Ở đây với tôi!
Thủy đau đớn giật tay Phong ra rồi nói.
– Em… em xin phép về sớm. Em hơi mệt.
Phong cau mày, lo lắng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Thủy.
– Em mệt thế nào? Có phải đau bụng như hôm trước không?
– Không… em chỉ muốn nghỉ ngơi thôi sếp, không có vấn đề gì đâu.
Thủy nói rồi vội chạy xuống phòng, cất đồ vào túi xách rồi bước ra. Thủy sững lại khi gặp Phong bước xuống từ sân thượng. Nhìn gương mặt thất thần của Thủy, Phong thở dài.
– Em yên tâm. Tôi sẽ không làm phiền em. Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe… để làm một cô dâu xinh đẹp.
Phong nhắm mắt lại cam chịu khi cô gái kia phải mệt mỏi vì đối diện với anh. Anh không muốn thế. Anh chỉ muốn nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt ấy.
Thủy im lặng, nước mắt lại lăn dài, Thủy khẽ gật đầu rồi bước đi, để lại Phong chết lặng trong nỗi đau bị từ chối mà trong sâu thẳm anh vẫn không sao chấp nhận.
*****
Thủy về đến khu nhà trọ là sáu giờ hơn. Cảm giác mệt mỏi làm Thủy chỉ muốn nằm vật ra giường, nhưng trước lúc đó Thủy phải vượt qua Dũng đang chờ Thủy ở ngay trước cửa kia.
Kể từ trưa hôm đó, Dũng hoàn toàn biến mất. Thủy đã hi vọng hắn buông tha Thủy, nhưng khi nghe Hương nói chuyện với hắn qua điện thoại chiều nay, Thủy đã biết điều đó là không thể. Và lúc này, Dũng đang ở trước mặt Thủy, gương mặt ưa nhìn trắng trẻo của hắn cười cười ngượng nghịu khi vừa thấy Thủy bước lên.
– Em về sớm thế? Mấy hôm vừa rồi anh đã muốn quên em… nhưng anh không sao quên được, anh nhớ đêm hôm đó lắm Thủy à… Em có nhớ anh không Thủy?
– Khốn nạn… Tránh ra cho tôi vào nhà!
– Cho anh ôm một cái rồi anh tránh!
– Biến, có muốn tôi báo công an không?
– Ấy ấy… đây, em vào nhà đi…
Dũng tránh qua một bên. Thủy vừa mở cửa bước vào, Dũng liền ôm chầm lấy Thủy từ phía sau làm Thủy ghê tởm vùng vẫy để thoát ra. Tiếc rằng sức Thủy làm sao bằng Dũng, Dũng không buông Thủy nên Thủy đành phải ngồi thụp xuống.
– Anh… anh lại muốn cưỡng hiếp tôi phải không? Đồ khốn kiếp… tại sao anh không thể buông tha cho tôi… huhuhu…
Thấy Thủy khóc dữ quá, Dũng đành buông Thủy ra. Thủy sụt sịt rồi quay lại nhìn Dũng, lạnh lùng nói.
– Tôi đã quay lại với anh Phong. Tôi mong anh để cho tôi được yên, nếu anh thực lòng yêu tôi, anh làm ơn cho tôi được ở bên anh Phong. Tôi rất yêu anh ấy.
– Em đừng ngốc nghếch như thế, nó không yêu em đâu Thủy, chỉ có anh là người yêu em thôi!
Dũng lại dùng ánh mắt van xin đó nhìn Thủy làm Thủy nổi gai ốc vì ghê tởm. Thủy quay mặt đi tránh ánh mắt anh ta.
– Anh Phong có yêu tôi, tôi… tôi muốn ở bên anh ấy.
Ánh mắt van xin của Dũng bỗng trở nên đỏ ngầu giận dữ. Dũng gằn giọng.
– Không, em không được phép ở bên ai ngoài anh. Em đã người của anh, em chỉ được phép có anh thôi Thủy.
Thủy lắc đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Dũng.
– Tôi không yêu anh, chính xác là tôi ghê tởm anh. Anh hãy tránh xa tôi ra!
Dũng đặt hai tay lên vai Thủy, ép Thủy nhìn thẳng hắn.
– Thằng Phong, chính nó đã cướp mối tình đầu của anh… anh có gì thua kém nó… nó chỉ là kẻ may mắn, người thực sự nỗ lực là anh chứ không phải nó… em hãy mở to mắt mà nhìn đi Thủy. Không phải nó coi thường tình cảm của em sao, chỉ có anh là trân trọng em thôi… Đừng ngốc nghếch nữa Thủy!
Thủy đẩy Dũng ra rồi vào bếp cầm chổi xua Dũng.
– Cút đi, tôi không bao giờ ở bên anh đâu… không bao giờ… tôi sẽ ở bên anh Phong, anh nghe rõ chưa?
Dũng cười lạnh lẽo.
– Được. Em muốn anh kể hết với Phong đêm hôm đó chúng ta đã say đắm bên nhau thế nào chứ gì?
Thủy run run, nước mắt lại trào ra. Thủy thẫn thờ, buông rơi chiếc chổi đang cầm trên tay. Vậy là… đúng như Thủy đoán, Dũng chính là loại tiểu nhân dơ bẩn nhất mà Thủy có thể nghĩ đến. Hắn dùng chính đêm hôm đó để dọa dẫm Thủy. Hắn đã thành công rồi, vì Thủy đầu hàng. Thủy đã sẵn sàng đầu hàng, sẵn sàng buông bỏ Phong kể từ lúc thấy Dũng trên giường Thủy, chỉ là Thủy vẫn hi vọng mong manh rằng Dũng không khốn nạn đến thế, nhưng tiếc rằng sự thật vẫn là sự thật.
Thủy hít một hơi rồi nói trong nước mắt.
– Tôi đã biết anh sẽ dùng chính cái đêm ghê tởm đó để đe dọa tôi. Tôi thua rồi. Anh yên tâm, tôi đã bẩn thỉu vì anh như thế, làm sao tôi dám ở bên Phong chứ? Anh trả thù anh ấy thành công rồi đấy, anh đã hài lòng chưa?
Dũng nhếch miệng cười, giơ tay tiến lại Thủy.
– Chưa, làm sao anh hài lòng dễ thế… em phải ở bên anh nữa mới được… ngoan ngoãn đi Thủy… anh sẽ chiều em như công chúa của anh… em cứ tận hưởng đi…
– Không… anh muốn tôi chết thì cứ việc đến đây… anh còn xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ chết cho anh xem!
Ánh mắt đỏ vằn liều chết của Thủy làm Dũng hơi run run. Dũng đành lùi lại, hậm hực nói:
– Em đừng quên em là người của anh. Anh sẽ không bao giờ cho phép thằng nào động vào người em, nhớ kỹ cho anh.
Dũng nói rồi bực bội bỏ đi.
Thủy run rẩy quỳ xuống nền thảm, ôm mặt khóc trong tột cùng đau khổ. Tại sao Thủy lại vướng phải hắn để rồi rơi vào bi kịch này? Đau đớn hơn là người Thủy yêu thương đang phải chịu nỗi buồn mà Thủy không sao ngăn được, và chính Thủy cũng phải chịu nỗi đau xa cách người ấy đến quặn thắt lòng…
Âm thanh nhạc chuông điện thoại vui tươi quen thuộc của Thủy vang lên, Thủy vừa vui vừa đau khi người gọi là Phong. Phong… em biết phải làm sao đây? Em lại đành phải để anh mất kiên nhẫn nữa rồi…