Những Đóa Hoa Không Tàn Úa - Chương 39
Có lẽ sức kiên nhẫn của Phong cũng chỉ dừng lại ở cuộc gọi thứ hai, Thủy thở dài, mong anh sẽ sớm quên Thủy, sớm có được hạnh phúc của mình.
Thủy nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa to quá, cơn mưa làm tiết trời cuối xuân ở Hà Nội lúc nào cũng lạnh lại càng thêm buốt giá. Tháng tư rồi, cũng sắp đến đợt nghỉ lễ dài để Thủy được về Hải Phòng với mẹ, để được sà vào lòng mẹ mà thổn thức. Thủy nhớ mẹ quá rồi…
Thủy trấn tĩnh lại rồi bắt tay vào dọn đồ. Quần áo cho hết vào va li, cũng chẳng có nhiều vì Thủy vốn đơn giản, rồi cất laptop và tài liệu là những thứ quan trọng nhất vào ba lô, còn những đồ cần thiết khác thì Thủy sẽ dọn sau, những thứ khó mang thì Thủy để lại hết cho người đến ở sau cũng được. Thủy quyết tâm dọn khỏi nơi này, bởi Dũng vẫn ở ngay bên cạnh, Thủy làm sao chịu nổi. Ngay sáng hôm đó Thủy đã muốn dọn đi, nhưng sau không thấy hắn quay lại, Thủy thầm thở phào không nghĩ đến nữa, ai dè…
Hì hục kéo cái khóa của chiếc vali kéo nhỏ Thủy mới sắm đợt định đi công tác Cần Thơ, Thủy nghĩ thầm may cũng có cái mà dùng, bỗng Thủy nghe có tiếng gõ cửa. Tám giờ rồi, không lẽ Dũng quay lại. Thủy lạnh toát cả người, yên lặng chờ đợi. Rồi, giọng nói thân thương mà Thủy làm sao có thể nhầm lẫn được dù tiếng mưa như trút ngoài kia làm nhạt nhòa âm sắc đang gọi tên Thủy làm Thủy nghẹn ngào. Phong… anh đến tìm Thủy giữa cơn mưa xối xả này sao?
Thủy ngập ngừng bước ra mở cửa. Trước mắt Thủy là thân hình cao lớn đang ướt lướt thướt, những giọt nước tí tách rơi từ mái tóc nâu nhạt tự nhiên của người ấy làm Thủy thắt lòng. Gương mặt đẹp như tượng của Phong thoáng bừng sáng khi nhìn Thủy, nhưng đôi môi tím tái vì lạnh làm khuôn mặt ấy có phần lạnh lẽo.
– Mưa thế này anh đến đây làm gì?
Thủy vừa trách vừa cay cay sống mũi, vội kéo Phong vào nhà. Vừa chạm vào làn da buốt giá của Phong, Thủy giật nảy mình, ngay lập tức vào bếp rót nước ấm trong phích vào cốc rồi đưa cho anh.
– Anh uống chút nước ấm cho bớt lạnh.
Thủy đặt cốc nước vào tay Phong rồi vào nhà tắm lấy chiếc khăn lông trắng khô ráo choàng lên đầu anh. Phong im lặng nhìn Thủy tất tất bật bật rồi cất lời.
– Tại sao em không nghe điện thoại, em có biết tôi lo cho em thế nào không?
Phong khẽ trách Thủy. Chẳng hiểu sao lúc nào anh cũng nghĩ đến cô gái ấy, càng lúc càng không thể kiểm soát được mình, thế nên khi không thể liên lạc được, anh nghĩ ra đủ chuyện tồi tệ, và tại sao lại không đến gặp người mà anh muốn gặp là câu hỏi đặt ra trong đầu anh cách đây ba mươi phút, dù trời mưa xối xả làm anh phải rất khó khăn để có thể di chuyển được, nhất là phải vượt qua đoạn nước ngập đầu dốc cách nhà Thủy không xa, sau đó lại phải để xe lại mà đi bộ một quãng vượt qua đoạn nước ngập ngay trước khu nhà trọ này khiến anh ướt như chuột lột.
Thủy vừa giận vừa thương anh, cô đỏ mặt quát lên.
– Anh có phải ngốc không? Em thì có chuyện gì được chứ, em chỉ là…
– Không sao thì tốt rồi.
Phong đứng dậy, vứt lại cái khăn lên thành ghế rồi lại hướng ra ngoài.
Phong sắp xa Thủy rồi sao? Nhưng, anh của hiện tại không phải là người từ chối Thủy, anh đang bị Thủy từ chối. Thủy không muốn phải xa anh, phải làm sao để giữ anh lại, phải làm sao đây?
Thủy khẽ thốt lên, chỉ sợ Phong đi mất.
– Anh ở lại chờ mưa ngớt đã… mưa to thế này… đi lại nguy hiểm lắm…
Thủy hồi hộp cầu mong Phong sẽ ở lại. Chỉ cần được gần anh thêm một chút, một chút thôi cũng được…
Phong sững lại. Tim anh bỗng đập tưng bừng trong lồng ngực. Thủy đang muốn giữ anh?
Chẳng hiểu Thủy lấy dũng khí ở đâu mà vội cầm chiếc khăn trên thành ghế bước đến trước Phong, đưa lên tóc anh rồi nhẹ nhàng lau. Anh cao quá làm Thủy phải kiễng chân mà vẫn phải nhoài người. Hơi thở nóng bỏng của Phong phả vào trán Thủy khi anh cúi xuống, chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt to tròn diễm lệ kia đang đầy vẻ lo lắng cho anh.
Thủy…
Một nụ hôn dường như là không đủ cho hai con người tràn ngập tình yêu đang trong cơn thổn thức.
Thủy như mê dại mà quên mất mình cần phải cách xa Phong. Thủy chỉ nhận thức được đôi môi lạnh giá của Phong đang mơn trớn môi mình, nụ hôn đầu ngượng nghịu đầy say mê làm Thủy run rẩy đắm chìm trong hạnh phúc, chỉ muốn được anh hôn nữa, hôn mãi…
Rầm!
Cánh cửa bật mở, Thủy giật thót mình đẩy Phong ra rồi run sợ nhìn Dũng hầm hầm, mặt mũi đỏ gay xông vào.
Bốp!
Một cái tát như trời giáng làm đỏ lựng một bên má Phong. Thủy khốn khổ bước đến bên Phong lúc này đã ngã ra thảm rồi nhìn trừng trừng vào mặt Dũng. Dũng kéo Thủy lên rồi dẩy Thủy một cái thật mạnh ra giường.
– Cô dám cắm sừng tôi hả Thủy? Còn mày, cút khỏi đây, thằng chó chết dám cướp vợ bạn!
Thấy Thủy bị Dũng dẩy mạnh ngã nhào ra, Phong tức lên, đứng dậy tiến lại Dũng.
Bốp!
Lần này, người bị đỏ má là Dũng. Phong giáng một cái tát cực mạnh lên mặt Dũng làm Dũng tức điên người. Dũng không ngờ Phong lại phản kháng lại khi Phong đang là kẻ có tội.
– Mày… mày dám…
– Mày dám đánh Thủy, tao không tha cho mày được.
Phong lại định giáng thêm cái tát thứ hai nhưng Thủy đã xông đến van xin anh.
– Em xin các anh… đừng đánh nhau có được không… huhuhu…