Những Đóa Hoa Không Tàn Úa - Ngoại truyện 1
Quãng thời gian hai tuần sau khi Phong và Thủy chính thức thành một đôi diễn ra như một giấc mơ với Thủy. Phong hội tụ mọi điều mà phụ nữ mong đợi, anh lại hướng về Thủy như thể cả thế giới chỉ có riêng Thủy là phụ nữ vậy. Tất cả tình cảm yêu thương nồng ấm mà Phong luôn khao khát dành tặng cho người con gái anh yêu giờ được anh trao trọn cho Thủy, làm Thủy chỉ có thể ngỡ ngàng mà hạnh phúc chìm đắm trong tình yêu nhất mực của anh.
Mỗi sáng, Phong sang đón Thủy đi ăn rồi cùng anh đến công ty. Hương đã xin nghỉ việc ngay sau hôm đến thăm Phong nên Thủy cũng không cần phải nhìn mặt Hương thêm một phút giây nào nữa. Thủy chẳng cần phải lăn tăn suy nghĩ, mà Phong cũng chẳng để Thủy phải nghĩ bất cứ điều gì về sự tồn tại duy nhất hình bóng Thủy trong trái tim anh. Thủy cứ tự hỏi tại sao mình lại có thể may mắn đến như vậy, đôi lúc lòng Thủy thầm lo sợ liệu Thủy có phải trả một cái giá nào thật đắt cho hạnh phúc này không? Hạnh phúc quá lớn làm Thủy chưa dám tin vào hiện thực. Thủy lúc nào cũng cảm thấy như ở trên mây vậy.
Phong đặc biệt thích đồ ăn Thủy nấu, thế nên mỗi sáng Thủy dậy sớm làm đồ ăn trưa cho cả hai người. Chiều về, Phong đi chợ và nấu ăn cùng Thủy, cùng nhau đi dạo phố, đến những nơi vui chơi của giới trẻ hay những nơi yên tĩnh lãng mạn, cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống đến tận tối muộn Phong mới lưu luyến tạm biệt Thủy để về nhà. Hạnh phúc lứa đôi lần đầu tiên trải nghiệm ấy làm cả hai bạn đều tươi trẻ rạng ngời.
*****
Một buổi chiều thứ bảy mưa bay nhè nhẹ, Phong có chút việc nên tối mới sang, Thủy lười biếng ngồi trên chiếc ghế bành quen thuộc trong bộ quần áo nỉ màu xám mặc nhà, miệng nhâm nhi cốc trà sữa vị trà xanh ấm áp còn mắt thì chăm chú vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình rồi tủm tỉm, hình như Thủy đang là nữ chính ngôn tình thì phải, bởi Phong quá tuyệt vời, chuẩn soái ca mà bao cô nàng mơ ước. Hạnh phúc của con gái có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi! Thủy phải trân trọng Phong, phải làm một cô bạn gái thật tuyệt vời để xứng đáng với anh, chắc chắn là thế rồi…
Bất chợt, Thủy đặt cuốn sách xuống bàn rồi nhẩm tính, hôm nay là ngày hai mươi ba tháng tư, hình như đã “trễ” một tuần rồi thì phải. Thủy chau mày suy nghĩ. Thủy vẫn ăn ngon ngủ kỹ cơ mà nhỉ, đâu có xì trét gì đâu, hạnh phúc chết đi được mà. Thế rồi, Thủy bỗng lạnh người. Có khi nào… Thủy có thai với tên khốn kiếp đó? Thủy tá hỏa, mồ hôi túa ra, trống ngực đập thình thình, vội chạy xuống dưới phóng xe đi mua que thử ngay lập tức.
Vừa về đến nhà, Thủy chạy vội vào toilet, ghi nhớ hướng dẫn sử dụng rồi bắt đầu kiểm tra. Chờ đợi… bình tĩnh nào Thủy… không thể nào đâu… mày đã uống thuốc ngay rồi kia mà… đừng lo lắng… Thủy run rẩy, tự trấn an bản thân mà vẫn thấy thời gian trôi qua sao mà chậm thế.
Hai… hai vạch!
Thủy chết lặng.
Thủy có thai.
Thủy có thai với thằng khốn đó?
Thủy không tin vào mắt mình. Thủy có thai thật sao? Tại sao lại thế? Rõ ràng Thủy đã uống thuốc rồi kia mà. Nhưng… Thủy cũng hiểu, thuốc cũng không hoàn toàn giúp Thủy tránh thai 100% được.
Thủy sốc, sốc thực sự. Thủy biết phải làm sao, phải làm sao đây?
Phá thai!
Đó là con đường tốt nhất cho Thủy, dù là đau đớn, là thất đức, nhưng Thủy căm thù cái thai này, Thủy đang có Phong mà, Thủy làm sao mà có con với ai khác được. Thủy cũng nghe lời khuyên lỡ có thai với kẻ cưỡng hiếp thì phá bỏ là điều nên làm kia mà. Thủy không sai có đúng không?
Nhưng, đứa con… đứa con đâu có tội, Thủy nhẫn tâm giết chết nó sao?
Không, Thủy không thể làm thế. Mẹ Thủy đã hạnh phúc thế nào khi có Thủy, đứa con gái luôn bé bỏng trong mắt bà là nguồn sống lớn nhất của bà, kể cả khi mẹ Thủy hận bố Thủy đến tận xương tủy kia mà. Đứa con luôn là niềm hạnh phúc của bất cứ người mẹ nào, cho dù người mẹ đó có hận thù cha nó đến thế nào.
Vậy là… không thể phá thai, cũng không thể giữ lại.
Phải làm sao đây, Thủy hoàn toàn không biết. Thủy rối quá, nước mắt cứ thế chảy không ngừng. Tại sao? Tại sao oan nghiệt vẫn không buông tha cho Thủy? Thủy đã hạnh phúc đến thế nào khi được Phong chấp nhận, được Phong trân trọng yêu thương Thủy như chính những gì Thủy có. Có lẽ nào hạnh phúc vẫn là điều xa xỉ với Thủy đến vậy sao?
Thủy ngồi gục trong nhà vệ sinh mà khóc, khóc đến mệt mỏi, khóc đến kiệt quệ vì đau đớn. Phong, em biết phải làm sao đây? Em đã có thai với thằng khốn đó, em muốn chết, chết đi sẽ không phải nghĩ bất kỳ điều gì, chỉ có con đường chết là con đường giải thoát tốt nhất mà thôi…
Thủy tuyệt vọng đến cùng cực trước những gì vừa diễn ra, đến mức có tiếng chuông điện thoại hồi lâu Thủy mới giật mình bước ra, run run cầm máy. Phong đang gọi Thủy. Màn hình hiện chữ “Anh yêu” đang gọi, nhưng Thủy chẳng đủ dũng cảm để nói cho anh biết chuyện này. Thủy cần thời gian chấp nhận sự thật, rồi… rồi… Thủy cũng chưa biết nữa, nhưng chắc chắn lúc này Phong chưa nên biết chuyện. Thủy sợ mất anh, Thủy cực kỳ sợ. Thủy cố gắng trấn tĩnh lại để giọng nói không lộ trận khóc khủng khiếp vừa rồi.
– Anh à…
– Em bận gì mà không nghe máy thế?
– Em… em ngủ quên…
– Tối nay em thích ăn gì?
– Em… ăn gì cũng được anh ạ.
– Thế vịt quay nhé, chốc anh mang đến. Em cứ ngủ tiếp đi.
– Vâng…
Phong cúp máy. Còn Thủy, Thủy rệu rã bước lại giường, nằm vật ra mà tiếp tục nức nở.
Phong của em, em thật đáng ghét phải không? Em đang giấu anh một chuyện tày đình. Bởi em sợ mất anh, em là kẻ hèn nhát và ích kỷ phải không anh? Nhưng, nếu anh biết chuyện, nếu anh phải chịu đựng đứa con của em với kẻ khác, em làm sao có thể chịu được, em càng không xứng với anh, vậy thì… em buộc lòng phải giấu anh, để em có thể bình tĩnh lựa chọn điều tốt nhất… cho anh.
Thủy mệt nhoài chìm trong giấc ngủ mơ màng. Có tiếng gõ cửa, tiếng Phong ấm áp quen thuộc đang gọi Thủy, Thủy lơ mơ mở mắt rồi giật thót mình. Phong đến rồi. Mấy giờ rồi nhỉ, Thủy nhìn đồng hồ, cũng sáu rưỡi rồi. Thủy vẫn chưa chuẩn bị gì cho bữa tối cả.
Thủy rửa lại mặt mũi cho tỉnh táo rồi ra mở cửa. Phong đang xách túi vịt quay mà Thủy cực thích ăn trên tay. Mùi vịt quay bốc lên thơm phưng phức nhưng Thủy chẳng có tâm trạng nào mà hứng thú.
Nhác thấy đôi mắt sưng mọng của Thủy, Phong chau mày.
– Em mệt à?
– Em hơi đau đầu. Không sao đâu anh. Anh vào đi, có mưa không ạ?
– Mưa nhẹ thôi. Tối nay mình ở nhà thôi, hì hì.
– Vâng…
Thấy Thủy trầm buồn, Phong hơi lo lắng. Anh bước theo Thủy vào trong nhà, bước vào bếp đặt đồ ăn ra đĩa. Thủy đã nhặt ít rau thơm làm salad ăn kèm từ trưa nhưng chưa rửa, Phong đứng đó rửa luôn. Thủy ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn bóng lưng rộng dài, dáng người cao cao tuấn tú của anh, lòng Thủy dâng lên niềm tiếc nuối vô hạn. Thủy không xứng với anh. Thủy nên giải thoát cho anh.
– Em ơi, cho gia vị vào thế nào nhỉ?
– Anh cứ để đó, vào đây ngồi đã, còn sớm mà.
Phong lau tay rồi bước ra, nhìn gương mặt cố gắng gượng cười nhưng vẫn không sao che giấu được vẻ buồn bã kia, Phong không thể nào không quan tâm được.
– Em có chuyện gì thế, nói anh nghe xem nào!
Phong vòng tay ôm lấy Thủy. Thủy mỉm cười dịu dàng quay sang anh.
– Mẹ em đang nhớ con gái. Em cũng nhớ mẹ. Em muốn về với mẹ anh à.
– Ừ… thế mình cùng về chào mẹ!
– …
– Sao thế? Không muốn anh gặp mẹ à?
– Không… mẹ chắc chắn sẽ rất vui mà…
– Cũng đến lúc gặp phụ huynh rồi mà. Anh cũng định nói với em, trưa mai mình ăn trưa với ba anh nhé! – Phong áp má vào má Thủy.
– Em.. em chưa chuẩn bị tâm lý. – Thủy tránh Phong rồi ái ngại nhìn anh.
– Cần gì chuẩn bị. Ba anh chỉ cần anh có bạn gái thôi, có là Thị Nở cũng quý.
– Anh này…
– Thật đấy. Em cứ yên tâm, không cần lo lắng gì cả.
– …
Thủy chẳng biết nói sao, chỉ biết thở dài. Thủy không muốn làm Phong buồn, nhưng…
Phong cười cười, có vẻ anh thông cảm với nỗi lo lắng của Thủy, cả nỗi buồn nhớ mẹ trong lòng Thủy nữa. Anh hiểu mà, Thủy xa nhà cũng lâu rồi, mà Thủy cũng chỉ có hai mẹ con nên chắc chắn tình cảm Thủy dành cho mẹ phải đặc biệt hơn những cô gái khác có đủ cha mẹ yêu thương.
– Thôi, mình ăn tối đi, em chẳng thích món này nhất còn gì. Cũng gần bảy giờ rồi.
– Vâng… thế anh chờ em làm salad một tẹo…
Thủy lập cập bước vào bếp, rắc gia vị, dầu giấm vào bát thủy tinh rồi trộn đều rau lên. Mỗi tội, tay Thủy run run làm rơi cả bát, choang một cái, cả rau cả những mảnh thủy tinh vương vãi khắp sàn bếp làm Thủy luống cuống ngồi thụp xuống thu gọn lại.
Nghe tiếng động, Phong vội lao vào bếp, thấy Thủy dùng tay không gom thủy tinh thì anh vội kéo Thủy lên, xoa xoa tay Thủy, cau mày quát nhẹ.
– Em làm gì thế? Đứt tay bây giờ!
Thủy bỗng thút thít, cơn tủi thân từ lúc nãy như được cớ phát ra làm Thủy không sao ngăn lại nước mắt.
– Em… sao em lại vụng về như thế? Em chẳng được cái tích sự gì, cầm cái bát cũng không xong… em… em không xứng với anh…
Phong nghĩ mình quát làm Thủy sợ, anh cuống quýt xin lỗi.
– Anh xin lỗi… anh không nên quát em…
– Không… em đáng bị quát, đáng bị mắng, đáng bị ghét… anh cứ ghét em đi Phong…
Thủy cứ khóc mãi Phong không sao dỗ được, anh đành ôm Thủy vào lòng an ủi.
– Ngốc, anh làm sao ghét em được… cho dù em có ghét anh thì anh vẫn yêu em…
Thủy vừa cười vừa khóc trước câu nói nịnh nọt của Phong. Thủy gật gật đầu, mỉm cười nhìn Phong làm anh khẽ thở phào.
Phong tuyệt vời quá, còn Thủy, Thủy là kẻ tởm lợm nhất trên cõi đời này. Thủy đã nghĩ đến chuyện giết đi đứa con của mình. Không… Thủy làm sao có thể làm thế? Thủy thà từ bỏ Phong, rồi anh sẽ quên Thủy, sẽ không khó với anh phải không, Thủy không thể ích kỷ mà níu giữ anh, bắt anh phải chịu đựng Thủy cùng đứa bé được. Rồi còn gia đình anh, chắc chắn không ai đáng phải chịu điều này, Thủy không có quyền đó.
Rời xa Phong, làm anh quên Thủy, làm anh chán nản mà buông tay, đó là điều tốt nhất Thủy có thể làm cho anh. Thủy quyết định rồi, Thủy không có con đường nào khác ngoài điều đó. Dù là đau đớn, nhưng mọi chuyện đã như thế, Thủy cần nghĩ cho anh, cho cả đứa con trong bụng. Thủy hoàn toàn không xứng với Phong, dù có đứa bé hay không. Còn Dũng, hắn không xứng đáng làm cha của đứa bé, Thủy sẽ không nói với hắn, đứa bé sẽ chỉ là con của Thủy. Thủy sẽ yêu thương nó như mẹ Thủy đã yêu thương chăm sóc Thủy mà không có bàn tay cha suốt hai mươi lăm năm qua, cũng không sao mà phải không? Chỉ là… Thủy thương mẹ quá, Thủy lại làm mẹ đau lòng mất rồi. Mẹ Thủy đã phải khổ vì Thủy suốt bao năm, vậy mà cuối cùng Thủy vẫn là đứa con bất hiếu, thậm chí còn đi theo vết xe đổ tồi tàn hơn mà mẹ Thủy lúc nào cũng căn dặn Thủy đừng dại dột với lũ đàn ông khốn nạn. Thủy biết Thủy đã sai rồi, Thủy có lỗi với mẹ nhiều lắm…
Sụt sịt một hồi, Thủy bỗng đẩy Phong ra rồi quát lên.
– Tại sao anh lại tốt với em như thế? Em có gì đáng để anh phải yêu?
Phong sững lại, vẻ ngạc nhiên sững sờ của anh làm lòng Thủy đau đớn như dao cắt.
– Em sao thế?
– Anh mang đồ về đi, em không muốn ăn, em chỉ muốn được ở một mình!
Thủy hậm hực, đưa tay gạt những giọt nước mắt còn đọng lại trên má rồi vào bếp trút đĩa vịt quay vào túi, dúi vào tay Phong, đẩy Phong ra khỏi nhà, đóng sập cửa lại.
Phong sốc, đứng chết trân trước cửa nhà Thủy. Anh chưa bao giờ gặp thái độ này ở Thủy. Từ lúc Thủy chấp nhận tình yêu, anh lúc nào cũng được chìm trong hạnh phúc bên Thủy, tính cách dễ chịu xen lẫn cả cam chịu của Thủy làm anh thương Thủy đến thắt lòng, vậy mà… tại sao bỗng nhiên Thủy lại cư xử thế? Anh thực sự khó hiểu.
Mưa dần nặng hạt, lòng Thủy cũng nặng trĩu ưu tư. Mười một giờ, chắc Phong cũng đã về lâu rồi, giờ mưa cũng không việc gì…
Thủy thở một hơi dài. Thủy sẽ về với mẹ, chỉ ở bên mẹ Thủy mới có thể được nhẹ lòng để quên hết những chuyện đã xảy ra, để có thể quên Phong. Hơn nữa, mẹ cũng đang ở một mình, Thủy không đành lòng xa mẹ, dù mẹ luôn muốn Thủy được tung cánh bất cứ nơi đâu, nhưng Thủy tin mẹ chẳng bao giờ muốn xa Thủy. Biết chuyện, có thể mẹ sẽ trách sẽ giận Thủy, nhưng chắc chắn nước mắt chảy xuôi, mẹ cũng sẽ tha thứ cho Thủy mà đón Thủy vào lòng, mà yêu thương hai mẹ con Thủy. Thủy nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền để lo cho cả hai bà cháu. Sức khỏe của mẹ giờ không còn được như trước, cũng cần Thủy phải lo lắng dần rồi.
Tiếng gió đập vào cửa sổ làm Thủy nhíu mày, Thủy bước ra để đóng lại trước khi đi ngủ, rồi Thủy sững sờ khi Phong vẫn còn đứng ngoài. Phong… Mưa gió thế này hắt hết vào người anh mất rồi. Tại sao anh lại ngốc nghếch đến vậy?
Thủy xót xa, vội vã mở cửa. Nhìn vẻ mặt buồn bã của Phong, Thủy chỉ biết giận chính mình.
– Anh, sao anh chưa về đi?
– Em đã bình tĩnh lại chưa?
Thủy rơi nước mắt vì thương Phong. Quần áo, tóc tai của anh lại bị cái mái hiên ngắn ngủn kia hắt hết nước vào người rồi, thế này ốm mất thôi. Thủy kéo Phong vào nhà, phẩy phẩy nước trên người anh rồi mắng.
– Anh bị ngốc đúng không? Trời mưa như thế anh cũng phải tìm chỗ nào mà tránh đi chứ?
– Em còn chưa ăn tối, anh sợ em lại đau dạ dày.
– Anh… anh đúng là…
Thủy sụt sịt, vội đẩy Phong vào nhà tắm.
– Anh tắm đi không ốm bây giờ. Em có đau thì em tự ăn, anh ngốc vừa thôi… hức hức…
Phong bỗng ôm choàng lấy Thủy làm Thủy nghẹn lòng. Thủy không muốn phải xa anh, không một chút nào. Thủy lại thút thít trong ngực Phong.
– Em có chuyện gì nói rõ cho anh, đừng như vậy được không? Anh thực sự lo lắng đấy Thủy! Em không tin tưởng anh à?
– Em… em không có chuyện gì đâu… em chỉ là… khó ở trong người thôi… con người em đáng ghét vậy đó… anh sẽ thường xuyên phải chịu đựng… anh không nên yêu em…
Phong im lặng. Anh ngồi phịch xuống ghế. Thủy thực sự khó hiểu. Thủy vẫn muốn cự tuyệt anh sau những ngày tháng hạnh phúc bên nhau.
– Có phải thằng Dũng đã nói gì với em không Thủy? Anh đã cấm nó xuất hiện gần em rồi kia mà?
Ra là thế, thảo nào Dũng không còn liên hệ nào với Thủy, làm Thủy cứ ngỡ hắn đã buông tha Thủy, hóa ra là vì Phong đã có cách bảo vệ Thủy. Nhưng… chuyện đâu phải thế…
– Không… không liên quan đến hắn… không liên quan đến ai cả… chỉ là tại em…
Thủy lại khóc. Phong càng sốt ruột, anh lại đến bên ôm lấy Thủy. Thủy không muốn chia sẻ, từ trước đến giờ Thủy luôn như vậy, luôn giữ tâm sự trong lòng. Có lẽ là vì Thủy chưa đủ tin anh, chỉ có thể là vậy, vậy thì… làm Thủy tin tưởng anh là điều duy nhất anh có thể làm.
– Em sợ gì mà không nói rõ với anh? Sợ anh bỏ em à? Anh chỉ sợ em bỏ anh thôi, em việc gì phải sợ.
– Em… không đáng cho anh phải thế đâu…
Phong có chút bực bội. Thủy suốt ngày cảm thấy mình không xứng đáng, nhưng vậy chỉ khiến anh cảm thấy Thủy từ chối anh, mà đúng là như thế, Thủy đang từ chối anh.
– Em có biết, điều anh sợ nhất là gì không Thủy?
Thủy ngạc nhiên nhìn thái độ nghiêm túc ở Phong. Phong cất giọng trầm trầm, ánh mắt u tối van xin Thủy làm Thủy nhói lòng.
– Điều anh sợ nhất là bị bỏ rơi. Nếu em thực sự yêu anh, đừng bao giờ rời bỏ anh, vậy có được không Thủy?
Phong sợ nhất là bị bỏ rơi? Vậy mà… Thủy đã muốn rời bỏ anh, chỉ vì Thủy nghĩ đó là điều tốt nhất cho anh. Điều gì là tốt nhất cho anh? Thủy thực sự không biết, nhưng Thủy chỉ cảm thấy, nếu anh đã như vậy, để anh là người quyết định mới chính xác là điều tốt nhất cho anh.
Thủy bặm môi, quệt nước mắt, lấy lại bình tĩnh làm Phong nín thở chờ đợi.
– Vâng… Em đã có thai với Dũng.
Một giây yên lặng trôi qua.
Phong lặng người khi nghe tin dữ từ Thủy. Mặt anh tái đi. Rồi, anh bình tĩnh hỏi.
– Em có chắc chắn không?
– Chiều nay em đã tự kiểm tra. Em đã rất sốc anh à… huhuhu… em phải làm sao đây? Tại sao… tại sao?
Thủy lại khóc như mưa làm Phong vội ôm lấy Thủy vỗ về. Cuối cùng Thủy cũng chịu nói với anh, dù tin đó có tệ đến thế nào thì vẫn là sự chia sẻ cần thiết mà anh cần ở Thủy.
– Đừng lo… không sao đâu em.
– Làm sao mà không sao được? Em muốn chết. Em không muốn sống nữa… huhuhu…
– Có gì mà phải chết? Có con là… mừng rồi.
Thủy sững lại. Phong vừa nói gì? Mừng… mừng cái gì? Thủy giương đôi mắt nhòe lệ nhìn anh đầy ngạc nhiên. Phong dịu dàng nhìn Thủy, ánh nhìn ấy có chút xót xa nhưng ngập tràn bao dung.
– Không có vấn đề gì. Nó sẽ là con của anh.
– Không… em không chấp nhận. Em sẽ… sẽ hủy nó. Nó không nên tồn tại trên đời.
Phong nắm vai Thủy, nhìn thẳng vào mắt Thủy.
– Đừng nghĩ đến chuyện đó. Có bao nhiêu người mong có con mà không được. Chúng ta đã có con, em hiểu không?
– Nhưng nó…
– Không nhắc đến chuyện này nữa nhé. Sáng thứ hai anh sẽ đưa em đi khám. Chúng ta cũng sớm kết hôn nhé Thủy!
Tim Thủy đập thình thình. Thủy còn chưa tiêu hóa được hết những gì vừa xảy ra. Mọi chuyện diễn ra nhanh quá. Phong chấp nhận làm cha đứa bé không phải con mình? Thủy không hề muốn vậy, nhưng đó là điều Phong lựa chọn. Thủy đã chấp nhận theo Phong rồi kia mà, hơn nữa đó cũng là điều tốt nhất cho Thủy. Có điều… như vậy Thủy nợ Phong nhiều quá…
Thủy ngẩn ngơ, mặt Thủy trắng bệch làm Phong vội đưa tay xoa lên má Thủy.
– Đừng nghĩ gì nữa nhé, từ giờ em càng phải giữ sức khỏe hơn, có hiểu không?
– …
– Ngốc. Anh sẽ yêu thương cả hai mẹ con. Em đừng lo lắng gì nhé!
– Em… em… huhuhu… em…
Thủy lại nghẹn ngào mà ôm lấy Phong, Thủy muốn nói rất nhiều mà không sao nói được vì thổn thức. Thủy biết ơn anh, đồng thời Thủy cũng có lỗi với anh nhiều quá.
Một hồi lâu sau, Thủy bình tĩnh lại rồi mỉm cười nhìn Phong. Ánh mắt tràn đầy tình yêu và niềm tin ấy của Thủy làm Phong tin rằng mình đã quyết định đúng, dù cho có phải chịu bất kỳ điều gì, miễn cô gái này hạnh phúc, với anh, như vậy là đủ.
Đêm qua là lần đầu tiên Phong ngủ lại nhà Thủy, bởi cũng đã muộn, và Thủy không muốn xa anh. Được nằm trong vòng tay anh, Thủy cảm thấy mình chẳng còn điều gì phải lo sợ nữa. Có anh ở đây rồi… có lẽ đó là niềm hạnh phúc của bất cứ cô gái nào trong tình yêu, cũng như Thủy của hiện tại. Thủy sẽ nghe theo Phong mọi chuyện, Thủy sẽ thả lỏng bản thân mà yêu anh, chỉ cần vậy thôi.
Ánh nắng ban mai báo hiệu một ngày đẹp trời chiếu rọi qua khe cửa làm Thủy lơ mơ mở mắt. Điện thoại không báo, có lẽ nó hết pin mà Thủy bận nghĩ ngợi linh tinh quên không sạc. Thủy giật mình bởi mùi thơm của trứng chiên. Á… Phong đã dậy rồi, anh đang làm đồ ăn sáng. Thủy vội vàng vùng dậy, bước vào bếp. Thấy Thủy, Phong nhoẻn miệng cười.
– Em đánh răng rửa mặt đi. Từ giờ em không nên dậy sớm.
Thủy chững lại một chút, rồi Thủy nhẹ nhàng nói.
– Em không vấn đề gì đâu. Anh để em làm nốt đi.
– Xong rồi. Mang giúp anh ra bàn.
Phong cười cười đưa đĩa trứng ốp la với mấy lát bánh sandwich mềm mại vào tay Thủy, sau đó anh quay lại lau dọn bếp.
Thủy đặt đồ ăn lên bàn rồi vào toilet. Nhìn mình trong gương, thần sắc của Thủy đã khá hơn tối qua khá nhiều. Thủy khẽ xoa bụng rồi thở dài.
Thủy bước ra, Phong đã kéo chiếc ghế bành đa năng của Thủy lại bàn ăn và ngồi yên ở đó. Anh đưa đĩa bánh cho Thủy cùng một cốc sữa ấm rồi nói.
– Chốc nữa mình về nhà anh, anh muốn em chào ba. Ba cũng muốn gặp em lắm đấy.
– Bác Việt biết em rồi mà nhỉ? – Thủy thắc mắc.
– Lúc trước khác, bây giờ khác. – Phong tủm tỉm.
Thủy gật gật đầu, cúi xuống lặng lẽ ăn. Thủy vẫn không được thoải mái trước những gì Thủy đã và đang phải đối mặt.
Phong nắm lấy tay Thủy, hơi ấm từ đôi tay ấm áp của anh làm Thủy an lòng.
– Đừng lo lắng gì hết, chỉ cần ở bên anh là đủ rồi.
Thủy vẫn cúi mặt, khẽ gật đầu. Phong ngắm nhìn vầng trán thanh tú kia, mỉm cười. Rồi dần dần Thủy sẽ quen, sẽ lại mở lòng, sẽ tươi vui trở lại thôi.
Xong xuôi bữa sáng, Phong vẫn tranh rửa bát như mọi khi. Vừa bước ra khỏi bếp, thấy Thủy cầm gương tô son, gương mặt Phong bừng rạng rỡ. Vậy là tâm trạng Thủy đã khá hơn rồi. Bỗng, Phong hơi chau mày.
– Em không nên dùng mỹ phẩm công nghiệp nữa. Sẽ không tốt cho con đâu.
– À… vâng… hay thôi… không trang điểm nữa…
– Không, mình thay bằng đồ thiên nhiên là được. Giờ đi thôi!
– Đến nhà anh á?
Thủy ngạc nhiên, giờ mới có chín giờ, có sớm quá không?
– Đi chơi một chút, chủ nhật đẹp trời thế này không đi thì phí lắm.
Phong tươi cười kéo Thủy đứng dậy. Thủy cũng đồng tình với Phong. Một ngày đẹp trời thế này, lại có Phong ở bên, có điều gì ngăn cản Thủy không vui tươi yêu đời chứ. Cái thai chẳng có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của Thủy thì phải. Quá ư là thoải mái. Vậy thì… mặc kệ tất cả, Thủy vẫn đang là kẻ hạnh phúc kia mà.
Phong đưa Thủy đến một thung lũng hoa ven hồ.
Cảnh sắc thiên nhiên sau cơn mưa bừng tươi dưới nắng làm Thủy ngất ngây tận hưởng. Trước mặt Thủy là các loài hoa đủ màu đủ loại đang tưng bừng khoe sắc: hoa hồng các kiểu, gốc to gốc bé đủ cả, có cả hoa hồng leo với những đóa hoa đỏ thắm chen nhau trên nền lá xanh biếc, rồi những dãy hoa cúc vàng tươi xen kẽ dãy hoa thược dược đỏ tía, điểm xuyết vươn cao những đóa cánh bướm hồng tím dịu dàng,… Tất cả chúng đang cùng nhau đua sắc dưới nắng xuân.
Thủy mỉm cười nhắm mắt lại hít hà. Cái mặt phởn phởn của Thủy làm Phong phì cười. Lòng Phong cũng đang phơi phới. Anh đã hiểu sâu sắc một điều, hạnh phúc của Thủy cũng chính là hạnh phúc của anh. Tình yêu là vậy phải không? Thật kỳ diệu khi tình yêu có thể đem lại những cảm xúc trên cả tuyệt vời đến thế! Phong ngẩn ngơ ngắm Thủy một hồi rồi nhẹ nhàng kéo eo Thủy vào lòng.
– Nhìn em ngắm hoa như thể muốn ăn tươi nuốt sống chúng nó ấy!
Thủy đỏ mặt. Đúng là Thủy luôn suy nghĩ cách để có thể chăm sóc hoa tốt nhất có thể, nên là Thủy khá săm soi những bông hoa mà Thủy bắt gặp để so sánh, học hỏi. Hoa ở đây rõ ràng là nhận được điều kiện chăm sóc khá tốt, những bông hoa đều có vẻ to lớn hơn bình thường. Thủy tò mò quay sang Phong.
– Anh biết chăm hoa à, em thấy vườn hoa trên sân thượng rất đẹp… đẹp hơn lúc em chăm sóc.
– Ông nội dạy anh đấy. Ông rất thích hoa, đặc biệt là hoa hồng. Chốc nữa em sẽ được ngắm vườn hồng của ông, đảm bảo em sẽ thích. Đẹp hơn ở đây nhiều.
Thủy gật đầu, lòng có chút hiếu kỳ. Phong nhìn vườn hoa một lượt rồi nhướng mày hỏi Thủy.
– Đố em biết anh thích nhất loài hoa nào?
Thủy ngẩn người suy nghĩ, rồi Thủy đoán thử.
– Không phải là hoa hồng chứ?
Phong tủm tỉm, anh thơm nhẹ lên má Thủy làm Thủy giật mình. Phong thủ thỉ vào tai Thủy:
– Loài hoa này. Đẹp nhất trong mắt anh.
Má Thủy ửng hồng sau câu nói ngọt ngào như mật ấy. Tim Thủy khẽ rung lên, lòng Thủy cũng rộn ràng theo những cơn gió xuân nhẹ thổi. Thì ra… Phong cũng biết tán tỉnh, Phong lúc nào cũng nghiêm túc mà cũng có lúc anh làm Thủy ngẩn ngơ vì hạnh phúc.
Được ở bên anh, Thủy đúng là chẳng còn mong muốn nào hơn.
Đôi bạn Phong – Thủy tựa vai nhau vừa thưởng hoa, vừa thưởng thức đồ uống ngon mắt ngon miệng ở quán cà phê được bài trí hòa hợp ngay tại thung lũng hoa. Nhìn điện thoại đã điểm mười giờ, Phong khẽ nhắc Thủy.
– Mình về nhà thôi, anh hẹn ba rồi.
– Vâng…
Chiếc xe hơi đen sang trọng của Phong dừng trước một ngôi biệt thự nhà vườn cách trung tâm thành phố một quãng đường không xa. Thủy hơi ngạc nhiên, không phải nhà Phong ở trung tâm thành phố sao? Thủy từng đến nhà sếp Việt một lần với chị Liên rồi mà. Thủy thắc mắc.
– Chúng ta không phải đến nhà tổng giám đốc hả anh?
– Ừ… nhà ông bà nội anh. Đây mới là nhà anh.
Phong trầm xuống. Thủy cũng không hỏi gì nữa. Có lẽ những ký ức không vui ở ngôi nhà kia làm Phong không muốn về đó. Phong mở cửa xe cho Thủy rồi dắt tay Thủy bước vào sân. Cổng không khóa, Phong cứ thế đẩy cổng bước vào.
Woa!
Thủy mở to mắt, có chút choáng ngợp trước khung cảnh vườn hồng trước mặt. Đẹp lung linh! Dường như có bao nhiêu giống hồng quý đủ màu đủ dạng trên đời đều được tập hợp hết về khu vườn lớn này với cách bài trí cực kỳ tinh tế để chúng có thể khoe sắc một cách khéo léo nhất, cùng nhau tôn lên vẻ đẹp của khu vườn mà chỉ cần liếc qua cũng hiểu độ giàu có của chủ nhân chúng.
Bác Tâm làm vườn đang cắt tỉa hoa, thấy cậu chủ về thì tươi cười bước ra đón tiếp.
– Bác Tâm! – Phong vẫy tay chào bác.
– Chào cậu Phong, ái chà, cô Thủy đây à… cậu Phong biết nhìn người quá! Chào cô, tôi là Tâm, là người làm vườn chính ở đây, ngoài tôi ra còn ba người nữa.
– Cháu… chào bác.
Thủy có chút ngại ngùng trước sự chào đón nồng hậu của bác. Phong cười cười nhìn Thủy.
– Bác Tâm là quản gia ở đây, bác có kinh nghiệm chăm sóc hoa hồng ba mươi năm nay, em có thể học hỏi nhiều ở bác đấy.
– Bốn mươi năm chứ ba mươi năm gì… cô Thủy nhìn xem, vườn hồng của ông chủ vẫn đẹp như ngày nào… toàn một tay tôi cả đấy.
– Cháu biết rồi… bác cứ khoe mãi…
Phong cười trêu bác. Gương mặt thoải mái khi được trở về nhà của Phong làm Thủy cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Chắc chắn anh rất thích ở đây.
Phong liếc qua chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đậu ở sân thì dắt tay Thủy bước vào căn biệt thự thấp tầng theo phong cách nhà vườn phía trong.
Thoáng thấy bóng Phong, cô gái trẻ xinh đẹp yêu kiều trong bộ váy sa tanh màu tím nhạt sang trọng mà Thủy đã gặp trong đám tang bà nội anh đã đứng dậy bước ra cửa, tỏ vẻ quan tâm chào hỏi.
– Phong đến rồi đấy à? Ba và dì chờ anh mãi.
Phong sững lại, anh bực bội không thèm nhìn cô ta mà cứ thế bước vào. Thủy đi ngay sau anh, chẳng biết chào cô gái đó thế nào nên chỉ gật đầu thay lời chào. Cô ta bĩu môi một cái rất nhẹ rồi theo sau cả hai vào phòng khách.
– Sao ba lại để cô ta đến đây?
– Kìa… dì Quyên có nhã ý muốn gặp con dâu tương lai, con phải vui mới đúng chứ?
Ông Tuấn Việt, tổng giám đốc đầy quyền lực của Việt Phong, đồng thời cũng là ba Phong đứng dậy tươi cười niềm nở với hai đứa con vừa đến. Quyên đỏng đảnh bước đến cạnh ông Việt rồi rót trà vào chén.
– Phong có hiểu cho em như anh đâu chứ?
– Hai con ngồi đi. Ba và dì chờ hai đứa hơn nửa tiếng rồi đấy.
Phong hậm hực, nhưng nghĩ đến Thủy, anh cũng trấn tĩnh lại rồi mỉm cười với ba. Phong ôm vai Thủy rồi vui vẻ giới thiệu.
– Con giới thiệu với ba, Minh Thủy, bạn gái con. Ba cũng từng gặp Thủy rồi phải không ạ?
– Ừ, Thủy thì ba đã biết, nhân viên mẫn cán của Việt Phong, ngoan lắm. Tốt quá, ba cứ mong mãi cái ngày này, thế hai đứa tính bao giờ chưa?
Gương mặt hào sảng căng bóng dù ở độ tuổi ngũ tuần của ông Việt ửng hồng vì vui mừng. Trước giờ ông chỉ lo thằng con ông không chịu lấy vợ mà thôi. Nó từng bị trầm cảm một thời gian dài làm ông phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm cách điều trị cho nó, quãng thời gian ấy ông làm sao mà quên được. Giờ nó gặp được người để yêu thế này, ông mừng còn chẳng hết nữa là, miễn cô gái đó không phải thành phần bất hảo là ông duyệt tuốt.
– Tính gì hả anh? – Quyên vội hỏi, giọng có chút lo lắng.
– Sắp rồi ba ạ. Con chỉ chờ Thủy gật đầu thôi.
Phong quay sang nhìn Thủy âu yếm làm ánh mắt cô gái đối diện ánh lên tia thù ghét, nhưng Thủy vừa ngẩng mặt lên nhìn thì cô ta đã thu lại rồi cười cười.
– Thủy còn chê gì nữa mà chẳng ưng, Thủy nhỉ?
Nghe giọng điệu mỉa mai của cô gái này, Thủy liền hiểu cô ta không có thành ý với mình. Thủy hiểu mà, chắc chắn cô ta đang ghen với Thủy, đơn giản vì một thời cô ta từng theo đuổi Phong không được. Thủy không thèm chấp cô ta, nhưng… nhìn lại bản thân mình rồi nhìn gia thế của Phong, Thủy không khỏi chạnh lòng. Khoảng cách thực sự là quá lớn. Thủy trầm buồn, nỗi tủi thân lại dâng lên trong lòng làm Thủy nghèn nghẹn. Là Thủy may mắn hay đang trên đường bước vào một nơi xa lạ không chút thân quen, không chút tự tin, để rồi khi tỉnh khỏi cơn mê, biết đâu người đàn ông bên cạnh bỗng giật mình rời xa Thủy? Thủy khẽ run lên trước suy nghĩ đó làm Phong lo âu siết chặt tay Thủy, không quên đanh mặt lại với dì Quyên xinh đẹp ở ngay trước mặt anh.
Câu chuyện vui vẻ giữa ông Việt và Phong về những dự định sắp tới của Việt Phong làm gương mặt Phong ngời sáng. Phong chia sẻ khá thoải mái, ánh mắt anh ánh lên những tia kiên định, tràn đầy hi vọng về những hoạt động sẽ triển khai để tăng chất lượng sản phẩm, tăng sức cạnh tranh của Việt Phong trên thị trường. Ông Việt gật gù, đôi mắt đầy trìu mến cùng tự hào nhìn ngắm thằng con trai nay đã trưởng thành. Cũng đã rất lâu rồi ông không ngồi trò chuyện cùng nó, bởi từ lúc nó về nước, ngoài một buổi ăn cơm với ông cùng Quyên mà nó chẳng buồn nói gì thì hai ba con cũng chưa có dịp ngồi gần nhau như thế này. Có lẽ nhờ Thủy ở bên mà tâm trạng con trai ông đang rất tốt. Ông nhìn con trai rồi lại nhìn sang Thủy. Cô gái xinh đẹp này cho người đối diện cảm giác dịu dàng mà trong sạch như nước hồ, quả thực rất xứng đôi với Phong. Ánh mắt âu yếm của Phong thi thoảng lại quay sang Thủy, mỗi lúc như thế Thủy lại mỉm cười, đôi mắt to tròn trong vắt ngước nhìn anh ngầm tỏ ý đồng tình, ông Việt nhìn rồi hài lòng lắm.
– Thưa ông bà, bữa trưa đã sẵn sàng, xin mời ông bà cùng cô cậu dùng bữa.
Chị giúp việc của căn biệt thự bước ra mời chủ bước vào phòng ăn thưởng thức bữa trưa được nhóm chị chuẩn bị công phu phục vụ ông bà cùng cậu chủ và cô gái cậu yêu mà lần đầu tiên họ biết mặt. Đã lâu lắm rồi ngôi nhà này mới được đón họ, những người giúp việc nơi này có dịp bận rộn mà cũng phấn khởi trong lòng.
Trước bàn tiệc xa hoa với những món ăn theo phong cách châu Âu được bày biện bắt mắt, lại được tô điểm bởi rất nhiều hoa hồng trong khung cảnh tràn ngập ánh sáng thiên nhiên từ bức tường kính có thể quan sát toàn bộ vườn hồng đẹp như tiên cảnh, Thủy thầm cảm phục óc thẩm mỹ và nghệ thuật bài trí của chủ nhân căn biệt thự này. Thực sự quá đẹp, mọi thứ đều hoàn mỹ, cũng như Phong vậy, chỉ có Thủy là đầy thiếu sót…
Gương mặt tái nhợt đi của Thủy làm Phong hơi lo lắng, có khi nào cái thai làm Thủy mệt mỏi? Anh khẽ vỗ lưng Thủy như để trấn an rồi đưa Thủy đến chiếc ghế tựa cạnh anh.
Thấy Thủy hơi mệt mỏi, Quyên tỏ vẻ quan tâm.
– Em mệt à Thủy?
– Em… không sao ạ. – Thủy áy náy trả lời.
– Yếu ớt thì không được đâu Thủy ạ, em xem Phong khỏe mạnh thế kia cơ mà, em phải ăn cho nhiều vào, ăn đi này!
Quyên vừa nói với giọng mỉa mai vừa gắp đồ ăn vào bát cho Thủy, thái độ ấy làm Thủy rùng cả mình. Từng câu từng chữ của cô ta đều châm chọc Thủy làm Thủy chẳng có tâm trí nào mà ăn ngon miệng được.
– Để Thủy tự nhiên đi!
Phong nghiêm giọng, Quyên lén nhìn Phong rồi bĩu môi. Ông Việt cười hà hà.
– Dì nói đúng đấy. Thủy phải ăn nhiều cho khỏe con ạ, sau này còn sinh cháu cho Việt Phong chúng ta chứ!
Thủy khẽ ho khi nghe đến “sinh cháu”. Thủy đúng là sắp “sinh cháu” thật, chỉ là… Những lời nói đùa vui vẻ của bố chồng tương lai lại làm Thủy đau đớn trước hiện thực phũ phàng. Nước mắt Thủy chực rơi làm Thủy vội đứng dậy.
– Cháu… xin phép!
Thủy bước về phía toilet cách đó không xa. Phong nhìn theo lo lắng, anh cũng đứng dậy đi theo Thủy.
Phong đứng bên ngoài, lo lắng hỏi vào.
– Em có sao không Thủy?
Thủy vặn vòi nước rửa mặt để che đi những giọt nước mắt tủi thân rồi bước ra, gượng cười với Phong.
– Em không sao đâu, em hơi mệt thôi.
– Em mệt thì mình về luôn bây giờ. Anh cũng chẳng thích ở lại nữa.
– Ơ… thôi, thế sao được, dù sao cũng phải ăn xong bữa đã chứ.
Thủy nói rồi theo Phong quay lại bàn ăn, cố gắng vui vẻ trò chuyện với ông Việt, mặc kệ thái độ soi mói kèm châm chọc của Quyên mà Phong phải bực bội gắt lên với cô ả.
Một bữa ăn mà Thủy đã mệt mỏi đến thế, liệu rồi sau này, phải lừa dối họ về đứa trẻ, liệu Thủy có thể nào chịu đựng được?
Thủy nghĩ rồi thẫn thờ bước theo Phong lên tầng hai – phòng anh ở mỗi khi về chơi với ông bà nội sau bữa trưa dài như thế kỷ vừa rồi.
Căn phòng áp mái ấm cúng và đáng yêu của một đứa trẻ ngoan làm Thủy dễ chịu trong lòng. Căn phòng được bài trí đơn giản, có bàn học kê ngay ngắn với những cuốn sách giáo khoa vẫn còn trên giá, trên tường là những bức ảnh thời nhỏ của Phong bên ông bà nội, thi thoảng mới thấy anh cười. Phong đã ở đây giai đoạn sau khi vợ hai của ba anh bị đuổi đi, lúc ấy bà nội anh cực kỳ bực tức với ba anh, quyết tâm mang anh về chăm sóc. Anh đã trải qua những ngày tháng trầm cảm ở đây, cũng là những ngày tâm hồn của anh dần được xoa dịu sau những tổn thương.
Phong khép cửa lại rồi kéo Thủy vào lòng. Anh đã phải chờ giây phút này suốt mấy tiếng vừa rồi, nên giờ được ở riêng bên Thủy, chẳng còn gì ngăn cản anh hôn lên đôi môi xinh xắn của Thủy, hít hà mái tóc thơm mềm, vùi mặt mình vào vòng tay êm đềm của cô gái anh yêu…
Cạch!
Thủy giật thót mình, vội ngồi bật dậy rồi nhìn ra cửa. Quyên cầm trên tay cốc nước cam bước vào phòng, tỏ vẻ lúng túng.
– Dì xin lỗi… ba Phong nói chị mang cho Thủy cốc nước cam, nhìn Thủy mệt mỏi bác lo cho em.
– Cô có cần học lại phép lịch sự không?
Phong bực bội ngồi dậy, gườm gườm nhìn Quyên. Thủy lịch sự trả lời, dù lòng Thủy cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu với bà dì ghẻ chồng này.
– Em… cảm ơn chị.
– Hai người cứ tự nhiên… dì không làm phiền nữa…
Quyên để cốc nước cam lên bàn rồi đỏng đảnh bước ra, không thèm khép lại cửa. Thủy bước ra khép cửa lại rồi mỉm cười với Phong.
– Dù sao đây cũng không phải ở nhà…
– Đây là nhà anh, cho đến khi cô ta xuất hiện. – Phong cau mặt.
– Thôi mà…
– …
– À… cửa không chốt được hả anh?
Thủy đỏ mặt thắc mắc khi cửa không có chốt, chỉ có thể khép lại thôi.
– Ừ… ông bà từng sợ anh tự tử nên không cho anh khóa cửa.
Thủy lặng đi khi nghe Phong chia sẻ nhẹ tênh về quãng thời gian đen tối anh từng trải qua. Phong đã từng nghĩ đến chuyện đó sao? Mắt Thủy cay cay rồi nhòa đi.
– Không phải là anh vẫn ở đây sao?
Phong cười cười nhìn Thủy khóc vì thương anh. Thủy xúc động bước lại ôm Phong vào lòng, ước gì Thủy có thể chia sẻ với anh những nỗi khổ đau mà anh từng phải chịu…
Hai bạn lại chìm trong những chiếc hôn ngọt ngào, rồi lại giật mình khi cánh cửa lần thứ hai lại bị mở ra. Vẫn là Quyên, có vẻ cô ta không thể yên lòng với những gì diễn ra trong phòng thì phải.
– Dì vào chào hai người… dì với ba về đây Phong à… chị về đây Thủy nhé…
– Vâng… em chào chị…
Thủy lúng túng, đỏ mặt ngồi dậy chào Quyên. Quyên bỏ ra rồi khép cửa lại. Thủy thua bà dì ghẻ chồng này thật. Có vẻ cô ta vẫn lưu luyến Phong mà chưa thể chấp nhận sự thực Phong đã có người yêu, thậm chí là vợ sắp cưới, điều mà cô ta cứ nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra.
Nghĩ đến việc cô ta đã về, Thủy khẽ thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Thủy kéo Phong ngồi dậy rồi nghiêm túc nhìn vào mắt anh.
– Em đã quyết định rồi anh ạ. Em sẽ bỏ đứa bé. Anh phải nghe em nhé Phong!
Thủy vừa dứt lời, Phong im lặng. Rồi, anh trầm xuống, thẫn thờ đặt tay xuống giường.
Thủy sụt sịt.
– Em chỉ muốn sinh con cho anh… đứa con này… em không muốn có…
– Sáng mai chúng ta cứ đi khám đã nhé, rồi… nếu em muốn bỏ… thì cần chọn cách nào an toàn nhất cho em.
Thủy gật đầu. Phong ngẩng lên nhìn gương mặt nhòa lệ, mỉm cười an ủi Thủy, ôm Thủy vào lòng vỗ về. Có lẽ điều Thủy quyết định là tốt nhất cho cả Thủy và anh.
*****
Phong ngồi bên Thủy, bình tĩnh chờ đợi đến lượt mình vào khám. Bệnh viện sáng thứ hai lúc nào cũng đông, hai bạn phải chờ khá lâu mới đến lượt, dù cả hai đã lựa chọn một bệnh viện phụ sản tư nhân quốc tế.
– Lê Minh Thủy!
Tiếng cô y tá trẻ cất lên ở cửa phòng, Thủy liền đứng dậy để đi vào. Phong cũng theo ngay sau Thủy làm Thủy hơi ngài ngại.
– Anh cứ ngồi ngoài chờ em.
Phong không nói gì, vẫn theo Thủy vào trong. Cô y tá thấy người chồng vào cùng thì tươi cười trêu hai người rồi nói:
– Chồng quan tâm thế này nhất chị đấy nhé, nhưng anh chỉ được ngồi ở cạnh bức rèm này thôi không được vào hẳn trong.
Thủy ngường ngượng nhìn Phong ngồi xuống ghế cạnh rèm. Vén rèm Thủy nằm lên giường khám. Chị bác sĩ khám một hồi bỗng quát lên:
– Còn trinh thế này mà đi khám thai! Đi về cho người khác vào! Mất thời gian với nhà chị quá!
Còn… còn trinh? Không có thai? Thủy đang nghe nhầm hay là sự thật? Thủy vội hỏi bác sĩ, không biết sau bức rèm là gương mặt bừng sáng của Phong.
– Thật… thật hả bác sĩ? Tại sao em thử que báo hai vạch hả chị, em lại còn bị trễ kinh một tuần nay, bình thường em rất đều bác sĩ ạ?
– Que thử không phải chính xác trăm phần trăm, có thể cô bị rối loạn kinh nguyệt đấy! Thôi, xuống giường đi!
Thủy vẫn còn “con gái”. Thủy có đang nằm mơ không? Thủy phải hỏi đi hỏi lại bác sĩ đến mấy lần mới dám tin vào sự thực. Vậy là… đêm hôm đó Dũng không làm gì Thủy? Có lẽ hắn lừa Thủy, đúng là sáng hôm đó Thủy cũng hơi ngờ ngợ khi không thấy có dấu hiệu gì khác lạ trên cơ thể ngoài vết máu trên ga trải giường, ra là hắn vẫn còn có chút lương tâm, có lẽ là như vậy. Thủy run run vì mừng quá, vội vàng nhỏm dậy. Phong cũng đứng dậy đỡ Thủy, không quên thơm nhẹ lên trán Thủy, xoa xoa vai Thủy trấn an. Vậy là tốt quá rồi, không cần phải nghĩ ngợi lung tung gì nữa.
– May quá anh à… hức hức…
– Ừ… vậy là tốt rồi.
Đường về Thủy vẫn mừng đến run rẩy, trái tim đập rộn ràng không sao an tĩnh. Hình như chưa bao giờ Thủy vui đến thế, Thủy nhẹ nhõm thực sự. Thủy muốn hét lên vì hạnh phúc. Vậy là… Thủy không có gì phải áy náy khi đến với Phong nữa rồi, Thủy đang có Phong, Thủy đang được người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới này yêu thương. Cuộc đời sao lại có thể đẹp đến như vậy nhỉ?
Vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc không sao kiềm chế được của Thủy làm Phong phì cười. Chắc chắn bất cứ người đàn ông nào cũng vui mừng khi người phụ nữ của mình còn trinh tiết, chỉ là anh không thể ngờ niềm vui của anh lại đến từ niềm vui dạt dào bất tận đang mãnh liệt tỏa ra từ cô gái tuyệt vời bên cạnh anh lúc này mà thôi.
Phong khẽ cốc đầu Thủy.
– Ngốc, em nên lo lắng thì hơn, phải chú ý theo dõi cơ thể, có gì báo anh đấy!
Thủy mỉm cười, đôi mắt long lanh rơm rớm.
– Em biết rồi. Em mừng quá anh à, may quá… hức hức…
Thủy gạt những giọt nước mắt hạnh phúc. Phong ân cần quay sang, ánh mắt dịu dàng.
– Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần ở bên anh là được. Hứa với anh thế nhé!
– Vâng… em hứa!
Thủy nói đầy tự tin. Đương nhiên rồi, Thủy làm sao có thể rời bỏ Phong được nữa? Chắc chắn cho dù bất kỳ điều gì xảy ra, Thủy cũng sẽ không bao giờ rời bỏ Phong, bởi anh cần Thủy, và Thủy cũng cần anh. Hơn bao giờ hết, Thủy đã hiểu sâu sắc một điều, hạnh phúc của Thủy là được ở bên anh. Chỉ cần được ở bên anh thôi, dù cho phải trả bất cứ giá nào, Thủy cũng sẵn sàng. Thủy thầm nghĩ rồi mỉm cười hạnh phúc ngắm nhìn gương mặt đầy mãn nguyện của Phong sau lời hứa chắc nịch ấy của Thủy.