Những Đóa Hoa Không Tàn Úa - Ngoại truyện 2
Ba mươi tháng tư đẹp trời năm đó là ngày đôi bạn Phong Thủy quyết định cùng nhau về Hải Phòng chơi nhà Thủy, để Thủy ra mắt Phong với mẹ. Chắc chắn mẹ sẽ ưng anh thôi, liệu còn có lý do gì mà mẹ từ chối anh được chứ? Thủy đã báo cho mẹ từ sớm về việc này, quả nhiên bà reo lên qua điện thoại chúc mừng con gái đã tìm được người vừa ý.
Bao ngày trông đợi được về với mẹ làm Thủy háo hức dậy từ sớm, đánh răng rửa mặt rồi trang điểm nhẹ, sắp sửa xong xuôi đâu đấy một lúc lâu rồi, ấy thế mà nhìn đồng hồ mới chỉ có bảy rưỡi. Phong đã hẹn tám giờ sang đưa Thủy đi ăn sáng để chuẩn bị tinh thần cho một chặng đường dài, giờ Thủy làm gì cho qua nửa tiếng đây nhỉ?
Có tiếng chuông điện thoại, Thủy nhướng mày. Phong gọi Thủy sao? Thủy nhìn điện thoại rồi thắc mắc. Số điện thoại lạ.
– Alo, ai gọi tôi vậy ạ?
Đầu dây bên kia là tiếng một phụ nữ, thanh âm cất lên trong trẻo như tiếng suối reo, thực sự rất hay. Có điều, giọng nói ấy hơi ngập ngừng một chút.
– Thủy à… cô là… mẹ của Phong, cô muốn gặp cháu một lát bây giờ có được không?
Mẹ Phong? Tim Thủy đập thình thình, mồ hôi vô thức lấm tấm trên mũi. Mẹ Phong muốn gặp Thủy? Thủy có nên gặp bà ta không? Phong rất hận bà ta, không hề muốn nhắc đến bà ta mà.
– Cháu…
– Cô xin cháu đấy… làm ơn… Cô đang đợi cháu ở quán cà phê gần nhà cháu.
Giọng nói trong trẻo đầu dây bên kia đang khẩn khoản van xin làm Thủy khó xử. Thủy định nhận lời, bỗng có tiếng gõ cửa, rồi giọng nói êm dịu thân quen của Phong vang lên.
– Thủy ơi!
Phong đã đến rồi. Thủy liền nói với người phụ nữ.
– Cháu với anh Phong ra gặp cô có được không ạ?
– Đừng… cô chỉ muốn gặp cháu thôi có được không? Đừng nói gì với Phong về việc này!
– Vậy… cháu xin lỗi. Anh Phong đang gọi cháu, lúc khác cô cháu mình nói chuyện ạ.
Thủy quyết định từ chối đề nghị của bà ta. Thủy cần đặt suy nghĩ của Phong lên trên, nếu bây giờ Thủy giấu Phong mà ra gặp bà ta thì Phong sẽ nghĩ sao, chắc chắn anh không vui rồi. Thủy ngắt máy rồi bước ra mở cửa, mỉm cười chào Phong.
– Hình như có người háo hức không ngủ được!
Phong nhìn quầng mắt dù được che giấu khéo léo sau lớp phấn nhạt của Thủy thì bẹo má trêu cô nàng. Thủy cười ngượng nghịu.
– Thì hai tháng rồi em mới được về với mẹ, lại còn có anh đi cùng, em hồi hộp lắm anh ạ. Mà anh sang sớm thế, mới có bảy rưỡi?
– Anh cũng không ngủ được. Lần đầu tiên được ra mắt mẹ vợ mà.
Phong tủm tỉm, âu yếm nhìn Thủy. Thủy ngước lên, gương mặt đẹp đẽ trước mắt Thủy hôm nay dường như được chăm chút hơn trước một cuộc gặp quan trọng. Phong rất nghiêm túc và trân trọng buổi gặp gỡ này. Nghĩ rồi lòng Thủy bỗng dâng lên cảm giác ấm áp.
– Mình đi thôi!
Thủy với ba lô định đeo lên vai, nhưng Phong đã đón lấy rồi khoác lên vai anh, không quên đưa tay nắm lấy bàn tay thon dài nhỏ nhắn của Thủy.
Vậy là… Thủy sắp được về với mẹ, hạnh phúc khi có mẹ làm lòng Thủy rộn ràng. Còn Phong… nghĩ đến người phụ nữ ban nãy, Thủy khẽ nói.
– Có lẽ… dù thế nào thì… người mẹ nào cũng thương con anh nhỉ?
Phong sững lại, bàn tay anh bỗng xiết chặt hơn làm Thủy khẽ kêu lên.
– Có những người đàn bà không như vậy.
Thủy im lặng. Chắc chắn hố sâu ngăn cách giữa anh và mẹ không thể đơn giản mà xóa bỏ được, dù Thủy tin mẹ anh đang mong được gặp anh, không kém bất cứ người mẹ nào trên đời này.
Vừa ra khỏi cửa khu nhà trọ, Phong bỗng dừng hẳn lại. Thủy đang ngẩn ngơ suy nghĩ theo sau suýt đập mũi vào lưng anh.
Trước mặt hai người, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp với mái tóc nâu dài xoăn nhẹ, dáng người thanh tao trong chiếc áo măng tô dạ dài màu xám đang nhìn với ánh mắt tha thiết. Khuôn mặt trái xoan ở độ tuổi ngũ tuần hầu như không có nếp nhăn được trang điểm tinh tế tôn lên vẻ quý phái.
Sau phút ngỡ ngàng, Thủy giật mình khi Phong nắm chặt tay Thủy kéo đi, không thèm nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia thêm một giây nào nữa.
– Phong…
Người phụ nữ vội bước theo hai người, giọng cầu khẩn van xin. Thủy biết đó là mẹ anh, không chỉ vì giọng nói êm ái Thủy vừa nghe qua điện thoại. Phong thực sự rất giống mẹ.
Thủy giữ tay Phong lại làm Phong ngỡ ngàng. Rồi, Thủy áy náy nhìn vẻ mặt hầm hầm của Phong.
– Anh… cô ấy muốn gặp chúng ta. Mình cũng không vội mà…
– Anh không quen bà ta. Mình đi thôi kẻo mẹ em chờ.
Phong cứ vậy kéo Thủy lên xe. Thủy đành thở dài nhìn qua cửa kính. Gương mặt xinh đẹp kia đang đau đớn rơi nước mắt. Thủy có thể nào thông cảm với bà ta? Bà ta từng nỡ lòng vứt bỏ đứa con dứt ruột đẻ ra để đi theo người tình, quả thực có bao dung đến mấy Thủy cũng không thể nào chấp nhận được. Để rồi đến lúc này, khi tuổi đã xế chiều, có phải bà ta mới thấy hối hận, mới mong được làm một người mẹ thực sự? Phong đã phải trải qua một tuổi thơ bất hạnh đến xót lòng, tại vì ai? Tất cả cũng chỉ vì người mẹ không biết thương con đó mà thôi. Thủy lắc đầu, nhắm mắt lại, dù ngay lúc này Thủy có thương người đàn bà đó đến thế nào, có mong Phong có mẹ đến thế nào, Thủy cũng buộc lòng để mặc bà ta thôi.
Có vẻ một đêm khó ngủ làm Thủy ngủ ngon lành trên xe, chẳng buồn trò chuyện với Phong làm Phong hơi hụt hẫng, có điều mỗi lúc quay sang ngắm nhìn gương mặt đáng yêu kia đang say ngủ, tựa đầu vào ghế thở đều đều, Phong lại phì cười, thi thoảng đưa tay xoa xoa má cô nàng.
Sau hai tiếng say sưa trên xe, Thủy cũng được Phong đánh thức để… hỏi đường. Thủy ngơ ngác tỉnh giấc rồi cười cười, chỉ trỏ đường đi cho Phong. Đơn giản mà, xuống khỏi cao tốc rồi cứ vậy rẽ phải vài lần là đến. Sắp về đến nhà rồi… Thủy hí hửng gọi cho mẹ.
– Mẹ ơi, chúng con sắp về đến nơi rồi ạ.
Thủy ngắt máy rồi quay sang Phong.
– Mẹ đã nấu nướng xong xuôi rồi anh ạ, hì hì.
– Ừ, lần sau mình sẽ về sớm hơn để phụ mẹ nhé!
Thủy lè lưỡi gật đầu.
Nhà Thủy nằm trong ngõ nên xe Phong không vào được, anh gửi ở một bãi đậu xe gần đó rồi mở cốp xe, lấy trong đó ra một túi giấy màu đỏ. Thủy tò mò hỏi:
– Cái gì thế anh?
– Quà ra mắt. Lần đầu ra mắt mẹ vợ cũng phải có chút quà chứ. – Phong cười cười.
Thủy chu mỏ, đúng là Thủy vô tư nên quên xừ mất vụ này, may mà Phong cẩn thận. Lẽ ra Thủy nên là người tư vấn cho Phong, vậy mà anh lại chẳng hỏi gì Thủy.
– Anh mua gì thế?
– Anh tặng mẹ chứ có tặng em đâu. Mình đi thôi.
Thủy bĩu môi. Chưa gì đã biết lấy lòng mẹ vợ rồi, biết đâu rồi mẹ lại cưng anh hơn cả Thủy mất. Phong phì cười nhìn vẻ mặt ấm ức của Thủy rồi lại nắm tay Thủy bước đi.
Cả hai đi vào ngõ một đoạn là đến nhà. Thủy gọi ầm ĩ lên khi vừa ngó thấy dáng mẹ đang loay hoay trong bếp. Cô Hòa mẹ Thủy nghe tiếng Thủy thì mừng rỡ chạy ra rồi mở cổng cho hai bạn, tươi cười nói:
– Hai đứa đi có mệt không?
– Con chào bác!
– Phong đấy à? Thủy nhắc với cô về con mãi. Hai đứa vào nhà đi kẻo nắng!
Phong biết ý nên anh không gọi cô Hòa là bác nữa. Cô vẫn còn trẻ, so về tuổi thì cô kém ba mẹ Phong khá nhiều. Phong và Thủy theo cô Hòa vào nhà.
Phong đặt quà xuống bộ sô pha gỗ trong phòng khách rồi theo Thủy xuống bếp ngay, phụ Thủy dọn mâm. Mẹ Thủy muốn tiếp đãi con gái và con rể tương lai nên sắp sửa bao nhiêu hải sản tươi ngon đặc sản của thành phố cảng để hai đứa thưởng thức. Thủy không làm mẹ phải thất vọng khi ăn uống vô tư trước mặt mẹ và người yêu, còn Phong thì có chút e ngại làm cô Hòa cứ luôn miệng nhắc Phong cứ tự nhiên, tay cô thì không ngừng gắp đồ để vào bát cho anh.
Buổi gặp mặt diễn ra suôn sẻ, cô Hòa rất quý Phong, cô không có gì phản đối ngoài việc lo lắng về sự không môn đăng hộ đối của gia đình hai bên. Phong nắm tay Thủy, khẳng định với cô và Thủy rằng người anh yêu là Thủy, ba anh cũng ủng hộ mối quan hệ của anh và Thủy, mà dù không như vậy thì anh vẫn sẽ chỉ lấy Thủy. Tim Thủy lại thêm một lần rung rinh trước những lời khẳng định tình cảm của Phong.
Thủy không để ý điện thoại có tin nhắn cho đến khi cả hai đã về lại Hà Nội. Mẹ Phong muốn Thủy cho bà một buổi hẹn. Thủy không thể nào từ chối, tình mẫu tử chắc chắn là điều cả hai người họ đều cần. Thế nên, buổi chiều thứ bảy cuối tuần đó, khi Phong có hẹn đi đá bóng với mấy ông bạn, Thủy đã đến gặp mẹ anh, trong một quán cà phê gần nhà Thủy.
Thủy vừa ngồi xuống đối diện người phụ nữ xinh đẹp đó, bà đã nhìn Thủy với ánh mắt van lơn làm Thủy khó xử nhưng cũng mỉm cười trấn an bà.
– Cảm ơn cháu đã đến gặp cô. Cô muốn gặp cháu vì muốn nhờ cháu… giúp cô.
– Cháu hiểu cô ạ.
Bà Mai Phương nhắm mắt lại. Bà hít một hơi để lấy lại bình tĩnh trước câu chuyện dài mà bà muốn kể cho Thủy nghe.
– Chuyện ngày đó, chắc hẳn Phong đã nói cho cháu nghe…
Thủy khẽ gật đầu. Bà Phương tiếp lời.
– Chuyện không đơn giản là cô bỏ Phong mà đi đâu cháu. Lúc ấy, ba Phong… ông ấy là một kẻ ghen tuông điên cuồng. Ông ấy ghen với mọi cử chỉ, ánh mắt của cô, kiếm soát cô, thậm chí nhốt cô lại chỉ để cô không có cách nào liên lạc với bất cứ người đàn ông nào trên đời này. Ông ấy ghen với cả người lái xe, với người làm vườn. Kinh khủng lắm cháu ạ…
Thủy bặm môi ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia đang nhíu chặt đôi lông mày, đôi mắt ánh lên sự tức giận. Cũng phải thôi, bà ấy thực sự quá đẹp, rất có thể thời trẻ bà ta từng nổi tiếng về nhan sắc của mình, hơn nữa gia đình bên nội của Phong rất giàu, câu chuyện kiều nữ đại gia vốn đâu có gì khó hiểu.
Bà Phương chấm tay lên khóe mắt rồi tiếp tục.
– Khi Phong mới được mấy tháng, trong một lần hiểu nhầm, ông ấy đã đánh cô, nỗi đau của cô khi ấy… không chỉ là nỗi đau thể xác… Và rồi… cô đã phải lòng một người đàn ông khác thật… Cháu phải thông cảm cho cô, khi chồng mình không tin tưởng mình, giam cầm mình, đó không còn là tình yêu nữa… Cô đã bị sự dịu dàng của người đó khiến cô… Khi biết chuyện, ông ta như một con thú, ông ta xích cô lại…
Bà Phương đanh mặt lại, rồi bà lắc lắc đầu như không muốn nhớ lại chuỗi ngày đó. Thủy cũng sững sờ, không ngờ người đàn ông trông hào sảng như ba Phong lại có thể có thứ tình yêu bệnh hoạn đến như vậy.
– Người đàn ông cô yêu đã đến cứu cô, đã mang cô đi… Nếu là cháu, liệu cháu có hành động như thế không? Dù có thương con đến thế nào, cô cũng không thể ở với ông ta được nữa. Còn mang Phong đi sao? Cô làm sao có thể, bởi ông ta giữ Phong rất chặt. Ông ta cho người nuôi Phong và cấm cô đến gần Phong, ông ta nói cô không xứng đáng làm mẹ Phong. Chắc chắn quãng thời gian đó ông ta đã nói những điều không hay về cô với Phong, khiến Phong hận cô. Ông ta thậm chí không chịu ly hôn với cô, mãi đến khi Phong tám tuổi, ông ta mới giải thoát cho cô… Nhưng, ông ta vẫn luôn ngăn cấm cô gặp Phong. Rồi cuộc sống mới cũng cuốn cô đi… Cô đã nghĩ Phong được hạnh phúc khi ông ta giàu như thế, có lẽ nào ông ta để Phong phải khổ, vậy mà… khi cô biết chuyện thì cũng đã muộn… nhưng đúng là… cô không thể có cách nào…
Mọi chuyện lại là vậy sao? Đúng là không thể nhìn nhận sự việc một chiều được. Thủy cảm thấy nên tin người phụ nữ này, bởi lẽ… nhìn dáng vẻ đáng thương của bà ta lúc này, lại nhìn vào quá khứ thêm hai đời vợ của ba Phong, mà theo lời Phong kể thì rõ ràng ba Phong không phải là người đàn ông mẫu mực. Thủy thở dài tỏ ý an ủi người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
Thủy thẫn thờ ra về. Ban nãy mẹ Phong cầm tay Thủy van xin, đôi mắt bà rưng rưng làm Thủy không có cách nào từ chối, hơn nữa Thủy cũng thực lòng muốn giúp hai mẹ con họ. Chắc chắn được mẹ yêu thương Phong sẽ vô cùng hạnh phúc.
Vừa bước lên cầu thang khu nhà trọ, tiếng chuông điện thoại của Thủy bỗng ngân lên. Là Phong đang gọi. Xung quanh anh là tiếng ồn ào, hò hét, có lẽ anh vẫn còn ở sân bóng.
– Tối nay em thích ăn gì?
Câu hỏi quen thuộc của Phong. Anh luôn chiều Thủy, chẳng biết vì anh cũng thích món ăn như Thủy thích hay vì anh dễ tính, hay vì nguyên nhân nào khác.
– Tối nay mình đi xem phim đi, mình ăn ở ngoài rồi đi nhé!
Thủy đề xuất. Phong hơi ngạc nhiên, bình thường Thủy không thích xem phim, sở thích của Thủy là đọc truyện ngôn tình và chìm đắm vào trong đó kia mà, nhưng đương nhiên anh đồng ý.
– Ok. Bảy giờ anh sang đón em rồi mình đi.
Thủy thở ra nhè nhẹ. Rạp phim có vẻ là lựa chọn hợp lý.
*****
Đôi bạn Phong Thủy ăn nhẹ bữa tối ở một quán bún bò Huế rồi đến một rạp phim trên một con phố lớn.
Bước vào khu vực mua vé, Thủy tỏ vẻ háo hức chọn phim làm Phong phì cười. Thủy chăm chú nhìn bảng tiêu đề các bộ phim rồi nói với Phong.
– Anh xếp hàng mua nước đi, em sẽ xếp hàng mua vé xem phim. Em muốn chọn phim cho anh bất ngờ.
Phong nhướng mày. Lại còn muốn làm Phong bất ngờ, cô gái này hôm nay là lạ thì phải. Phong gật gù bước về phía mua nước ngọt ở gần đó, để cho Thủy tự do chọn lựa.
Thủy muốn tìm một bộ phim nhẹ nhàng về tình cảm gia đình, đặc biệt là về tình mẫu tử mà chẳng có, may sao lại có phim kinh dị về người mẹ mất con. Thủy chặc lưỡi, có lẽ đó là lựa chọn tốt nhất, dù Thủy sợ ma kinh khủng khiếp. Mà có khi lại hóa hay, Thủy gật gù, tủm tỉm chọn mua ba vé cạnh nhau rồi vào nhà vệ sinh gần đó. Lúc bước ra, Phong cũng đã mua xong nước và ngồi chờ Thủy.
Thủy tươi cười bước lại, Phong đưa nước cho Thủy rồi mỉm cười nhìn gương mặt ửng hồng vì hồi hộp của cô nàng.
– Đông quá anh ạ, đứng chờ mỏi cả chân, may mà có vé đấy hì hì.
– Em chọn phim gì thế? – Phong tò mò nhìn đôi vé trên tay Thủy.
– Phim kinh dị. – Thủy lè lưỡi.
– Ghê chưa, có người sợ ma mà lại chọn phim kinh dị?
– Không phải anh thích thế à?
Thủy nói vậy chỉ có ý đơn giản là Phong vốn thích mấy thể loại này, nhưng anh đã cười cười gian xảo nhìn bạn gái.
– Ừ. Em hiểu anh nhỉ?
Thủy hiểu ra ý Phong thì đỏ mặt.
– Tất nhiên. Chưa biết ai sợ hơn ai đâu. Cấm đứa nào được bỏ ra ngoài vì sợ nhá!
Phong phì cười, anh nhìn tiêu đề phim kinh dị sắp chiếu trên bảng tin rồi quay sang ngắm nghía vẻ mặt hớn hở chờ đợi của Thủy, tủm tỉm nói.
– OK. Đứa nào bỏ ra ngoài thì phải hôn đứa kia một trăm cái.
Thủy bĩu môi.
– Sao anh khôn thế?
– Em không thích à?
– Phạt phải ra phạt chứ. Đứa nào bỏ ra ngoài thì không được hôn đứa kia trong một tháng. OK không?
– OK.
Phong lại phì cười. Điều kiện kiểu gì thế chứ. Anh đương nhiên không thể thua được rồi. Mà Thủy có thua thì cũng chẳng sao cả. Chắc chắn Phong không thể ngờ lý do vì sao Thủy lại có thể nghĩ ra cái kiểu thách thức này.
Phong gật gù nhìn đồng hồ, đến giờ chiếu phim rồi, anh kéo tay Thủy. Thủy cũng đứng dậy, bước theo anh.
Khách đến xem phim lần lượt bước đến đúng chỗ ngồi. Đôi bạn cũng đã tìm được chỗ của mình và ngồi xuống. Ghế bên cạnh Phong vẫn còn trống. Phim bắt đầu chiếu, Thủy cũng bắt đầu nổi da gà vì… sợ. Ghê quá, cố lên… cố lên Thủy ơi!
Phong cười cười nhìn đôi mắt nhắm tịt của Thủy rồi giật mình vì có người đến ngồi cạnh anh. Yên lặng. Phong cảm thấy một cảm giác là lạ, anh quay sang rồi sững người. Mặt anh tím lại vì tức giận. Thủy dám sắp xếp tất cả mọi chuyện vì bà ta. Anh đã thấy hôm nay thái độ Thủy hơi khác thường, thì ra là thế.
Phong đứng bật dậy. Bỗng, hai bàn tay hai bên đều níu lấy tay anh, cả hai người phụ nữ đều ngước lên nhìn anh van xin. Anh thực lòng không nỡ giật tay Thủy ra, nhưng anh nhắm mắt lại, giật tay cả hai người phụ nữ ấy khỏi tay mình rồi bực bội bước qua mặt Thủy và mấy người ngồi cùng hàng, bỏ ra khỏi phòng chiếu.
Thủy chưa bao giờ thấy Phong tức giận đến thế. Thủy sợ run cả người, áy náy nhìn bà Phương rồi cũng vội bước theo Phong.
Thủy không ngờ Phong lại có thể phản ứng mạnh như vậy. Thủy cứ mong anh sẽ yên lặng, sẽ chịu đựng dù chỉ là vì Thủy để mẹ anh được gần anh cho thỏa nỗi nhớ mong, biết đâu anh có thể cảm nhận được tình mẫu tử của người phụ nữ chỉ vì hoàn cảnh mà phải rời bỏ con mình. Vậy mà…
– Anh Phong…
Thủy gọi với theo Phong, nhưng anh không ngoảnh lại, vẫn bước đi, có điều bước chân anh chậm dần rồi dừng lại. Thủy hớt hải chạy đến, bước đến trước mặt Phong, nước mắt Thủy bắt đầu chảy.
– Anh Phong, em… em xin lỗi. Anh nghe em có được không? Mẹ anh… cô ấy rất đáng thương…
– Đáng thương? Em nghe bà ta nói gì mà lại nói vậy với anh?
Phong nói mà như quát làm Thủy run rẩy. Thủy lau nước mắt rồi tiếp lời.
– Mẹ anh bị ba anh ngăn cấm gặp anh… ba anh mới là người đáng trách chứ không phải mẹ anh…
Phong thở dài.
– Chỉ có người ngốc như em mới bị bà ta lừa thôi.
Phong có vẻ nguôi giận hơn một chút. Anh ngồi phịch xuống dãy ghế chờ gần đó, Thủy cũng ngồi xuống cạnh anh. Thủy hiểu anh không tin những gì mẹ anh nói, nhưng Thủy lại cảm thấy tin, có lẽ vì cùng là phụ nữ nên dễ cảm thông chăng?
“Cảm ơn cháu vì đã giúp cô. Có lẽ Phong không thể nào tha thứ cho cô. Cô chỉ mong cháu có thể giúp cô chăm sóc cho Phong.”
Thủy thở dài khi đọc tin nhắn của bà Phương. Quả thực việc hàn gắn mối quan hệ giữa hai mẹ con họ là vô cùng khó, vì Phong không cảm nhận được hơi ấm của mẹ khi anh cần nhất, giờ thì đã quá muộn.
“Cháu biết là rất khó, nhưng cháu tin rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ thông cảm được cho hoàn cảnh của cô.”
Thủy tin vào điều này, bởi lẽ tình cảm chân thành là điều duy nhất có thể làm lay động được trái tim. Cũng như Thủy, dù có phần may mắn nhưng chính tình cảm Thủy dành cho Phong đã khiến anh mở cửa trái tim mà đón nhận Thủy. Cũng như Phong, tình cảm chân thành của anh làm Thủy tin tưởng mà ở bên anh.
Thủy miên man nhớ lại mọi chuyện từ ngày đầu gặp anh. Hiểu lầm và hóa giải. Ghét cùng cực rồi yêu đến nghẹn lòng. Những điều đã qua như những hạt mưa mùa xuân, nhẹ nhàng nuôi dưỡng bông hoa tình yêu trong Thủy và Phong, làm hai trái tim tưởng chừng khô héo bỗng vươn lên mạnh mẽ rồi bung nở. Được ở bên nhau, yêu thương và tin tưởng, chắc chắn rằng những đóa hoa tình yêu ấy sẽ không bao giờ tàn úa.
KẾT THÚC NGOẠI TRUYỆN.
Cảm ơn các bạn đã dành thời gian theo dõi câu chuyện.