Nơi Đâu Bình Yên - Chương 01
– Con An, bố mày g.i.ết người, bị công an người ta kéo đến gô cổ đi rồi! Chị mày mua chịu thịt nhà tao cả tuần nay chưa trả, mày về kêu chị mày trả cho tao rồi tính gì thì tính chứ đừng có mà viện cớ ăn quỵt!
Con búp bê nhựa bù xù trên tay đứa con gái sáu tuổi nhỏ bé là tôi lúc ấy rơi thẳng xuống nền nhà. Tôi ngỡ ngàng run rẩy, hai mắt tròn xoe hướng về mẹ của đứa bạn gái hàng xóm đang chơi với tôi. Bắt gặp đôi mắt lạnh băng sợ hãi của bà ta, bất giác cơ thể tôi cũng run lên. Tôi lập tức giật tay bà Hoan bán thịt chạy thẳng về nhà, nước mắt cũng tuôn ướt khuôn mặt lem luốc.
Dừng chân ở bậu cửa ngôi nhà cấp bốn tan hoang chẳng có gì đáng giá, tôi quệt tay lau nước mắt. Chị Yến tôi ngồi trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, hai mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài. Thấy tôi, đôi đồng tử chị sững lại, chị gạt vội dòng nước mắt trên má đứng dậy. Kéo tay tôi lại, chị ngồi xổm lau nước mắt cho tôi. Tôi khóc nấc lên:
– Chị… bà Hoan nói… bố… huhuhu…
– Cún ngoan đừng khóc, bố đi rồi bố lại về thôi.
Chị Yến mím môi, đôi mắt nai long lanh nước. Chị ôm tôi vào lòng vỗ về, cơ thể mảnh mai của chị rung lên. Tôi vẫn nhớ hôm kia tôi nhìn xiên thịt nướng trên tay thằng Dũng con trai cậu tôi, thèm thuồng nuốt ực nước miếng, chị biết nên mua chịu thịt của bà Hoan nướng cho tôi, còn hứa với bà ta bao giờ bố tôi đi rừng về sẽ trả tiền.
Ngày ấy chị tôi mới mười sáu, lứa tuổi đẹp nhất của người con gái. Chị vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi, chịu thương chịu khó, là niềm tự hào của bố mẹ tôi. Chị còn như người mẹ thứ hai chăm sóc cho tôi từ tấm bé bởi mẹ tôi yểu mệnh qua đời lúc tôi mới lên hai. Bình thường bố tôi lên rừng khai thác gỗ, một tuần ông về một lần, nhà cửa với hai đứa con gái bố tôi nhờ cậu tôi ở cạnh trông giúp. Cậu mợ tôi có của, bề ngoài xởi lởi nhưng sau lưng lại khó chịu với chúng tôi. Lần này bố tôi đi hơn nửa tháng không về… Chiều nay bố tôi về, cả người phờ phạc, râu ria xồm xoàm, nằm chưa vào giấc bất ngờ bị công an đến lôi đi.
Đến khi nhà cửa của chúng tôi được cậu mợ tôi rao bán giúp để đền cho nhà người ta, cả một mạng người, có bán được nhà thì vẫn còn thiếu tiền, tôi vẫn cứ ngây ngô nằm trong lòng chị tôi. Làng xã nơi miền núi xôn xao, câu chuyện bố tôi tham ác g.i.ết chủ gỗ cướp ba mươi triệu bạc đọng trên môi người dân ở đây suốt một thời gian dài.
Trong giấc ngủ mơ màng gối đầu lên đùi chị, tôi nghe được câu chuyện của chị với bà Mai, người đàn bà ăn diện có tiếng ở làng. Bà ta hay đi lại, có nhiều mối quan hệ ở thành phố.
Bà Mai nhẹ giọng khuyên nhủ chị:
– Chị em mày giờ ở đây thì cũng khó mà yên được với miệng đời, cậu mợ mày cũng chẳng cưu mang được, ảnh hưởng đến hai đứa con nhà nó. Cái An còn nhỏ, tương lai con bé sẽ thế nào? Có người người ta muốn cho chị em mày một cuộc sống giàu sang, vứt bỏ hết quá khứ nhơ nhuốc này đi, mày còn lưỡng lự gì nữa? Ra thành phố, người ta làm lại hết giấy tờ cho cái An, cho nó đi học đàng hoàng. Còn mày… làm vợ người ta rồi thì chắc cũng chẳng cần mấy cái giấy tờ gì nữa, đẻ được đứa con cho người ta là yên chuyện.
Chị Yến lặng thinh, vén lọn tóc xòa trên mi tôi sang mang tai. Nuốt một ngụm nước bọt, chị nghèn nghẹn gật đầu, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống môi tôi mặn đắng. Bà Mai mím môi cười đắc ý, hài lòng nguây nguẩy ra về.
Sáng hôm sau, còn ngái ngủ tôi bỗng nghe có tiếng thanh niên quen quen phía sau cánh cửa sổ gỗ bên hông nhà. Tôi nhận ra là giọng anh Tùng.
Anh Tùng hơn chị Yến một tuổi, ở cùng thôn với nhà tôi. Anh Tùng cao lớn, đẹp trai, khỏe mạnh lại giỏi giang, bao nhiêu chị gái trong làng để ý. Nhà anh ấy chỉ có một mẹ một con, nghèo chẳng kém gì nhà tôi, anh lại chịu tiếng con hoang. Khi trước bố tôi cấm chị Yến qua lại với anh nhưng anh chị vẫn lén lút gặp gỡ.
Âm giọng gấp gáp có chút run rẩy nhưng chứa đầy quyết tâm của anh Tùng vang lên:
– Yến, anh đưa hai chị em em đi trốn! Nhà cửa bán hết rồi còn không đủ thì tiền đâu mà trả? Ra thành phố, anh đi làm nuôi em, nuôi em gái em, nghe anh đi Yến!
Tôi khẽ khàng ngồi dậy, nhìn qua khe cửa thấy chị tôi đứng đối diện anh. Chị yên lặng không nói, mi mắt chị cụp xuống, hai tay nắm chặt gấu áo. Bất chợt, anh vươn tay ôm siết chị vào lòng, đôi mắt anh ầng ậng nước, cả khuôn mặt đỏ bừng trong uất hận. Chị vội đẩy anh ra, tôi cũng nằm trở lại giả bộ ngủ. Đến khi chị vào nhà, hai má chị vẫn còn đỏ bừng bừng nhưng nước mắt chị cứ thi nhau chảy. Cắn chặt răng vào môi, chị ngồi thụp xuống nền nhà mà khóc, khóc trong câm lặng sợ làm tôi thức giấc. Chưa bao giờ tôi thấy chị khóc nhiều như thế. Trái tim bé nhỏ của tôi chỉ biết nhói lên mà chẳng thể hiểu tại sao.
Tối muộn hôm đó, một người đàn ông mặc vest đen tầm tuổi năm mươi đến đón chúng tôi. Ông ta bước xuống từ một chiếc xe hơi đen bóng sang trọng được tài xế lái vào tận sân nhà tôi. Cậu mợ tôi không có mặt trong giây phút chị tôi “đi lấy chồng”. Chẳng có ai tiễn chị, mà có lẽ chị cũng mong điều ấy hơn bất kỳ điều gì.
Ông ta trầm giọng nói với chị tôi:
– Ông bà sẽ lo liệu nốt mọi chuyện cho gia đình cô, cô cứ yên tâm.
Chị tôi gật đầu, trong đôi mắt lạnh băng chẳng chứa bất kỳ cảm xúc nào. Chị nắm chặt bàn tay nhỏ của tôi bước theo người đàn ông tự nhận là quản gia của gia đình họ Vương kia. Đó cũng là lần đầu tiên bốn chữ “gia đình họ Vương” lọt vào tai tôi.
Cho đến khi nhìn những vết bầm tím trên má chị, những vết bầm không bao giờ tan hết, lớp sau chồng lớp trước, cho đến khi bụng chị lùm lùm rồi cũng vì những trận đòn mà chị mất con, tôi mới hiểu tại sao gia đình họ Vương lại chi một số tiền lớn để cưới chị tôi về làm mợ ba, còn lo cho tôi giấy tờ, cho tôi ăn học.
Cậu ba nhà họ Vương bị điên. Đầu óc gã không bình thường sau một cơn sốt năm gã lên ba, vậy mà gã lại muốn lấy vợ, hơn nữa phải lấy con gái thật xinh. Chưa tìm được vợ cho gã thì gã còn suốt ngày làm loạn gào thét. Bà Mai nhận một khoản tiền lớn của ông bà Vương về quê nhà tìm những cô con gái muốn làm dâu hào môn, có những cô muốn mà cậu ba lại không chịu một ai, đến khi nhìn thấy ảnh chụp trộm chị Yến gã liền nổi cơn thèm thuồng muốn lấy chị bằng được. Lúc trước bà Mai từng đến nhà tôi đánh tiếng, nói giảm nói tránh về cậu ba Vương Hiển nhưng bố tôi đuổi thẳng cổ. Biết nhà tôi gặp chuyện, một lần nữa bà ta mặt dày đến khuyên nhủ chị tôi. Ông trời thương bà ta không phải trả lại số tiền nuốt được của nhà họ Vương, còn chị tôi thì ông ấy lại chẳng có chút xót thương.
Mười sáu tuổi, chị tôi làm vợ một kẻ điên. Gã như một con thú thích hành hạ kẻ khác, vậy mà chị tôi không có một tiếng phản kháng dù là yếu ớt, vì chị đã chấp nhận bán thân cho gia đình bọn họ, vì… chị muốn tôi có một cuộc đời tốt đẹp.
Tôi có tên mới, Vương Kiều An, dưới danh nghĩa con nuôi của nhà họ Vương. Tôi được nhà họ cho ăn học, tuy không có sự quan tâm từ họ, cũng chẳng có những thứ đẹp đẽ xa hoa như hai đứa con người anh cả nhà họ Vương, nhưng tôi cũng được cho đi học cùng trường với chị em chúng nó. Mọi thứ cần thiết cho học tập tôi đều được người quản gia sắm sửa. Chị tôi vừa là vợ cậu ba Vương Hiển, vừa như một người giúp việc chăm sóc cho gã cùng cả đại gia đình. Ngoài những việc vặt vãnh trong nhà thì tôi được dành thời gian học hành. Quá khứ nơi miền quê nghèo có người cha g.iết người cướp của dần lùi xa về dĩ vãng, mà nếu như tôi có thể quên thì đã quên rồi, tiếc rằng tôi không lúc nào quên.
Tôi cũng không bao giờ quên, tất cả những gì tôi có được là nhờ chị tôi câm lặng cam chịu hành hạ từ người đàn ông gọi là chồng. Theo thời gian, căn bệnh của gã ta không hề thuyên giảm, thế nhưng nhà họ Vương lại không chấp nhận cho gã vào bệnh viện tâm thần vì sợ xấu mặt, chỉ trơ mắt nhìn chị tôi bị gã hành hạ. Tôi hận nhà họ Vương, nhưng tôi lại mang ơn bọn họ.
Mười tuổi, lần đầu tiên tôi dám đập cửa xông vào phòng khi nghe tiếng chị tôi kêu thất thanh rồi im bặt. Gã Hiển đang b.óp cổ chị tôi. Tôi gào thét vung tay đập vào người gã nhưng cuối cùng bị gã đạp bắn cả người vào tường, chị tôi lại là người ôm lấy tôi chịu trận.
Khi chị ôm được tôi ra khỏi phòng, tôi khóc lóc van xin chị:
– Mình đi khỏi đây đi, em không muốn chị khổ thêm một ngày nào nữa, em không muốn… huhuhu…
Chị lau nước mắt cho tôi, đôi mắt sưng húp chị lắc đầu, nghiêm giọng nói:
– Cún nghe lời chị chịu khó học hành, bao giờ Cún thành tài thì chị em mình rời khỏi đây, có được không?
Tôi không biết hoàn cảnh của mình thế nào, ít nhất lúc ấy tôi không thể hiểu được, chỉ biết chị nắm chặt tay tôi, rơi nước mắt van xin tôi hãy vì chị mà cố gắng, chị không làm sao hết. Chẳng thể làm khác những lời chị nói, những ngày sau đó tôi chỉ biết cố gắng học hành, chỉ biết ôm lấy chị mỗi lần nhìn chị bước khỏi phòng ngủ đầu tóc rối bời, trên làn da trắng nõn là những vết cào xước cùng thâm tím.
Năm mười lăm tuổi tôi gây chuyện um sùm một góc sân trường, đến mức chị tôi phải đến tận trường nhận kiểm điểm, đó là khi tôi đánh nhau với cái Chi.
Chị em sinh đôi cái Chi thằng Bảo bằng tuổi tôi, còn học cùng lớp với tôi. Từ ngày đầu tiên tôi vào nhà họ Vương, cái Chi luôn coi tôi là cái gai trong mắt. Nhà họ Vương cách trường tôi học khoảng ba cây số, tôi đi bộ, chị em cái Chi thì có xe hơi đưa đón. Chiều hôm ấy sau giờ tan học, tôi nhận được lời mời đưa về của một đàn anh khóa trên. Tôi từ chối, nhìn anh ta phóng chiếc xe máy điện mới toanh đắt giá dần xa. Bất ngờ, một nhóm con gái ăn diện mà cái Chi là đầu sỏ đẩy tôi về một góc vắng vẻ trong khuôn viên trường.
Cái Chi căm tức đanh mặt nhìn tôi, rít lên những lời mà tôi không thể nào tha thứ được:
– Con đĩ, mày dám quyến rũ người yêu tao? Mày đĩ y như con chị mày, bán thân làm đồ chơi cho chú tao hành hạ, vì tiền nhà tao mà bám dính lấy chú tao. À tao quên, con gái của một kẻ g.iết người thì làm sao mà tử tế nổi?
Tôi sững sờ trước tất cả những lời nó nói. Cơn giận dữ điên cuồng từ đâu kéo đến, tôi không còn biết sợ là gì, lập tức lao vào giằng xé tóc tai quần áo làm cái Chi gào thét inh ỏi. Đám tiểu thư kia nghe đến tôi là con gái của kẻ g.iết người đang lên cơn điên thì xanh mặt không dám vào can, chỉ trơ mắt nhìn tôi và cái Chi đánh nhau. Sau những giây sợ hãi ban đầu, cái Chi cũng cố sức đánh lại tôi, cả tôi và nó đều xước xát chân tay mặt mũi, tóc tai rối tinh rối mù trước những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh, chỉ kết thúc khi có giáo viên đến can ngăn.