Nơi Đâu Bình Yên - Chương 03
Anh Thức hơi ái ngại nhưng cũng quay lại, cùng tôi lên tầng ba. Khi anh ấy cõng chị Yến xuống dưới nhà, lần thứ hai tôi chạm mặt người đàn ông lạ mặt kia. Tôi không có thời gian cùng tâm trí để ý đến anh ta, định theo anh Thức ra xe nhưng mụ Hoa từ xa đã quát giật giọng:
– Thức, cô bảo mày đưa cô đi có việc gấp mà mày đang làm gì thế?
Tôi hướng mắt về mụ Hoa van vỉ. Là em gái của em dâu mụ ta nên xưa nay tôi gọi mụ ta là chị, trước mặt ông bà Vương mụ ta vẫn xưng chị em với tôi:
– Chị Hoa, chị Yến mới sảy thai chưa bao lâu mà ngất đi thế này… Em nhờ anh Thức đưa chị em đến bệnh viện…
Anh Thức áy náy nhìn mụ Hoa giải thích:
– Cô xem… cô Yến ngất lịm thế này, cháu đưa cô ấy đến bệnh viện đã rồi về đón cô sau!
Mụ ta chẳng hề mảy may động lòng, lạnh lùng gắt:
– Cái thằng này, bệnh thì có xe cấp cứu, việc của mày đấy à? Nó chết ra đấy mày đền được không?
Anh Thức có chút lưỡng lự, những lời mụ Hoa nói không phải là không có lý. Chị tôi nhìn như chẳng còn sức sống, nơi hạ thân máu vẫn không ngừng chảy, nếu không đủ quan tâm thì người ta sẽ muốn trốn tránh. Hơn nữa, xe hơi cũng không phải của anh Thức, anh chỉ là người làm công cho nhà họ Vương.
Tôi ngậm ngùi sụt sịt nói:
– Anh cứ đưa chị Hoa đi đi, em sẽ gọi xe cấp cứu cho chị em!
Anh Thức thở hắt một hơi, nhăn mặt ái ngại:
– Vậy… chị em em thông cảm cho anh nhé…
Tôi mím môi gật đầu, định đỡ lấy chị Yến từ lưng anh Thức, nào ngờ một bàn tay đàn ông rắn chắc vươn đến khiến tôi ngỡ ngàng. Người đàn ông kia… anh ta tình nguyện giúp đỡ chị em tôi!
– Ra xe đi!
Thân hình cao lớn của anh ta chỉ cần dùng lực nhẹ đã bồng được chị tôi lên tay, sải chân dài bước nhanh về sân gạch lớn. Chiếc xe hơi đen bóng đắt giá của anh ta đậu ở đó. Tôi vội bước theo, thật lòng muốn nói lời cảm ơn anh ta nhưng cứ lắp bắp mãi chẳng nói được.
Anh ta đặt chị tôi nằm ở ghế sau, cũng không ngại bẩn chiếc xe đáng giá cả gia tài, sau đó đóng sập cửa lại. Quay lại nhìn tôi, phong thái thờ ơ lạnh nhạt anh ta nói:
– Lên xe, tôi đưa chị em cô đến bệnh viện.
Lần đầu tiên tôi nhìn mặt mũi anh ta, nhận ra mình hiểu định nghĩa hai từ “đẹp trai” là thế nào, hoặc cũng có thể vì anh ta như vị cứu tinh của chị em tôi nên tôi nhìn gà hóa cuốc, nhìn quạ hóa công cũng nên. Anh ta còn rất trẻ, chỉ độ hai tư hai lăm là cùng.
Suốt mười tám năm tôi sống, tôi chưa từng ngồi ở vị trí ghế phụ một chiếc xe hơi, thành ra lóng ngóng mãi mà không cài được đai an toàn. Anh ta khẽ nhíu mày, lại phải quay sang quàng cho tôi, thêm một lần hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu từ cơ thể anh ta phảng phất mũi tôi.
Tôi hít một hơi, sống mũi cay xè cảm kích, lí nhí:
– Cảm… cảm ơn anh. May mà có anh, không thì chị em tôi…
Anh ta “ừm” nhẹ một tiếng, khởi động chiếc xe phóng nhanh trên đường. Cũng may lúc này là tầm ba giờ chiều, đường phố không quá đông đúc. Suốt thời gian trên xe, tôi không ngừng quay lại nhìn chị rồi cầu nguyện. Đầu óc tôi chỉ suy nghĩ một điều duy nhất là an toàn của chị tôi.
– Chồng chị cô đâu?
Tôi có chút giật mình, chẳng biết phải nói thế nào. Nói rằng gã bị điên liệu có phải là sự sỉ nhục với chị tôi không? Anh ta không biết gì về chị em tôi cũng như nhà họ Vương, chỉ hỏi vu vơ về người chịu trách nhiệm cho chị tôi, thế nên tôi cảm thấy không cần thiết phải nói thật.
– Chồng chị ấy… tạm thời không có mặt. Tôi sẽ lo liệu cho chị tôi thay anh ấy.
Anh ta không hỏi thêm, chỉ tập trung lái xe. Ngay khi chị tôi được mấy y sĩ nâng lên cáng đẩy, tôi vội chạy theo cáng, không để ý người đàn ông kia đã rời đi từ lúc nào. Đến khi ngồi chờ bên ngoài, tôi mới nhớ ra tôi còn chưa kịp hỏi tên anh ta, vị ân nhân của chúng tôi. Tiếng y tá cất lên phá tan suy nghĩ trong lòng tôi lúc này:
– Người nhà bệnh nhân vừa vào cấp cứu có tên Lương Hải Yến theo tôi đi làm thủ tục!
Ban nãy tôi kịp quàng theo túi xách lên người khi anh Thức cõng chị tôi xuống nhà, thành ra có đủ tiền cùng giấy tờ ở đây. Bao nhiêu năm làm dâu nhà giàu, dù làm vợ một kẻ điên nhưng chị Yến cũng có được một chút tiền từ ông bà Vương, trên hết chị biết cần phải giữ tiền cho bản thân và cho em gái. Từ ngày chị về làm dâu, bà Vân tính toán tiền chợ rồi đưa cho chị chi tiêu, chút bạc lẻ tiền chợ muối mắm nhờ khéo thu vén mà chị giữ lại được, bà Vân cũng biết nhưng không thèm chấp. Nhờ vậy, chị em tôi nghèo thì nghèo nhưng không phải tay trắng, những gì cần mua chúng tôi vẫn có thể mua.
Vị bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, trước câu hỏi cùng vẻ lo lắng của tôi, ông ấy thở nhẹ một hơi nói:
– Chị gái cô bị băng huyết sau sảy thai, may mà vào bệnh viện kịp thời nếu không là nguy đến tính mạng.
Tôi nhẹ nhõm cả người, xúc động cảm ơn vị bác sĩ, trong lòng cảm thấy gặp được người đàn ông kia là một điều vô cùng may mắn. Thời điểm anh ta đưa chị em tôi đến viện, tôi chưa hiểu hết mức độ nguy hiểm về tình trạng của chị tôi, nếu biết… có chết tôi cũng phải đòi hỏi người nhà họ Vương đưa chị tôi đi. Hóa ra… người đàn ông đó đã trực tiếp cứu mạng chị tôi, cũng có thể anh ta có đủ hiểu biết để cảm thấy cứu mạng một con người là quan trọng.
Mấy ngày chị tôi nằm viện, bà Vân có vào thăm đôi lần, còn chủ động thanh toán viện phí cho chị tôi, xem như bà ta cũng có lòng quan tâm đến con dâu, hay chăng quan tâm đến đứa ô sin không công kiêm bị bông cho gã con trai điên loạn của bà ta. Tôi không quên mục đích của mình, cũng không cảm kích bao nhiêu sự quan tâm hời hợt của bà ta. Từ hôm chị tôi nằm viện tôi ở lại bệnh viện chăm chị, không về nhà họ Vương thêm một lần nào.
Lần thứ ba bà Vân đem ít hoa quả vào thăm con dâu, chị tôi cũng đã ngồi dậy ăn uống được, tôi kéo bà ta ra ngoài sân trao đổi. Nhìn vẻ khó chịu của bà ta, tôi nói thẳng:
– Bác Vân, những năm qua bác cưu mang chị em chúng cháu, chúng cháu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, giờ cháu muốn cùng chị cháu dọn ra ngoài, bao giờ chị cháu xuất viện thì chị em cháu đi.
Bà ta sừng mặt, gạt phắt đi:
– Mày nói gì thế? Mày có chân thích đi đâu thì đi nhưng chị mày thì không được. Nó là dâu con của nhà tao, đi là đi thế nào?
Tôi không khó đoán ra kết quả này, thậm chí chiều qua tôi nói chuyện rời đi chị tôi chỉ im lặng, tôi cũng đoán chị không dễ rời khỏi gã Hiển. Gã ta điên rồ nhưng lại giữ chị cực kỳ chặt, chị đi đâu một lúc là gã đã làm ầm lên rồi, mấy ngày vừa qua chắc hẳn nhà họ Vương khó yên được với gã.
Tôi thẳng thắn nói:
– Bác, anh Hiển hành hạ chị cháu bao nhiêu năm như vậy là quá đủ rồi, bác tha cho chị cháu được không?
Bà ta đanh mặt gắt lên:
– Con ranh con, vợ chồng nó ở với nhau mày biết cái gì mà xen vào? Không lôi thôi nữa, bao giờ nó khỏe thì về!
Bà ta bực bội quay ngoắt đi, không đôi co thêm với tôi nữa. Quay trở lại phòng, chị tôi ngồi tựa lưng vào thành giường bệnh, hai mắt buồn bã nhìn ra ngoài cửa. Có thể chị biết tôi vừa nói gì với mẹ chồng chị. Phòng bệnh của chị còn hai bệnh nhân khác, nói chuyện bình thường không tiện nên tôi chỉ nói nhỏ vào tai chị:
– Em đã thuê một phòng trọ gần trường Luật, sáng mai chị xuất viện mình đến đó nhé!
Chị sững lại, lắc đầu rồi cụp mắt xuống. Lòng đau thắt, tôi ngồi xuống cạnh chị, siết chặt tay chị thuyết phục:
– Chị từng nói khi nào em thành tài chúng ta sẽ đi… Em biết hiện tại em chưa có gì nhưng em cũng không còn cần ở lại nhà họ Vương để nhìn bọn họ hành hạ chị thêm nữa…
– Chị… không sao, ngoài những lúc lên cơn thì… anh rể em cũng… biết điều.
Chị nhỏ giọng giải thích. Tôi không tin những lời chị nói. Một kẻ điên khùng như gã thì làm sao có thể đem hạnh phúc cho ai được, nơi gã nên ở là trại tâm thần! Tôi cay xè sống mũi, hỏi chị phán đoán của mình:
– Chị, có phải bọn họ đe dọa gì chị, nên chị mới không dám rời khỏi đó… đúng không chị?
Chị im lặng một hồi, cuối cùng tôi phải nói thẳng:
– Em có cách để chị rời khỏi nhà bọn họ dù bọn họ có muốn ép chị thế nào!
Chị ngỡ ngàng ngẩng lên, hai mắt mở to nhìn tôi, sau cùng chị thở hắt ra nói:
– Ngày bước vào nhà họ Vương, bà Vân bắt chị làm cam kết bán thân cho nhà họ.
Tôi sững sờ nhìn xoáy vào vẻ căm phẫn của chị, những điều này chị chưa từng nói với tôi, dù tôi luôn cảm nhận có chuyện này. Chị gật nhẹ, đanh mặt tiếp lời:
– Bà ta biết pháp luật không chấp nhận nên đã ép chị ký vào giấy vay nợ. Số tiền đó rất lớn. Bà ta cũng cam kết nhận em làm con nuôi, cho em ăn học thành tài, còn giúp bố chúng ta tìm cách thoát tội. Cùng đường nên chị chấp nhận ký. Giờ bố mất, em cũng đã thành cô sinh viên như chị mong muốn, em hãy tiếp tục con đường em theo đuổi… Số tiền kia, chừng nào chưa trả được thì…
Thì ra là vậy! Lũ người nhà họ Vương đúng là một lũ quỷ! Tôi uất ức đến nghẹn ngào, những khớp tay nắm chặt đến trắng bệch, hàm răng nghiến chặt, chua xót nhìn người chị gầy guộc xanh xao của tôi. Nuốt một ngụm khô khốc, tôi hỏi chị:
– Bao nhiêu… chị bị bà ta bắt ký nợ bao nhiêu?
– Hai tỷ.
Hai tỷ?
Tôi nghe như có tiếng sét đánh đoàng bên tai! Chị em tôi không phải tay trắng, mà là bị ép mang một số nợ khổng lồ! Trong lúc này… rõ ràng chúng tôi không thể nào trả được. Bà Vân tính toán quá sức kinh khủng, số tiền bà ta bỏ ra cho tôi ăn học nằm hết trong số nợ chị tôi phải ký chứ chẳng phải vì trả công chị chăm sóc con trai bà ta như tôi vẫn nghĩ. Việc bà ta chi tiền giúp bố tôi thoát tội… chắc chắn chỉ có kẻ ngu mới tin bà ta làm điều đó! Kết quả thì sao chứ? Bố tôi vẫn bị tuyên án tử vì tội g.iết người cướp của! Bà ta biết chị tôi không có con đường nào khác, thế nên ép buộc chị đến cùng. Thật kinh tởm! Lâu nay tôi đã đánh giá quá thấp bà ta rồi!
Tôi nén lại cơn giận dữ, trầm giọng an ủi chị:
– Tạm thời chị cứ giả mệt ở lại đây, còn ở với thằng điên đó ngày nào còn khổ ngày ấy, đừng xuất hiện cho nó hành chị nữa.
Chị mỉm cười, nụ cười đầy bi thương:
– Chị biết rồi… Thật ra Hiển không phải là không đối phó được, bản chất nó chỉ là một thằng trẻ con ba tuổi mà thôi. Những kẻ khác trong nhà họ Vương mới là những kẻ đáng sợ, em có làm gì cũng phải cẩn thận!
Chị biết tôi muốn tìm cách đối phó với nhà họ Vương nên nhẹ nhàng khuyên nhủ. Tôi gật đầu cho chị yên lòng. Lúc này… thoát được nhà họ Vương là điều tôi cần! Hơn thế nữa… tôi hận những con quỷ đội lốt người đó!
Nhà họ Vương sở hữu công ty đá quý Vương Gia lớn hàng đầu miền Bắc, tài sản rải khắp, nhưng bọn họ cũng có nhiều đối thủ như bất cứ nhân vật nào tham gia vào thị trường. Tôi biết mình đang có gì, có điều nếu tôi thẳng thắn trao đổi với người nhà họ Vương, tôi tin chắc bọn họ sẽ tìm cách xử lý tôi mà chẳng thể có bất cứ công bằng nào ở đây. Tôi không có bất cứ vũ khí hay áo giáp nào, thế nên tôi cần một thế lực ngang bằng, thậm chí đủ sức vùi dập bọn họ để có thể trao đổi và nhận được sự bảo vệ cần thiết. Đã không thể có lựa chọn nào… vậy thì, tôi chỉ có con đường duy nhất là đánh cược.