Nơi Đâu Bình Yên - Chương 08
Hiện tại tôi cho là mình đã an toàn bởi tôi tin nhà họ Vương “vuốt mặt cũng phải nể mũi”. Thiên Quốc công khai bảo vệ tôi, còn cho tôi danh nghĩa “em nuôi”. Chỉ là, với những gì tôi hiểu về anh ta, tôi tin anh ta không đơn giản cho tôi ăn nhờ ở đậu nơi đây.
Tôi thay bộ quần áo mặc nhà mềm mại rồi nằm nghỉ, chẳng biết thiếp đi từ lúc nào, chỉ giật mình tỉnh dậy khi nghe bác gái hỏi bên tai:
– Cô An, cơm trưa có rồi, cô xuống nhà ăn chứ? Cậu Quốc cũng vừa về bảo tôi dọn mâm.
Tôi hơi ngại khi chẳng giúp gì được bác ấy, vừa về đây đã nằm, có điều cơ thể tôi thực sự rất mệt mỏi. Từ tối qua tôi mới ăn có cái bánh mì pate chống đói trước giờ dạy gia sư, cho đến giờ này bụng cồn cào lắm rồi, có đau nhức thế nào cũng phải ăn, thế nên vâng dạ đi theo bác gái.
Căn biệt thự rộng lớn ít người nên hết sức vắng lặng, dường như nghe được cả tiếng trái tim tôi đang đập rộn ràng. Thiên Quốc ngồi một đầu bàn ăn dài, chẳng có phản ứng gì khi thấy tôi bước vào phòng ăn, chỉ nói:
– Lại đây ăn đi.
Tôi gật đầu, nhìn bàn ăn đủ đầy toàn những món tôi chẳng mấy khi được nếm trên bàn thì vô thức nuốt ực một ngụm, bước lại ngồi cách anh ta một ghế. Thân là con nuôi nhà họ Vương nhưng xưa nay tôi ăn cùng những người làm, thành ra chẳng mấy khi có đồ ăn ngon, no được bụng là tốt rồi, hơn hết tôi cũng không có tâm trạng mà ăn uống khi mường tượng ra cảnh chị tôi chịu hành hạ.
– Nhà họ Vương bỏ đói cô à?
Thiên Quốc xới cho tôi thêm một bát cơm nữa, nửa giễu cợt nửa quan tâm hỏi. Tôi im lặng lắc đầu, dòng nước mắt chợt lăn dài trên má, tôi vội gạt đi. Hình như… đã mười hai năm rồi tôi mới có một bữa ăn bình yên thế này… Anh ta không nói gì thêm, một hồi bữa ăn kết thúc cũng là lúc tôi muốn hỏi anh ta thắc mắc trong lòng.
Bác gái giúp việc không ăn cùng mâm, khi nãy tôi hỏi bác bảo bác ăn trước rồi. Có thể vì Quốc về nên bác ấy không muốn làm phiền anh ta. Con người anh ta… dù có tốt đẹp thế nào cũng vẫn gây cho người khác một cảm giác lạnh lùng thờ ơ như cơn gió vụt qua không thể nắm bắt.
Đặt tách trà thảo mộc ngọt ngào xuống bàn, tôi hít một hơi, nghiêm túc hỏi:
– Anh có việc gì muốn sai bảo tôi phải không?
Thiên Quốc hơi cười, anh ta gật gù đáp:
– Thực ra là không, nhưng thấy cô tội nghiệp nên tôi sẽ tạo cơ hội cho cô.
– Cảm ơn. Anh nói rõ đi.
– Tôi được biết cô muốn theo đuổi ngành Luật. Cô biết đấy, trở thành một luật sư giỏi không đơn giản, không chỉ sự nỗ lực của cô mà cần cả tiền bạc, nhưng nếu thành danh thì sẽ là một kẻ mà rất nhiều người cần đến. Kim Hoàng cần một đội ngũ luật sư giỏi trong tương lai. Cô đã đạt thủ khoa đầu vào, một số điểm rất cao, rất có triển vọng. Coi như tôi đặt hàng trước, được chứ?
Tôi mở to hai mắt ngỡ ngàng nhìn anh ta, cảm giác khó chịu vây quanh khiến cơ thể tôi vô thức nóng ran. Ý anh ta, tôi trở thành luật sư để phục vụ Kim Hoàng, cũng chính là… phục vụ Vương Gia? Quả thực đây là điều mà tôi vô cùng ghét. Tôi không muốn dính líu gì đến nhà họ Vương nữa, chẳng lẽ tôi nỗ lực bao năm để rồi lại cúc cung phục vụ bọn họ sao? Điều tôi thực sự muốn là tự do, muốn trở thành một luật sư của nhân dân. Nhất thời tôi đã nghĩ đến việc từ chối nhưng… tôi ngậm ngùi im lặng. Tôi cần Thiên Quốc bảo vệ là sự thật, điều anh ta muốn ở tôi… không có gì là quá đáng, thậm chí còn là một sự hỗ trợ vô cùng lớn. Cổ họng rung rung, phải mất một lúc tôi mới có thể hỏi lại:
– Thời hạn phục vụ… bao lâu?
– Mười năm sau khi cô thành tài.
Mười… mười năm? Một quãng thời gian quá dài!
– Nếu như… tôi bỏ cuộc… thì sao?
Anh ta hừ nhạt đáp:
– Cô xem hợp đồng đi.
Anh ta đưa cho tôi một túi nhựa bên trong có tài liệu, thái độ anh ta vẫn hờ hững như mọi lúc. Tôi nheo nheo mắt nhìn anh ta đầy dò xét. Con người này cẩn thận hơn tôi nghĩ, đồng thời cho rằng việc tôi ký gần như là chắc chắn. Tôi mở mấy tờ giấy in ra đọc, tròng mắt long lên trước những dòng chữ nhảy múa. Hợp đồng ghi rõ trong trường hợp tôi không thành luật sư hoặc bỏ việc, tôi sẽ phải đền bù cho anh ta gấp mười lần số tiền anh ta đầu tư cho tôi!
– Sao? Cô sợ rồi à?
Tôi nén cơn tức giận trong lòng để hỏi lại:
– Gấp mười lần… anh muốn ép chết tôi hả?
– Cô chưa làm đã thừa nhận thất bại rồi sao?
Tôi ấm ức cắn răng vào môi, mặt mũi đỏ bừng. Anh ta không cho tôi đường lui. Tôi vẫn luôn nhìn nhận đúng về con người này, anh ta không khác gì lũ quỷ nhà họ Vương, không khác gì con mèo đứng trước con chuột run rẩy là tôi. Nhưng… anh ta đã đúng, tôi không có lựa chọn nào tốt hơn việc ký tên vào giao ước này với anh ta.
Cầm trên tay bản hợp đồng đầy đủ chữ ký, tôi thở hắt một hơi đứng dậy. Thiên Quốc có vẻ vui, hai mắt anh ta cong cong híp lại, bước một bước đã đứng song song tôi, hơi cúi xuống nhìn tôi anh ta nói:
– Cô lên phòng nghỉ ngơi đi, cuối tuần này chúng ta đi mua sắm một chút. Tuần tới cũng nên làm một bài kiểm tra trình độ ngoại ngữ, đúng chứ?
Trước thái độ vui vẻ cùng câu nói quan tâm cho “sự nghiệp” của tôi từ miệng anh ta, tự nhiên tôi cảm thấy rờn rợn. Nhưng… nói gì thì nói, anh ta vẫn là kẻ cưu mang tôi trong lúc tôi cần nhất. Trở thành một luật sư xuất sắc cũng là khao khát của tôi, đơn độc trên hành trình này chắc chắn là một điều vô cùng khó khăn, có anh ta hỗ trợ, tôi tin mình sẽ có thêm sức mạnh, cũng có thêm động lực để không bỏ cuộc.
Trấn tĩnh lại, tôi nhoẻn miệng cười ngẩng lên nhìn anh ta đáp:
– Cảm ơn anh trai, em rất vui khi được anh hỗ trợ. Mong rằng chúng ta sẽ là anh em tốt.
Nói xong tôi bước nhanh khỏi phòng ăn, mặc kệ Thiên Quốc dường như hơi khựng lại đứng đó, cũng chẳng thèm quan tâm thái độ anh ta thế nào. Còn một mình trong căn phòng yên tĩnh, tôi thả người xuống giường, cảm nhận sự bình yên đến từng tế bào cơ thể. Trong sự bao bọc của anh ta, lần đầu tiên tôi hiểu cảm giác bình yên là thế nào, có phải đó chính là điều tôi cần cảm ơn anh ta nhất hay không?
Mấy ngày sau đó Thiên Quốc không có mặt ở biệt thự. Mặt mũi tôi dần trở lại bình thường, hai bên má bầm tím chỉ còn vết mờ mờ nhờ tuýp thuốc tốt cùng sự chăm sóc ân cần của bác gái. Không còn áp lực tiền bạc trước mắt nên tôi không muốn lãng phí thời gian cùng sức lực, quyết định mượn điện thoại của bác gái gọi điện đến trung tâm gia sư xin nghỉ để tập trung cho những gì quan trọng sắp tới. Điện thoại và ví tiền của tôi đã mất cùng túi xách vào tối hôm bị lũ quỷ kia bắt về, càng nghĩ lại càng ức chế nhưng tôi chỉ có thể nín nhịn.
Sức khỏe cùng thể trạng của tôi phục hồi nhanh chóng, ngoài những bữa ăn đầy đủ dưỡng chất thì còn nhờ cả vào tinh thần yên ổn tự do. Bác giúp việc tên Hạnh vốn là một y tá nhận việc chăm sóc ba Thiên Quốc sau khi ông ấy gặp tai nạn xe hơi. Bác nói với tôi:
– Cậu Quốc dặn cô đừng vào phòng ba cậu ấy, cô chú ý nhé.
– Vâng, cháu biết rồi bác. Bác có việc gì cứ sai bảo cháu với. Trước đây cháu cũng làm việc bếp núc suốt nên quen lắm ạ.
Bác cười tỏ ý đồng tình nhưng cũng chưa một lần sai khiến tôi, tôi làm gì giúp bác thì làm, nhà có mấy người nên cũng chẳng có bao nhiêu việc. Ở đây lâu hơn tôi được biết thêm về Thiên Quốc. Mẹ anh ta mất sớm, ông Hoàng Thiên ba anh ta có nhiều bóng hồng vây quanh nhưng không công khai, đến khi ông ta gặp nạn thì chẳng ai thấy mặt. Từ năm mười tám tuổi Thiên Quốc đã sang Pháp học tập, cho đến năm trước mới trở về Việt Nam tiếp quản công ty gia đình. Bác Hạnh chưa từng gặp bạn gái anh ta, theo như lời bác thì anh ta chưa có bạn gái. Có vẻ như tầm mắt của anh ta rất cao thì phải, bác kể có cô hoa khôi đẹp lắm thích anh ta mà anh ta thẳng thừng từ chối. Tôi nong nóng mặt, hơi hơi hiểu điều bác nói, bởi lẽ… tôi cũng từng bị anh ta loại khỏi vòng “ứng cử”. Hừm… cứ kén chọn thì sẽ ế dài cho mà xem!
Chủ nhật cuối tuần Thiên Quốc về nhà. Bước vào phòng khách nơi tôi đang ngồi chờ, anh ta đứng trước mặt tôi. Sáng nay anh ta mặc một chiếc áo polo đen cùng quần kaki trắng khỏe khoắn, tay đeo đồng hồ đắt giá. Mái tóc anh ta mới cắt ngắn gọn gàng càng tôn lên vẻ đẹp trai chết người. Thấy tôi trong trạng thái sức khỏe tốt hơn rất nhiều lần cuối cùng gặp gỡ, anh ta nhếch nhẹ khóe miệng:
– Cô thích nghi nhanh hơn tôi nghĩ!
Tôi nhún vai, câng mặt nhìn anh ta, mỉm cười đáp:
– Đương nhiên rồi anh trai, em biết mình đang phải đối diện với điều gì, đã không thể trốn tránh, chi bằng tận hưởng.
Thiên Quốc sựng mặt, anh ta chau đôi mắt nhìn tôi, đanh giọng:
– Đừng bao giờ gọi tôi là anh trai. Tôi nuôi cô, không có nghĩa tôi là anh trai cô.
Trái tim tôi bất giác thót lên, mặt mũi nóng ran, hai mắt mở to, đôi môi mấp máy trước biểu hiện bực bội của anh ta. Anh ta quay lưng bước đi trước, tôi phì một hơi, tắt tivi, lòng hơi bực bước theo ra xe. Con người này… anh ta thật là khó hiểu!
Thiên Quốc lái xe đưa tôi đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Thân là con nuôi nhà giàu bao nhiêu năm nhưng tôi chưa từng bước vào những nơi xa hoa sang trọng thế này, bản thân còn đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng gắn mác đồng phục cùng quần jean xanh xắn gấu ở mắt cá đúng chất học sinh, thực tình chẳng hợp chút nào với không gian tráng lệ xung quanh. Chị bán hàng trang điểm đậm nhìn lướt Thiên Quốc cùng tôi vừa bước vào, thoáng qua cũng hiểu chúng tôi không phải là một cặp. Chị ta nhanh chóng kéo tay tôi lại nói:
– Anh trai đưa em gái đi sắm đồ phải không em? Ngày chị học cấp ba chị cũng chẳng biết ăn diện gì đâu, nhất em đấy nhé, anh trai quan tâm em gái quá!
Tôi chưa kịp trả lời, bất ngờ Thiên Quốc kéo cổ tay tôi lại, lừ mắt với chị ta nói:
– Cô thấy tôi là anh trai cô này lúc nào?