Nơi Đâu Bình Yên - Chương 11
Khóe môi người bên cạnh kéo lên, đôi môi mỏng hài lòng mím nhẹ thành hình cánh cung. Tôi vẫn cứ ấm ức đến phát nghẹn nhưng dường như trong lồng ngực trái tim tôi đang đập rộn ràng những nhịp hân hoan. Thiên Quốc muốn tôi yêu anh ta, kể cả chấp nhận việc bị tôi lợi dụng. Chẳng biết mối quan hệ này sẽ thế nào nữa… nhưng tôi hiểu anh ta không phải là một kẻ dễ đối phó. Trái tim anh ta chẳng biết có bao nhiêu phần là dành cho tôi nhưng… có thể chắc chắn một điều, anh ta thích tôi.
Xe hơi dừng lại ở sân nhà, anh ta quay sang, thơm nhẹ lên má tôi, còn hít hà cổ tôi làm tôi choáng váng. Anh ta đã… bắt đầu hành động rồi sao? Tôi… chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này!
– Từ… từ từ đã… haha… có người nhìn thấy thì sao?
– Có sao đâu?
– Khoan… tôi… chưa muốn có bầu!
Anh ta phì cười lắc đầu nói:
– Tôi cũng không muốn cô vác bụng bầu đi học. Lo vớ vẩn!
Thiên Quốc tháo dây an toàn giúp tôi rồi mở cửa xe bước đi trước. Tôi khựng lại một nhịp, cảm nhận mọi việc đang diễn ra quá nhanh khiến tôi bị ngợp, nhưng cũng hít một hơi, nhanh chóng mở cửa xe theo sau anh ta.
Bác Hạnh đang ở bếp, thấy tôi theo anh ta vào nhà bác bước ra, vui vẻ hỏi:
– Tối nay cô An đi liên hoan à, có muốn ăn thêm gì không?
Để mặc Thiên Quốc lên gác trước, tôi cười bước về bếp, muốn kéo dãn khoảng cách với anh ta một chút.
– Cháu no rồi, giờ cháu chỉ khát thôi.
Tôi mở tủ lạnh, lấy chai nước mát làm một ngụm to để cân bằng lại cảm giác rối bời lúc này. Dù ở cùng nhà với Thiên Quốc hơn nửa năm nay nhưng tôi cũng chưa hiểu anh ta được bao nhiêu, giờ tự nhiên được “lên chức” làm sao tôi có thể bình tĩnh nổi!
Tôi bước lên phòng trong tâm trạng hồi hộp, nhìn về phòng đối diện, cửa phòng vẫn mở nhưng tiếng nước xả đang vang lên, xem ra Thiên Quốc đang tắm. Quốc có thói quen tắm sau khi ăn, dù tôi từng nhắc nhở nhưng anh ta không chịu nghe, cũng vì công việc của anh ta bận rộn quá, về muộn rồi ăn tối luôn kịp bữa.
Nhanh chóng chui vào phòng, tôi thực sự không biết anh ta muốn làm gì mình nữa? Đàn ông hễ được phụ nữ cho phép là sẽ nghĩ đến “chuyện đó” thì phải, gã Hiển điên khùng như vậy mà còn hành động bản năng được nói gì đến anh ta! Thế nên tôi cũng xác định tinh thần, dù thực lòng tôi chưa muốn.
Có tiếng gõ cửa, tôi phải trấn giữ nhịp tim nhảy vọt mới có thể trả lời:
– Tôi ra đây!
– Làm gì mà chốt cửa kỹ thế?
Thiên Quốc trong bộ đồ nỉ xám mặc nhà, khăn mặt vắt ở cổ, tay cầm máy sấy bước vào phòng.
– Haha… tôi đang định đi tắm.
– Sấy tóc cho tôi đã.
Haha… tưởng gì, sấy tóc thì đơn giản! Tôi cầm máy sấy cắm vào ổ điện, để Thiên Quốc ngồi lên giường tôi ngồi sau lưng anh ta, bắt đầu bấm sấy. Tóc anh ta đen nhánh cứng cáp, những sợi tóc ngắn gọn gàng quy củ… cũng giống như con người anh ta vậy. Tóc ngắn một mẩu nên sấy chưa đến năm phút đã khô cong. Vừa tắt máy, chợt anh ta kéo một lực làm tôi ngả người vào lòng anh ta. Khóe môi tinh xảo nhếch lên, khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc của anh ta đối diện với đôi mắt tròn xoe ngơ ngác của tôi.
– Cứ để người ta chủ động thế?
Anh ta hơi bĩu nhẹ môi, tôi cười cười nói:
– À… người tôi hôi lắm… toàn mùi thức ăn với bia.
– Hôi thật.
Có cần phải nói thẳng thế không hả? Tôi méo xệch miệng thoát khỏi vòng tay anh ta, vừa đi mấy bước đã nghe anh ta nói:
– Từ sau, không có mặt tôi không được uống bia rượu.
– Tôi biết rồi.
Tôi lắc nhẹ đầu, lấy quần áo đem vào phòng tắm. May mà anh ta cũng không ép tôi thêm, tự giác lấy mấy cuốn sách của tôi trên giá mở ra xem, dáng vẻ thờ ơ chờ đợi.
Tôi lau tóc bước ra, chợt ngẩn người khi Thiên Quốc đang khép hờ đôi mắt, đầu tựa vào thành giường ngủ gật. Thực ra tôi tắm cũng hơi lâu, những ba mươi phút, lòng có chút áy náy nhưng cảm giác trong tôi lúc này lại bình yên đến lạ.
Tôi bước nhẹ nhàng lại gần Thiên Quốc, ngồi xuống bên cạnh mà anh ta cũng không biết. Lần đầu tiên tôi ngắm anh ta trong trạng thái này. Đôi lông mày lưỡi kiếm có chút hiền hòa khi anh ta thả lỏng, đôi mắt sắc bén cũng được giấu đi, chiếc mũi cao thẳng đầy kiêu hãnh, đôi môi mỏng vừa độ quyến rũ hơi phớt hồng… cả khuôn mặt anh ta lúc này hiện ra vẻ thiên thần làm tôi vô thức nuốt ực một ngụm. Đẹp đến mức khiến kẻ khác muốn giở trò chính là thế này! Anh ta có tất cả… kiêu cũng phải! Tôi nhận định một câu, bất chợt… đôi mắt hổ phách trước tôi lơ mơ rồi chuyển vẻ giễu cợt làm hai má tôi nóng ran lên, lập tức bật dậy như lò xo.
Thiên Quốc mím môi cười, khuôn mặt anh ta bừng lên vẻ rạng rỡ lại có chút đáng yêu, quả thực tôi chẳng quen chút nào. Anh ta nhẹ giọng vươn tay về tôi:
– Lại đây.
– À… chờ tôi sấy tóc đã, tóc ướt dễ ốm lắm!
– Thì đưa máy sấy đây.
Tôi nuốt ực một ngụm, nhận thức rõ vấn đề hơn bao giờ hết. Con người kiêu ngạo này đang thể hiện tình cảm với tôi! Trái tim đập loạn lên, tôi vội trấn tĩnh lại, đưa chiếc máy sấy còn đang cắm ở ổ điện vào tay anh ta rồi quay lưng lại, ngoan ngoãn để “bạn trai” của tôi sấy tóc. Hơi ấm lan tỏa từ đỉnh đầu xuống toàn thân, bất giác cõi lòng tôi cũng được sưởi ấm, mỗi tế bào trong cơ thể như cùng lúc reo lên, tự nhiên khóe mắt lại rơm rớm. Tôi đã ngăn mình nghĩ về anh ta bao ngày nhưng đành phải thừa nhận bản thân bất lực, anh ta đã len lỏi vào tâm trí tôi từ lúc nào, để rồi lúc này tôi cứ ngỡ mình đang ở trong một giấc mơ không có thật.
Con người này chẳng biết sấy tóc, tôi tự đưa phần đuôi tóc ẩm xoăn tự nhiên lên trên phía đỉnh đầu nhờ anh ta chiếu cố đến. Có tiếng cười rất nhẹ, Thiên Quốc chợt chạm những ngón tay dài vào những ngón tay tôi, cảm giác như có điện truyền qua tôi vội rụt tay lại.
– Được… được rồi, không cần sấy nữa!
Tôi đứng dậy, vướng dây máy sấy thế nào mà lại thành ngả lưng vào lòng Thiên Quốc! Anh ta ôm choàng qua hai bả vai tôi, chiếu ánh mắt giễu cợt có chút tinh nghịch về khuôn mặt đỏ bừng của tôi, khóe môi anh ta cong lên:
– Cố tình?
– Vấp dây thôi.
Tôi nóng ran mặt mũi, ngại ngùng lảng tránh ánh mắt như thiêu đốt của người trước mặt. Khuôn mặt Thiên Quốc mỗi lúc một gần. Đôi môi mềm mại của anh ta vừa chạm đến môi tôi, bất chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa:
– Cậu Quốc… cậu ở trong phòng này phải không? Ông Thiên gọi cậu đấy!
Tôi giật mình, theo phản xạ liền đẩy Thiên Quốc khỏi người rồi vùng dậy. Anh ta hơi bực bội trả lời vọng ra:
– Cháu biết rồi bác.
Anh ta bước nhanh khỏi phòng. Còn lại một mình, trái tim tôi vẫn còn nhảy tango trong lồng ngực. Nếu như bác Hạnh không gõ cửa đúng lúc thì… chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Cảm giác mềm mại dường như vẫn còn vương lại trên môi, giây phút ấy tôi biết mình lưu luyến không nỡ chia xa nụ hôn của Thiên Quốc. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan dòng suy nghĩ trong tôi. Thiên Quốc để quên điện thoại. Tôi không muốn chạm vào nhưng những hồi chuông cứ liên tục ngân vang, cuối cùng tôi quyết định cầm điện thoại đi tìm anh ta. Phòng ông Thiên ở tầng hai, đi theo lối cầu thang phía trong của ngôi biệt thự để đảm bảo yên tĩnh. Ông ta cực kỳ thích không gian yên tĩnh, cũng không thể đi lại được mà chỉ ngồi một chỗ. Việc tôi đến đây ở ông ta không hề hay biết, bác Hạnh bảo tôi như vậy.
Tôi không dám để lộ việc mình ở đây với ông Thiên, chỉ dám cầm điện thoại vang tiếng chuông của Thiên Quốc lại gần cửa để đánh động cho anh ta. Chưa bước đến nơi, chuông điện thoại chợt tắt ngấm, thay vào đó là dòng tin nhắn: “Giám đốc, công ty có việc gấp, anh hãy liên lạc lại ngay cho tôi.” hiện lên trên màn hình. Chỉ còn một quãng ngắn, tôi quyết định vẫn cầm điện thoại của anh ta đến tận phòng ông Thiên rồi sẽ tìm cách báo cho anh ta biết.
Vừa đứng trước cánh cửa gỗ khép chặt, bất chợt tôi nghe bên trong âm giọng Thiên Quốc vang lên:
– Ba, con luôn biết vị trí của con và Vương Kiều An là thế nào.
Tôi sững lại, toàn thân cứng đờ trước những lời Thiên Quốc vừa nói. Anh ta… nhắc đến tôi trong câu nói lạnh lùng đó? Ông Thiên đã biết chuyện tôi ở đây rồi sao, từ lúc nào?
Âm giọng trầm khàn của người đàn ông trung niên xa lạ trong phòng cất lên đầy đe dọa làm sống lưng tôi lạnh toát:
– Ba không chấp nhận chuyện này, con hãy chấm dứt ngay với nó đi nếu không đừng trách ba!
– Chẳng phải ba cũng từng có rất nhiều đàn bà hay sao?
– Con khác ba, trước giờ con chưa từng đem gái về nhà. Con bé đó có vị trí trong lòng con.
– …
– Không. Con cũng giống ba, chỉ đơn giản là chơi bời.
Thiên Quốc buông những lời thờ ơ đáp lại người đàn ông kia làm trái tim tôi đau đến tê tái. Dù cho anh ta có bảo vệ tôi trong ngôi nhà này đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng thể biết lời nói của anh ta với ba anh ta có bao nhiêu phần là sự thật. Cha nào con nấy… Cũng như nhà họ Vương khốn nạn đã sinh ra một lũ khốn nạn…
Tôi vội bước đi thật nhanh, nén lại dòng nước mắt chợt lăn. Tôi đã hi vọng gì ở anh ta chứ? Chẳng phải vốn dĩ ngay từ ban đầu tôi và anh ta chỉ là sự trao đổi sòng phẳng thôi sao? Trong mắt anh ta, chắc hẳn tôi là kẻ cơ hội muốn lợi dụng anh ta, nhưng anh ta vẫn chấp nhận vì dục vọng bản năng, cũng chẳng đòi hỏi gì hơn ở tôi ngoài điều này. Biết là như vậy nhưng chính tai nghe những lời này từ miệng anh ta, trái tim tôi vẫn cứ đau đến nghẹt thở. Tôi mơ mộng trèo cao để rồi phải ngã đau… Tôi đúng là kẻ ngu xuẩn ảo tưởng không biết vị trí của mình!