Nơi Đâu Bình Yên - Chương 14
Tôi không muốn ở lại đây là sự thật nhưng cũng không muốn bị đuổi đi theo cách này, càng không muốn bị hiểu lầm về nhân cách của mình, chỉ là… tình ngay lý gian khó lòng giải thích, cũng hiểu lâu nay lão Thiên đã cho người theo dõi tôi từng li từng tí để tìm ra sơ hở của tôi.
Cảm giác tủi thân dâng tràn trong huyết quản, tôi bấm số điện thoại của Thiên Quốc, muốn bào chữa cho mình trước anh ta. Dù anh ta có coi tôi là món đồ chơi đi chăng nữa thì anh ta cũng không được phép chà đạp nhân phẩm của tôi. Vậy mà… anh ta không thèm nghe máy.
Vệ sĩ của Thiên Quốc đã phóng xe rời khỏi đây từ bao giờ, trong ngôi nhà này không còn bóng dáng vệ sĩ của anh ta vì tất cả bọn họ đã đi theo anh ta. Tôi bấm máy gọi cho người vệ sĩ ban nãy đưa tôi về đây, anh ta bắt máy, âm giọng lạnh lùng:
– Cô An, cô gọi tôi có việc gì?
– Anh có thể liên lạc với anh Quốc giúp tôi được không? Tôi không gọi cho anh ấy được!
– Anh Quốc bảo tôi chỉ đưa cô về đến biệt thự nốt chiều nay để dọn đồ. Hợp đồng với cô anh ấy đã xé từ lâu rồi nên cô không cần lo. Từ nay cô đừng liên lạc với anh ấy nữa!
Tiếng dập máy lạnh lùng bên tai, tôi bần thần thất vọng, cảm thấy không tin vào những gì vừa nghe nhưng những lời của người vệ sĩ này hoàn toàn đáng tin. Trưa hôm qua Thiên Quốc đã thẳng thắn đe dọa tôi nhưng ngay hôm nay việc hiểu lầm lại tiếp diễn, tôi rõ ràng là kẻ sai. Anh ta chưa bao giờ tin tôi yêu anh ta, chính tôi cũng còn không tin… Chuyện chiều nay giống như việc tôi đã không tôn trọng Quốc, anh ta chủ động chấm dứt cũng là việc tôi phải chấp nhận. Hợp đồng kia… anh ta đã xé rồi… đã xé rồi, vậy mà tôi còn lo nghĩ cách đối phó với anh ta. Chỉ cần tôi nhận lời… anh ta sẽ bỏ qua hợp đồng kia, anh ta từng cho tôi lựa chọn kia mà. Nhưng… tôi chưa từng giữ lời, chưa từng yêu thương anh ta. Đến lúc này, có phải mọi chuyện đã kết thúc, chóng vánh như khi mới bắt đầu? Mà hình như… chuyện còn chưa từng bắt đầu thì số phận đã đưa đẩy tôi và anh ta xa nhau không cách nào cứu vãn!
Tôi hít một hơi, trước vẻ áy náy của bác Hạnh chỉ gượng cười nói:
– Cháu nhờ bác dọn giúp cháu những thứ ở sân này, cháu không cần mang gì đi cả. Mọi thứ cháu đều gửi lại trả anh Quốc, cả những thứ này nữa ạ.
Tôi đưa túi xách đắt giá, món quà Thiên Quốc tặng tôi vào tay bác Hạnh, trong đó ví tiền, laptop, điện thoại đời mới nhất… Tất cả những gì mà một cô gái cần đến, anh ta đã cho tôi chẳng thiếu gì… Nhưng… trái tim anh ta, tiếc rằng tôi vẫn chưa một lần được chạm đến.
Đem giấy tờ tùy thân cùng thẻ ATM theo người, tôi lững thững bước. Tôi chỉ biết tìm đến Tùng, người sẵn sàng giúp đỡ tôi mà không tính toán, không như con người kia. Rút một khoản tiền từ khoản tiết kiệm chị Yến cho tôi, tôi mua một chiếc điện thoại thông minh rẻ tiền, tìm liên lạc của Tùng để gọi. Rời khỏi biệt thự nhà họ Hoàng, tôi không dám để bản thân một mình quá lâu.
Âm giọng trìu mến của Tùng vang lên:
– An à, em gọi anh có việc gì thế?
– Em… chấm dứt với Quốc rồi. Anh ta hiểu lầm em và anh, không thèm nghe em giải thích mà đuổi em đi luôn anh ạ.
Tôi cười nhạt nói ra những lời khiến tôi cảm thấy khinh bỉ con người kia đến buồn nôn. Tùng trầm giọng nói:
– Giờ em đang ở đâu, anh đến đón em?
– Em chuẩn bị đến quán cơm Bà Béo, số 20 phố XXX. Anh đến ăn tối với em luôn nhé.
– Chờ anh ba mươi phút nữa!
Chưa đầy ba mươi phút Tùng đã có mặt. Gọi một suất cơm bình dân, anh tiến lại nơi tôi đang chờ. Nhìn vẻ chán chường của tôi, anh thở dài nói:
– Em rời khỏi hắn là đúng. Em còn trẻ, còn nhiều cơ hội, đừng gắn bó với loại người như hắn, sẽ không có tương lai.
Tôi gật nhẹ mà nước mắt lại ầng ậng, vội lấy giấy ăn lau đi. Chia tay… có phải tôi vừa chia tay Thiên Quốc không? Tôi cũng không biết nữa, chẳng phải đây là điều mà tôi mong muốn hay sao, vậy mà lòng tôi cứ đau thắt, thực sự chẳng thể ăn uống được gì, vừa ăn đã chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe. Tùng hơi lo lắng trước vẻ xanh xao của tôi, anh e dè hỏi:
– Đừng nói… em đang…
Tôi lắc đầu vội xua đi:
– Không phải đâu, em và anh ta chưa có gì cả… chưa có gì hết…
Tùng có chút ngạc nhiên nhưng anh chỉ gật đầu. Thấy tôi gọi rượu anh lắc đầu can:
– Mai phải lên trường, đừng uống rượu!
– Em… muốn uống, anh đừng ngăn em! Cô chủ quán, cô cứ cho cháu một cút rượu đi ạ!
Thực ra tôi còn chưa uống rượu bao giờ, chỉ là nghe nói uống rượu sẽ bớt buồn, mà tôi thì chỉ mong có thể quên đi chuyện tình cảm đáng buồn của mình càng sớm càng tốt nên muốn thử. Hóa ra… thất tình là thế này, là muốn tìm cách quên… tìm cách để buông bỏ thứ cảm giác khó chịu chỉ khiến bản thân muốn khóc… Tiếc rằng tôi chẳng thể mượn rượu giải sầu khi nó cay quá, cay chảy cả nước mắt, cuối cùng tôi chỉ gục mặt xuống bàn mà khóc. Đằng nào chẳng phải kết thúc, chẳng phải con đường đã rõ ràng quá rồi hay sao? Tôi vẫn biết càng thoát khỏi Thiên Quốc sớm càng tốt kia mà, vậy mà tại sao lồng ngực tôi lại khó chịu đến như vậy, tại sao trong lòng lại cảm thấy chán chường đến như vậy?
– ĐI VỀ!
Âm thanh quen thuộc đầy bực bội vang lên, một bàn tay to khỏe chợt kéo tay tôi lên giật về. Thiên Quốc… anh ta… tại sao lại ở đây? Có khi nào… mới có hai chén rượu mà tôi đã say đến nhìn gà hóa cuốc, đến nghe lầm cả giọng anh ta hay sao?
Thiên Quốc cau có nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì men rượu của tôi. Hơi thở phảng mùi rượu từ tôi lướt qua mũi làm anh ta nhíu mày gắt:
– Tôi đã nói cô không được uống rượu khi không có mặt tôi, cô không nhớ gì sao?
Tôi nghe âm thanh anh ta quát cứ ảo ảo như ở trên trời vọng xuống, cười nhếch miệng lè nhè:
– Anh… là cái gì… mà cấm tôi?
Thiên Quốc vỗ vỗ khuôn mặt ngắc ngư của tôi, anh ta lắc đầu bất lực, thở hắt một hơi rồi quắc mắt quát Tùng:
– Ai cho phép cô ta uống rượu? Ý đồ của mày đúng không?
Tôi vẫn đủ nhận thức để hiểu Quốc trách lầm người, lập tức đẩy anh ta khỏi người mình rồi tự ngã ngửa ra sau, cố sức bám vào thành ghế mà cảm thấy mọi thứ cứ chao đảo không thể nào yên được, cuối cùng nằm quay lơ.
Tùng tiến lại đỡ tôi, cau mày bực bội nhìn Quốc đáp:
– Cậu làm gì An khiến con bé chán chường mới thế này, còn quát ai? Tôi nghe An nói cậu đuổi nó đi đấy à? Con bé tội nghiệp chẳng có nơi nào dung thân, vậy mà lại bị cậu đối xử như thế, tôi còn nghe nói hai người yêu nhau cơ đấy, tiếc thật!
Thiên Quốc lập tức xông đến, giật tay tôi khỏi tay Tùng rồi bế xốc ngang người tôi, lừ mắt với Tùng:
– Đúng, An là của tôi. Có hiểu lầm ở đây mà thôi. Giờ tôi đưa An về.
Nghe láng máng những lời Quốc nói, tôi nửa cảm kích nửa không tin chút nào, vùng vằng không chịu nhưng sức tôi không đấu lại được anh ta, nhất là trong tình trạng không bình thường này, cuối cùng chịu theo anh ta ra xe hơi. Phía sau nhóm vệ sĩ của anh ta chặn Tùng lại nên anh không thể ngăn cản hành động của Quốc.
Tôi chẳng biết mình đã làm chiếc giường của Thiên Quốc chịu ghê tởm đến mức nào, chỉ biết khi tôi tỉnh lại, cảm giác đầu đau như búa bổ, còn bản thân thì tiếp tục lao vào toilet gần nhất để nôn ọe. Trời đất, có hai chén hạt mít rượu nút chuối chứ nhiêu mà tôi say đến tối tăm mặt mũi, chẳng còn chút sức lực nào, chỉ tiếp tục gục trong đó.
Lần thứ hai tôi tỉnh lại, lúc này ánh sáng ngày mới đã tràn ngập không gian, trí nhớ của tôi cũng lần lần khôi phục. Nhìn đồng hồ điện tử trên bàn đèn đầu giường, tôi khẽ lắc đầu. Tám giờ sáng mất rồi, mà cơ thể tôi lúc này cũng chẳng thể dậy nổi, coi như sáng nay tôi ốm nghỉ học vậy. Nơi này lạ hoắc lạ huơ nhưng trái tim tôi lại ấm áp kỳ lạ. Thiên Quốc đưa tôi về đây, còn chăm sóc cho tôi trong tình trạng xấu hổ đến muốn độn thổ. Quần áo trên người tôi cũng đã được thay sang đồ ngủ của nam giới… mùi hương phảng phất làm tâm trí tôi dịu lại, mùi hương này là của riêng anh ta mà thôi.
– Nhờ cô mà toàn bộ chăn ga gối đệm của tôi đã được thay mới.
Tôi ngượng đến nóng ran mặt mũi, cố gắng gượng dậy mà đầu óc quay quay, cuối cùng nằm ngay đơ, không dám nhìn thẳng người đàn ông đang đứng cạnh đầu giường mỉa mai nên tôi quay mặt vào tường. Cảm giác tủi thân sớm xâm chiếm đầu óc, tôi cay xè sống mũi đáp trả:
– Ai bảo anh đem tôi về đây, tôi nhờ anh đấy à?
– Tôi không ngu dâng mỡ cho mèo.
Anh ta lườm tôi một cái, ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt chuyển vẻ quan tâm, nhẹ giọng:
– Trong người thế nào rồi?
– Ừm… còn hơi chóng mặt với đau đầu thôi.
– Sao lại liều thế?
– Thì… muốn say, thế thôi!
– Tôi không đến kịp thì sao?
– Thì cũng có người giúp.
– Đừng tin bất kỳ ai ngoài tôi.
Bó tay với lời khuyên này, tôi bĩu nhẹ môi không đồng tình, vẫn không thèm nhìn Quốc.
– Cô biết hắn được bao nhiêu?
– Lâu hơn anh.
Thiên Quốc im lặng, một hồi anh ta trầm giọng nói:
– Tôi không đuổi cô, việc đó ba tôi làm. Tôi có lỗi vì không ngăn được chuyện này. An, tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên đưa cô ra ngoài cùng tôi từ sớm.
Hai má tôi bất giác nóng ran. Thiên Quốc nói vậy có nghĩa anh ta vốn có ý định đưa tôi ra ngoài ở riêng với anh ta sao? Cảm giác chua xót trước từ “đuổi” từ miệng anh ta, tôi vẫn đủ tỉnh táo để nói bằng giọng mũi:
– Anh không đuổi tôi, nhưng… anh không tin tôi mà ruồng bỏ tôi!
– Tôi đã nhắc nhở nhưng cô không nghe tôi, cũng có nghĩa cô coi thường tôi! Tôi cho cô tự do, không phải đó là điều cô muốn sao?
Cảm giác tức giận khiến sức lực của tôi từ đâu kéo đến, tôi ngồi bật dậy nhìn thẳng vào mắt anh ta bằng đôi mắt đỏ hoe đáp:
– Được, anh đã ban ơn cho tôi mà để tôi tự do, tại sao lại bắt tôi về đây hả?
Thiên Quốc không trả lời, dường như có chút khựng lại. Mãi một lúc lâu sau, nhìn vào mắt tôi anh ta khẽ nói:
– Tôi đã nghĩ sẽ để cô đi, nhưng… tôi không làm được.
Tôi sững lại, hai mắt tôi mở to nhìn anh ta. Những lời này là lời thừa nhận… Anh ta… yêu tôi?
– Ở đây với tôi.