Nơi Đâu Bình Yên - Chương 15
Bàn tay ấm áp của Thiên Quốc siết chặt tay tôi, anh ta buông một câu khiến tôi thực sự sững sờ. Nhớ đến câu nói hôm nào của anh ta, tôi lập tức rụt tay lại, quay mặt đi chất vấn:
– Nếu anh muốn chơi bời với tôi thì ngừng ý định đó đi! Tôi đã có người giúp đỡ, không cần phải bám vào anh để anh muốn đối xử ra sao thì đối xử nữa!
Thiên Quốc như chấn động trước những gì tôi vừa nói, anh ta áp hai bàn tay ấm áp lên má tôi. Ép tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh như có lửa bên trong, anh ta nghiêm giọng nói:
– Tôi không chơi bời với cô.
– Anh… đừng lừa tôi! Tôi đã nghe hết những lời anh nói với ba anh rồi!
Thiên Quốc ngẫm nghĩ rồi “À” lên một tiếng, anh ta chợt cười rồi nói:
– Tôi không nói vậy thì làm sao ba tôi đồng ý cho chúng ta bên nhau chứ?
– Chẳng lẽ… phải lừa ông ta vậy mới được sao?
Tôi bực bội hỏi. Thiên Quốc bĩu nhẹ môi cười, bẹo má tôi anh ta nói:
– Vậy cô muốn gì? Cô nghiêm túc với tôi chứ?
Tôi nóng ran mặt mũi, nghiêm túc gật đầu. Người đàn ông trước mặt tôi kinh ngạc, hai mắt sáng rỡ ngạc nhiên hỏi:
– Không phải… cô chỉ lợi dụng tôi thôi sao?
Thì ra lâu nay Thiên Quốc nghĩ tôi lợi dụng anh nên mới nhận lời anh, cũng cho rằng tôi không chân thành. Tôi ngượng đến đỏ tía cả mặt mày, tự nhiên lại thành thẳng thắn thừa nhận tình yêu tôi dành cho anh. Ngượng quá hóa giận tôi lắc đầu trùm chăn nằm yên thành bọc kén. Người kia vui vẻ ôm cả kén vào lòng, sau đó vạch chăn lộ khuôn mặt đỏ hồng của tôi ra, cụng trán vào trán tôi, đáy mắt ánh lên tinh nghịch thì thầm:
– Yêu đương nghiêm túc. Sinh một bầy con.
Cái đồ quỷ này! Tôi mím môi lắc đầu nhưng không thể trốn đi đâu được, khi Quốc đặt môi mình lên môi tôi, tôi liền nhăn mặt nói:
– Đừng, miệng em hôi lắm.
– Hôn chỗ khác được không?
Đáng ghét! Tôi quằn quại cong lưng về anh không chịu. Lúc này cơ thể tôi vừa hôi vừa mệt mỏi đau nhức, không sẵn sàng cho bất cứ điều gì. Thiên Quốc cười lên thành tiếng, anh không ép buộc tôi thêm nữa, buông tôi ra anh nói:
– Tôi phải tiếp tục giải quyết vụ ăn trộm đá quý kia. Em cứ nghỉ ngơi đi, bao giờ khỏe hẳn hãy lên trường. Tôi sẽ thuê người đến đây chăm sóc cho em.
Tôi quay ra nhìn anh, tự nhiên cảm giác bùi ngùi khi biết sắp phải xa anh, yếu ớt lên tiếng:
– Không cần thuê người, em tự chăm sóc bản thân được. Anh… phải đi nữa sao?
– Không muốn?
Tôi không biết nên gật hay lắc, cuối cùng chỉ bần thần nhìn anh. Thiên Quốc phì cười, anh không trêu tôi thêm nữa, gật đầu nói:
– Tôi phải theo dấu vết bọn trộm đến tận biên giới nên ít nhất một tuần nữa mới quay lại đây. Chuyện nhà họ Vương tôi đã xử lý xong, tuần tới em hãy theo dõi báo đài, nhớ thưởng tôi gì đó khi tôi quay lại, được chứ?
Tôi ngơ ngác không hiểu gì cả, người kia chỉ mím môi cười, sau đó khoác thêm áo dạ rời đi. Cảm giác chóng mặt làm tôi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ mệt nhọc, đến khi ngửi thấy mùi cháo gà mới mơ màng tỉnh giấc, bụng đã cảm thấy sôi lên òng ọc. Nhìn qua cửa sổ, ánh sáng chỉ còn leo lét, lúc này đã là gần sáu giờ chiều, tôi cũng không ngờ cơn say có thể khiến tôi cạn kiệt sức lực, cảm giác đất trời sụp đổ đến vậy. Chẳng cần ai cấm đoán thì từ giờ tôi cũng sẽ chẳng dám động vào một giọt rượu nào nữa!
Bước về bếp, tôi nhận thấy một người phụ nữ tầm tuổi năm mươi đang đảo muôi trên nồi nóng, bất giác cảm thấy lòng bình an dịu lại. Biết có người, người phụ nữ vóc dáng hơi đậm ấy liền quay đầu lại, nở một nụ cười hiền hậu nói:
– Cậu chủ nhà này bảo cô đến đây chăm sóc cho cháu. Có trà gừng cô vừa pha đấy, mà cháu phải ăn rồi hãy uống! Cháu đã muốn ăn chưa để cô múc ra bát?
– Cháu cảm ơn cô, cháu đói ngấu rồi đấy ạ. Cháo thơm quá… lâu lắm rồi cháu không được ăn cháo.
Cô giúp việc cười đặt bát cháo nóng ra trước mặt tôi, giải thích:
– Lúc trước cô vẫn đến đây nấu ăn cho cậu chủ nhà, hơn nửa năm nay không thấy cậu ấy gọi, cứ nghĩ cậu ấy không quay lại đây nữa.
Thì ra lúc trước Thiên Quốc ở căn hộ này ít về nhà, giờ anh để tôi ở lại đây. Tôi vâng dạ múc thìa cháo thơm ngon đưa vào miệng, cảm thấy hiểu hơn về con người anh khi nhìn qua cách anh bài trí nơi này. Căn hộ sang trọng trang nhã với tông màu xám trắng, trên tường treo mấy bức tranh phong cảnh đơn giản, còn có nhiều kỷ vật từ nhiều nơi anh đã đi qua được bài trí khéo léo, có vẻ như nơi này mới là nơi anh yêu thích, một thế giới của riêng anh. Trên nóc tủ rượu nhỏ ở bếp, tôi sững lại khi thấy một tấm ảnh anh chụp cùng một cô gái trẻ rất xinh đội mũ rộng vành, váy trắng tung bay dưới chân tháp Eiffel. Khuôn mặt hai người ngập tràn hạnh phúc. Cạnh tấm ảnh này còn có một tấm anh chụp cùng một nhóm bạn, cũng có cô gái đó đứng cạnh anh. Cô gái đó… là ai vậy? Có khi nào là bạn gái cũ của anh không?
Hình ảnh cô gái xinh đẹp kia ám ảnh tôi hơn tôi nghĩ. Có lẽ anh đi vội quá nên quên không cất những bức ảnh đó đi. Tôi tự nhắc nhở mình hãy gạt bỏ những suy nghĩ ngớ ngẩn này. Quá khứ… đó chắc hẳn là quá khứ rồi, dù quá khứ ấy có đẹp thế nào thì cũng chỉ là quá khứ, thế nên tôi mới có cơ hội bước chân vào cuộc đời anh chứ!
Mấy ngày sau đó, thông tin công ty Vương Gia sáp nhập cùng công ty Kim Hoàng khiến tôi ngỡ ngàng, tâm trí cũng bị cuốn theo những tin tức này. Thì ra lão Vương Vinh đã bán toàn bộ Vương Gia cho Kim Hoàng, chi tiết giao dịch thế nào tôi không biết nhưng hiện tại Vương Gia đã hoàn toàn trực thuộc Kim Hoàng, không còn là thế cân bằng như lúc trước. Hợp tác của bọn họ đã chấm dứt sau gần một năm cùng trên một con thuyền.
Lòng tôi không biết chính xác là cảm xúc gì, chỉ biết không lâu sau thông tin kia, nhà họ Vương tuyên bố phá sản vì nợ nần quá nhiều, đó cũng chính là nguyên nhân khiến bọn họ phải bán tháo tài sản. Sau bao nhiêu năm làm mưa làm gió, nhà họ Vương lúc này đối diện với vô số kiện cáo bán hàng kém chất lượng lừa đảo khách hàng, còn cho vay nặng lãi bị công an phát hiện. Thiên Quốc nói anh đã xử lý nhà họ Vương, có phải thời gian qua anh đã thu thập bằng chứng để bóc trần bộ mặt của bọn họ ra ngoài ánh sáng khi cảm thấy đã đến lúc? Kim Hoàng còn tuyên bố sẽ kiểm tra cẩn thận tất cả hàng hóa từ Vương Gia để trấn an khách hàng, cho thấy hình ảnh Vương Gia hết sức quan trọng một khi Kim Hoàng mua lại, chính vì vậy thời gian trước anh không muốn bứt dây động rừng.
Những gì tôi cần… chính là nhà họ Vương thân bại danh liệt… Tất cả đã thành sự thật, đã thành sự thật rồi! Tôi rơi nước mắt, bờ vai rung rung, khóc đấy mà môi lại nở một nụ cười trước những thông tin mà tôi biết… nếu chỉ có một mình, sẽ chẳng bao giờ tôi có thể phơi bày được tội ác của bọn họ. Một lũ người khốn kiếp vô nhân tính như bọn họ chắc chắn phải gây tội ác khắp nơi trên con đường làm giàu, chỉ là muốn phanh phui không hề đơn giản. Có phải Thiên Quốc đã tình cờ giúp tôi thực hiện trên con đường anh đi? Là trùng hợp hay vì tôi mà anh chuyển hướng? Tôi không biết… không biết nữa, chỉ biết những gì anh làm khiến tôi nợ anh quá nhiều, chẳng biết phải trả cho anh thế nào mới đủ!
Âm giọng đắc ý của Thiên Quốc vang lên qua điện thoại, không lâu sau tuyên bố phá sản của nhà họ Vương:
– Em đã xem báo chưa?
Tôi sụt sịt nhoẻn miệng cười, gạt nước mắt nói:
– Anh… thật lợi hại.
– Để được em khen, tôi sẵn lòng làm mọi việc.
Khéo nịnh ghê gớm, giờ tôi mới biết giọng lưỡi của Thiên Quốc có thể tẩm mật mía như vậy, trái tim tôi cứ thế rung rinh nhưng hình ảnh cô gái trên tủ rượu của anh chợt khiến tôi hơi lấn cấn trong lòng. Anh vẫn còn để ảnh cô ta ở đó… có nghĩa anh chưa thể quên cô ta.
– Anh sắp về chưa?
– Hai ngày nữa. Hiện tại cũng đã giải quyết gần xong. Nhớ tôi không?
– Ừm… cũng nhớ.
Thực ra là tôi nhớ anh đến phát điên luôn rồi! Tiếng phì cười vang lên, hai má tôi nóng ran như bị anh phát hiện.
– Tôi sẽ đòi phần thưởng. Chuẩn bị đi.
Phần thưởng mà anh muốn… tôi cũng đã sẵn sàng, không phải vì tôi là kẻ dễ dãi mà vì tôi nợ anh quá nhiều, ngay khi bản hợp đồng kia được anh hủy bỏ cũng là lúc tôi cần phải trả anh. Ngắt máy rồi mà âm giọng trầm ấm dịu dàng của anh vẫn còn vang vang trong tâm trí, tôi sắp xếp ít đồ rồi lên trường, hôm nay tôi có tiết học lúc hai giờ chiều. Từ hôm tôi đến đây ở, Thiên Quốc đã đem đồ đạc của tôi ở biệt thự đến căn hộ này, cũng để bác Hoài chăm sóc cho tôi và cậu vệ sĩ lúc trước tiếp tục công việc. Chỉ là hôm nay, tôi có hơi bất ngờ khi không chỉ cậu vệ sĩ đó mà có thêm cả ba người nữa cùng vào xe với nhiệm vụ bảo vệ tôi. Lòng rộn lên lo lắng, tôi hỏi cậu vệ sĩ tên Chiến vốn là tài xế cho tôi:
– Sao cần nhiều người bảo vệ tôi thế này?
– Đó là lệnh của anh Quốc, cô cứ nghe theo đi.
Có lẽ việc Thiên Quốc gây thù chuốc oán với nhà họ Vương khiến tôi càng dễ dàng gặp nguy hiểm hơn. Việc tôi đi theo Thiên Quốc ngày đó bọn họ cực kỳ tức giận nhưng dường như không gây đe dọa, vậy mà đùng một cái Thiên Quốc vạch trần bọn họ, thế nên tôi chính là đối tượng bị nhắm trả thù rõ ràng nhất.
Hai ngày tiếp theo của tôi dưới sự bảo vệ của nhóm vệ sĩ trôi qua yên ả. Tối nay Thiên Quốc sẽ xong việc trở về, cũng là lúc anh chính thức tiếp quản Vương Gia. Lòng rộn lên bao hồi hộp, tôi thầm đếm ngược thời gian.
Đang ở một góc thư viện trường vắng lặng tìm tài liệu, bất chợt tiếng chuông Zalo của tôi reo vang. Tôi gạt nghe, âm giọng tức giận đe dọa vang lên đầu bên kia, là giọng của lão Vinh!
– Con An, tao đã tóm được con chị mày! Giờ con chị mày ở trong tay tao, an nguy của nó cũng trong tay tao!