Nơi Đâu Bình Yên - Chương 16
Tôi lạnh buốt sống lưng, toàn thân run rẩy nhưng vẫn nghiêm giọng nói:
– Đừng để tôi báo cảnh sát vì lời đe dọa này của ông. Tội của ông đã nhiều quá rồi, tội chồng tội không phải hay đâu!
Tôi bực bội ngắt máy. Màn hình chợt gửi đến hình ảnh chị tôi bị bịt kín miệng. Chị Yến… bao ngày không gặp, chị vẫn gầy guộc mỏng manh như ngày nào, sắc da trắng xanh còn hiện lên mấy vết thâm tím mới do bị lũ quỷ kia tóm được. Tôi rùng mình, toàn thân bủn rủn, chẳng còn nghĩ ngợi được gì, điện thoại lại reo vang.
– Mày nhìn thấy rồi chứ, để tao cho chị em mày nói chuyện cho thoải mái nhá!
Chị tôi mở to mắt khi thấy tôi, nước mắt lăn dài chị lắc đầu nguầy nguậy. Băng dính được kéo roẹt một tiếng, chị sụt sịt nói:
– An… chị xin lỗi… Nếu chị trốn kỹ hơn thì…
Ngay lập tức con dao sáng lóa dí vào cổ chị, tôi lạnh cứng như chính bản thân bị đe dọa, cố gắng trấn tĩnh lại để hỏi:
– Các người muốn gì?
Tiếng lão Vinh căm hờn vang lên dù tôi không thấy mặt:
– Giờ tao chẳng còn gì để mất, kéo theo mạng con Yến cùng lắm chỉ thêm tội, tao cũng chẳng cần cái mạng nó, cái tao cần là mạng thằng Quốc. Mẹ nó, thằng chó đẻ, hợp tác cái mẹ gì, nó nuốt sống Vương Gia, nó khui hết mọi chuyện ép nhà tao vào cảnh nhà cũng đ.éo có mà ở. Tao muốn nó phải chết! Mày phải giúp tao lấy cái mạng chó của nó, nếu không con chị mày sẽ đi thay thằng khốn đó!
– Đừng… An… em cứ kệ chị!
– Nghe cho rõ nhiệm vụ của mày đây: Tối nay thằng Quốc trở về, mày chỉ cần cho tao biết lịch trình ngày mai của nó đi những đâu. Người của tao sẽ xử lý mọi chuyện! Ngay khi nó bị xử, con chị mày sẽ được đưa về với mày!
– Đừng… Em đừng làm thế! Á!
Tiếng chị tôi thét lên rồi lịm đi, màn hình cũng tắt lịm. Tôi sợ đến mức mồ hôi tuôn rơi lấm tấm ướt đầm cả lưng áo, toàn thân bủn rủn dường như chẳng thể đứng vững, phải vịn tay vào kệ sách mà thở. Tôi mong chị tôi bình an hơn bất cứ điều gì, tôi cũng chẳng thể ra tay với Thiên Quốc. Cảm giác cay đắng bất lực khiến tôi muốn gào thét mà không thể. Chị Yến khốn khổ của tôi… tại sao lúc nào chị cũng phải chịu thiệt thòi như vậy?
Tôi không ngờ người đứng ngay sau hàng sách đối diện tôi chính là Tùng. Anh đã biết được toàn bộ câu chuyện vừa xảy ra. Có lẽ anh cũng muốn tìm tài liệu như tôi nên mới có mặt ở đây đúng lúc, cũng vô cùng bất ngờ trước những gì phải đối mặt.
Toàn thân tức giận đến tím tái run rẩy, Tùng không còn giữ được bình tĩnh. Anh nghiến chặt hàm răng, những khớp tay cuộn chặt lại đến trắng bệch, đáy mắt anh sớm chuyển sang vằn đỏ.
– Lũ chó chết khốn nạn! Đến chết vẫn còn cắn càn!
– Anh… em không biết phải làm sao nữa… Em định báo anh Quốc bây giờ.
– Đừng! Chuyện này liên quan đến tính mạng Yến. Bọn chúng muốn lấy mạng cậu ta, mạng đổi mạng, cậu ta sẽ vì bản thân mà mặc kệ chị em! Em đừng nói cho cậu ta biết!
– Nhưng… em không thể làm hại anh ấy!
– Vậy em muốn chị em chết sao?
– Ý anh là gì?
Tôi sợ hãi nhìn vẻ nhẫn tâm lạnh lẽo của Tùng. Lâu nay Tùng luôn ác cảm với Quốc, khó trách anh ấy có suy nghĩ như vậy.
– Em hãy nghĩ đến người đã vì em mà hi sinh tất cả.
Tùng để lại một lời khuyên cho tôi rồi rời đi. Ý anh ấy, tôi hãy chọn chị tôi. Tại sao… tại sao tôi lại phải rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này? Lúc tôi nhận ra mình yêu Quốc, mình cần Quốc thì tôi lại phải lựa chọn giữa hai người tôi yêu thương nhất trên thế gian này?
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, bất chợt chuông điện thoại của tôi lại reo vang. Người gọi cho tôi là Thiên Quốc. Tôi trấn an cảm xúc hỗn loạn trong lòng để gạt nghe. Âm giọng vui vẻ của anh vang lên bên tai tôi:
– An, sáng mai sau khi tôi họp xong ở Kim Hoàng, chúng ta đi chơi cuối tuần nhé!
Anh không nói tôi cũng quên mất mai là thứ bảy. Công ty Kim Hoàng làm việc cả sáng thứ bảy rồi mới nghỉ. Tôi ngập ngừng hỏi:
– Đi chơi… chơi ở đâu vậy anh?
– Chúng ta sẽ ra đảo Ngọc.
– Đảo Ngọc?
– Ừ. Đó là một nơi rất đẹp, đảm bảo em sẽ thích. Em đã đến đó bao giờ chưa?
– Em… em chưa anh ạ.
– Vậy càng hay. Tôi còn bận chút việc nên sẽ bay chuyến cuối, em cứ ngủ trước, đừng chờ tôi.
– Anh… em có…
Âm thanh ngắt máy đột ngột vang lên, không kịp để tôi nói tiếp. Lịch trình… Thiên Quốc muốn cùng tôi ra đảo Ngọc, một hòn đảo nhỏ yên tĩnh cách thành phố này hai mươi cây số. Tim tôi đập thình thình, lịch trình của anh tôi đã nắm được, tôi hoàn toàn có thể báo cho lũ quỷ kia để cứu chị tôi, nhưng… tại sao tôi phải lựa chọn? Không… tôi không muốn lựa chọn!
Tôi lập tức bấm máy cho Thiên Quốc, người tài giỏi như anh chắc chắn sẽ có cách giải quyết trong khi tôi rối ren không biết làm sao cả. Tiếc rằng điện thoại báo thuê bao, tôi càng lo lắng mà chẳng biết làm thế nào.
– An!
Người đứng phía sau tôi lúc này mới lên tiếng khiến tôi giật mình vội quay cả người lại. Thì ra Tùng đã quay trở lại nơi tôi đứng từ lúc nào.
– An, em đã có quyết định chưa? Anh không thể nào yên được khi chưa biết em quyết định thế nào! Chúng ta không thể báo cảnh sát, bọn họ chỉ đến khi sự đã rồi mà thôi, trong khi… Yến có thể bị chúng tước đoạt mạng sống bất cứ lúc nào!
Khuôn mặt đỏ gay bất lực của Tùng cho tôi hiểu anh lo lắng cho chị Yến thế nào. Tôi mím môi, hít một hơi nói:
– Em sẽ nói tất cả với anh Quốc, em tin anh ấy xử lý được chuyện này.
Tùng long đôi mắt tức giận nhìn tôi, anh hừ một tiếng bỏ đi. Tôi vô lực khụy chân xuống, tìm số điện thoại của Quốc để bấm mà vẫn một câu vang lên nhàn nhạt của tổng đài. Chưa bao giờ tôi mong được nghe tiếng anh, mong gặp lại anh đến như vậy!
Tôi chỉ còn cách nhờ Chiến liên lạc giúp, vậy mà anh ta cũng không có cách nào liên lạc với nhóm vệ sĩ bảo vệ Quốc. Anh ta áy náy nói với tôi:
– Có khả năng nhóm người họ ở nơi sóng điện thoại yếu. Cô có nhất thiết phải liên lạc với anh Quốc ngay không?
Nhất thiết ư? Tôi rất cần nhưng hoàn cảnh là vậy, tôi chỉ có thể chờ đợi. Quốc nói đêm nay anh về, vậy tôi sẽ chờ anh về để nói. Anh dặn tôi cứ ngủ sớm, nhưng tôi làm sao có thể ngủ nổi. Suốt cả đêm tôi nằm trằn trọc chờ đợi từng động tĩnh nhưng anh vẫn chưa về. Tôi đã gọi cho anh không biết bao nhiêu cuộc điện thoại trong bất lực.
Sáng hôm sau, hai mắt như gấu trúc tôi giật mình nhìn đồng hồ. Đã bảy giờ sáng mà Thiên Quốc vẫn đang ở nơi nào? Điện thoại của anh vẫn không thể liên lạc được. Tôi tìm số điện thoại ở công ty Kim Hoàng, người lễ tân nhỏ giọng nói:
– Giám đốc đến công ty từ sớm, bây giờ anh ấy chuẩn bị vào họp rồi, cô liên lạc sau nhé!
Tôi không thể cứ ở yên một chỗ được. Có lẽ sáng sớm nay Thiên Quốc mới về đến thành phố nên anh không muốn làm phiền giấc ngủ của tôi mà lên thẳng công ty. Tôi cần phải đến đó gặp anh!
Tôi nhanh chóng chải mái tóc gợn sóng ngang lưng, thay một chiếc váy len mỏng cùng áo dạ dài, cầm theo túi xách, nhờ nhóm vệ sĩ đưa tôi đến Kim Hoàng. Thời tiết mùa xuân tuy có hơi lạnh nhưng vẫn dễ chịu. Nhìn hai bên đường, những tán cây đâm lộc mới xanh non làm lòng tôi như được dịu đi bao lo lắng. Tôi tự trấn an, chỉ cần gặp được anh, tôi sẽ hết mọi lo âu thôi!
– Con đường này… không phải đường đến Kim Hoàng, các anh đưa tôi đi đâu vậy?
Tôi giật mình quay sang Chiến, anh ta cười cười nói:
– Anh Quốc bảo chúng tôi đưa cô ra đảo Ngọc luôn, không cần mất công đến công ty Kim Hoàng làm gì. Anh ấy họp xong sẽ lái xe ra đó sau.
Tôi cảm thấy có gì đó không bình thường, nếu là đi chơi thì có nhất thiết phải vội vàng như vậy không?
– Anh đã liên lạc được với anh Quốc rồi à? Vậy anh giúp tôi liên lạc với, tôi vẫn không gọi cho anh ấy được!
– Anh ấy đang họp nên sẽ không nghe điện thoại đâu. Cô cứ nghe theo sắp xếp của anh ấy đi!
Bọn họ không giúp tôi liên lạc với Quốc, trong lòng tôi ngọn lửa lo lắng mỗi lúc một dâng cao. Có khi nào… lũ người này đã bị lão Vinh mua chuộc rồi không? Tiếc rằng tôi đang ở trong thế phụ thuộc hoàn toàn vào bọn họ, giờ tôi có phát hiện ra sự phản bội thì cũng không có ích gì cả. Tôi giả bộ kêu mệt nói:
– Tôi chóng mặt quá, thôi tôi không ra đảo nữa, các anh đưa tôi trở lại thành phố đi, báo anh Quốc giúp tôi là tôi mệt!
– Ra đảo không khí trong lành cô sẽ khỏe lại thôi.
– Không! Cho tôi xuống!
Tôi đập đập tay vào cửa xe, toàn thân cứng đờ sợ hãi.
– Ngồi yên đi!
Âm giọng đe dọa vang lên, ngay sau đó tôi bị bịt một tấm giẻ lên miệng. Ý thức dần trở nên mơ hồ. Tôi hiểu mình đã sa bẫy của bọn chúng. Chỉ vì không có cách nào liên lạc được với Quốc mà lúc này tôi đang trên đường đến một cái bẫy trực chờ sẵn. Chắc chắn Quốc sẽ đến đó. Một nơi như đảo vắng sẽ là một cái bẫy hoàn hảo cho kẻ muốn lấy mạng anh. Vấn đề… ai là kẻ báo tin cho lão khốn Vinh về đảo Ngọc? Tôi đau lòng nhận ra, người đó chỉ có thể là Tùng. Cuộc điện thoại của tôi với Quốc đã lọt cả vào tai Tùng. Tùng vì chị Yến mà muốn Quốc phải chịu mất mạng. Tôi không thể trách Tùng, chỉ có thể trách số phận dồn ép đến mức này mà thôi!