Nơi Đâu Bình Yên - Chương 18
Bà Tâm vẫn còn ngơ ngác, nghe đến vậy khuôn mặt bà ấy lập tức chuyển đỏ, hai mắt căm hờn chiếu về tôi, bàn tay bà ấy đưa lên không trung run run, đôi môi mấp máy uất hận mà không nói được lời nào. Nỗi xót xa đau đớn cho đứa cháu nội khiến bà ấy như hóa thành một con quỷ cuồng nộ, đứng dậy giang tay vả bốp vào má tôi. Tôi ngã vật ra sàn, theo phản xạ đưa tay lên ôm khóe miệng rướm máu nhìn về bà ấy.
– Con quỷ cái, tại sao mày lại làm vậy? Mày giết cháu tao hả con khốn!
– Bà… cháu không làm vậy, không làm vậy đâu bà! Cháu không bao giờ làm hại anh Quốc, bà tin cháu đi!
Trinh đứng bên cạnh bà Tâm tỏ vẻ cảm thông cho tôi nhưng thực chất đổ thêm dầu vào lửa:
– Cũng phải thông cảm cho em ấy bà ạ, tính mạng chị gái em ấy thì chắc phải đáng giá hơn anh Quốc nhà chúng ta rồi!
Bà Tâm tức quá độ đến kiệt sức, cũng không dám làm ồn ở bệnh viện nên bà ta ngồi phịch xuống, chỉ tay vào mặt tôi rít lên:
– Quân g.iết người! Quân vô nhân tính! Loại như mày phải tù mọt gông!
Không để bà ta ra lệnh, đám vệ sĩ của Quốc đã nhanh chóng quặt tay tôi lại. Bọn họ lôi tôi ra khỏi bệnh viện, đẩy tôi vào một chiếc xe bảy chỗ để đến thẳng đồn cảnh sát nơi bắt giữ hai thằng bắn lén kia. Thấy tôi bị dẫn vào, một anh cảnh sát nhanh chóng hỏi hai thằng kia:
– Các người biết cô gái này không?
Bọn nó thật thà lắc đầu. Anh cảnh sát quay sang tôi:
– Cô là Vương Kiều An đúng không?
– Vâng. Là tôi.
– Có người tố giác cô tội đồng lõa g.iết người.
– Tôi không làm vậy. Những kẻ đó có bằng chứng không mà nói vậy? Tôi thì muốn tố giác thằng Chiến cùng ba thằng vệ sĩ đi cùng nó đồng lõa với lão Vinh đấy!
Chẳng có bằng chứng nào rõ ràng buộc tội tôi đồng lõa với lão Vinh, tuy nhiên tôi vẫn phải tuân thủ không được rời khỏi thành phố này trong thời gian điều tra. Nhóm thằng Chiến hằm hè nhìn tôi nhưng chúng nó cũng thoát tội vì cảnh sát không tìm được bằng chứng. Bọn chúng đã chuẩn bị chu đáo tất cả. Tôi không có cách nào minh oan với nhóm vệ sĩ của Quốc khi họ chọn tin tưởng anh em. Còn Quốc… tỉnh lại rồi anh sẽ tin tôi hay tin những kẻ gắp lửa bỏ tay người vu khống cho tôi nhằm thoát tội cho mình, khi những gì bất lợi đều dành hết cho tôi? Lão Vinh vẫn đang bỏ trốn khỏi nơi cư trú trong lúc lão đang phải chịu chấp hành cáo buộc, cảnh sát đã phát thông báo truy nã từ lúc đó mà chưa bắt được lão ta nên việc thẩm vấn lão là không thể.
Rời khỏi đồn công an, tôi không thể nào trở lại bệnh viện với Thiên Quốc. Dù muốn nhìn anh, muốn lắng nghe từng động tĩnh của anh nhưng bao kẻ căm thù tôi đang ở đó chực xé tôi ra thành trăm mảnh. Lo lắng cho an nguy của anh từng giây từng phút, mỗi tích tắc đồng hồ trôi qua tôi như ngồi trên đống lửa nhưng lúc này tôi chỉ có thể cầu nguyện cho anh mà chẳng thể làm gì hơn được. Chỉ cần anh bình an, chỉ cần anh tai qua nạn khỏi, tôi chẳng mong gì hơn nữa! Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đột ngột đến mức cho đến lúc này tôi vẫn còn chưa tin vào hiện thực. Vòng tay ấm áp của anh vẫn còn bao bọc cho tôi vào lúc nguy nan nhất, cho tôi bình yên vững chãi như anh luôn vậy. Anh đâu biết bọn chúng chỉ nhắm vào anh mà thôi. Số phận thật trớ trêu, tôi đã chẳng thể nào liên lạc được với anh… Những yên bình bên anh giờ chỉ còn là trong giấc mộng mà tôi khao khát. Người ta nói đau khổ nhất là không thể ở bên người mình yêu, muốn thấy anh mà lại chẳng thể bên anh, lòng tôi cứ quặn lên bao chua xót, nghĩ đến anh nước mắt lại lăn dài.
Tôi lững thững bước ra đường lớn. Từng hạt mưa phùn lạnh giá như thấm đẫm lên da thịt, thấm đẫm buốt lạnh vào sâu tận trái tim tôi. Tôi cứ vậy ngẩng mặt lên nhìn bầu trời chuyển màu xám xịt. Từng cơn gió ẩm ướt kéo đến từ lúc nào rót thêm sầu thảm lên từng tế bào trong tôi. Ngày anh đến nắng vàng rực rỡ, ngày chia xa mưa lạnh kín con đường…
Tiếng chuông điện thoại reo vang kéo tôi về với hiện thực. Màn hình nhấp nháy hai chữ “Anh Tùng”. Anh may mắn lắm đấy Tùng! Mấy thằng khốn kia đều không biết kẻ thực sự trao đổi với lão Vinh là anh, còn lão Vinh lại đang lẩn trốn. Tôi không muốn khai ra anh vì chị Yến. Anh bị bắt rồi chị Yến sẽ ra sao, trong khi anh làm tất cả cũng chỉ vì chị? Cuộc đời chị đã quá khổ, một người thương chị thật lòng, sẵn sàng làm tất cả vì chị là may mắn duy nhất rọi sáng cho chị, tôi không mong Tùng phải rời xa chị. Tương lai của một luật sư, một giảng viên đại học Luật sẽ ra sao khi anh vướng vào lao lý đây? Thà rằng tôi yên lặng. Dù biết là có lỗi với Quốc, cũng sẽ khiến anh càng hiểu lầm tôi, càng không thể tin tưởng tôi nhưng tôi không thể khai ra Tùng.
Tôi gạt nghe, âm giọng vui mừng xen lẫn xúc động của chị tôi nghẹn ngào vang lên:
– An… em đang ở đâu?
– Chị Yến, bên cảnh sát sắp đến lấy lời khai của chị đấy.
Tôi hít một hơi, buộc lòng phải nhìn vào hiện thực. Chúng tôi đều phải trả lời thẩm vấn của cảnh sát trước vụ mưu sát Thiên Quốc. Tôi đã khai với cảnh sát hiện tại con tin của lão Vinh đang ở đâu. Chuyện Tùng báo cho lão Vinh coi như tôi không biết gì hết.
Chị Yến ngậm ngùi nói:
– Bên cảnh sát đã gọi cho anh Tùng rồi. Anh chị cũng đang chờ họ đến.
– Làm sao anh Tùng cứu được chị vậy?
– Sáng nay lão Vinh gọi taxi đưa chị đến một ngã tư thì gặp anh Tùng. Anh Tùng bảo lâu nay anh vẫn tìm kiếm chị ở thành phố P nên anh ấy cũng bất ngờ khi gặp được chị ở đây.
Việc này Tùng nói là có lý, từ lúc Tùng biết chị Yến trốn vào miền Nam là anh đã dùng mọi nguồn lực để tìm kiếm chị, việc anh bịa ra xem như hợp lý. Không có lý nào lão Vinh lại dễ dàng thả người như vậy, rất có thể anh đã phải làm nhiều việc khác cho lão như cung cấp tiền bạc hay gì khác. Thế này càng khiến anh lún sâu vào tội lỗi, nhưng… anh vì chị Yến mà không để chị biết bất cứ điều gì che đậy phía sau.
– Chị an toàn là tốt rồi. Giờ em đến gặp chị nhé.
Chị Yến run run giọng nói:
– Ừ… chị mong gặp em quá An ơi!
Khi tôi đến căn hộ của Tùng, cảnh sát cũng đang có mặt thẩm vấn chị Yến cùng anh. Chị Yến khai với họ y như những gì chị nói với tôi, bởi đó là tất cả những gì chị biết. Anh Tùng nói đơn giản anh vẫn đang tìm kiếm chị Yến, phía cảnh sát dễ dàng xác nhận điều này, mọi chuyện hợp lý mà không cần nhiều sự che đậy.
Ánh mắt rạng ngời của chị Yến hướng về anh Tùng, anh cũng mỉm cười âu yếm siết chặt tay chị. Chứng kiến cảnh ấy tôi mừng cho chị. Từ cảnh sát chị Yến mới biết Thiên Quốc gặp nạn, trong đầu chị không có hình ảnh người đàn ông đã từng cứu chị một lần, chị chỉ lo lắng nhìn tôi nói:
– Mong cậu ấy tai qua nạn khỏi… có thể ai đó trong nhóm vệ sĩ của cậu ấy bán đứng cậu ấy An ạ.
Tôi gật đầu cho chị yên lòng. Tôi không nghĩ Quốc dễ dàng chia sẻ kế hoạch của mình cho bất cứ ai. Anh từng nói với tôi, đừng tin tưởng bất kỳ ai, đó cũng là nguyên nhân khiến lão Vinh cần tôi cung cấp thông tin.
– Em ở đây ăn tối với anh chị rồi hãy về bệnh viện nhé An.
Chị Yến nhẹ giọng ấn tôi ngồi lại, mỉm cười với Tùng chị đi về bếp. Chị không biết tôi chẳng thể nào quay trở lại bệnh viện với Quốc như một người bạn ở bên lo lắng cho anh, nhưng tôi vẫn sẽ quay lại đó dù có bị đuổi đánh để biết được tình trạng của anh.
Chị tôi gầy guộc mong manh nhưng ơn trời chị vẫn rất đẹp, dễ dàng làm say lòng người. Ánh mắt Tùng nhìn chị say mê không che giấu mang cho tôi cảm giác ấm áp trong lòng. Tôi không mong gì hơn ngoài hạnh phúc của chị. Gật đầu bước theo chị, tôi mỉm cười nói:
– Em làm phiền anh chị bữa tối vậy nhé!
– Gớm con bé này, phiền mới chả không phiền!
Chị mắng yêu tôi, nhanh tay chuẩn bị bữa tối. Anh Tùng ở bên chị làm việc nọ việc kia theo chỉ đạo của chị, thỉnh thoảng lại quay sang ngắm chị tủm tỉm cười. Hạnh phúc của họ ngọt ngào quá, mắt tôi cứ nhòa lệ, thỉnh thoảng lại lén lau đi. Tình yêu lớn của Tùng khiến chị tự tin trước anh, khác hẳn lo lắng của tôi. Sau bao chia cách khổ ải họ lại được ở bên nhau, đời người chỉ mong như vậy mà thôi. Còn tôi… con đường hạnh phúc của tôi vẫn còn xa tít tắp chẳng biết bến bờ. Tôi nhớ nụ cười, gương mặt, dáng hình anh, muốn chạy đến với anh nhưng lại chẳng thể.
Trong bữa tối chị Yến vừa gắp thức ăn cho tôi, vừa nghẹn ngào kể:
– Ngày ấy chị định xuống tàu giữa chừng nhưng rồi sợ sau này chị em mình khó gặp lại nhau nên vẫn quyết tâm đi hết hành trình đến thành phố P đông đúc nhộn nhịp, cũng mong kiếm được tiền ở đó. Chị xin làm rửa bát cho một khách sạn bình dân ở một con hẻm nhỏ, lấy tên khác, chỉ mong kiếm đủ tiền để có thể sớm về với em nhưng đường về xa xôi quá.
Tôi xót xa đưa tay lau dòng nước mắt vừa rơi:
– Em cũng đoán chị khó khăn đủ bề, cũng may mà giữ được sức khỏe không thì ốm đau ai chăm.
– Mọi người trong đó tốt lắm Tiên ạ, ở đó chị mới thực sự có tự do, chỉ buồn vì không thể liên lạc với em mà thôi.
– Có ai trồng cây si em không thế Yến?
Anh Tùng gắp một miếng chả cốm chị thích vào bát chị, nhoẻn miệng cười trêu. Chị gật đầu làm hai mắt anh tối sầm lại, tôi nhìn mà phì cười.
– Có chứ. Nhưng… em…
Chị quay sang anh, ánh mắt thiết tha như muốn nói, bao nhiêu năm qua trong tim chị chỉ có anh. Quả “cơm chó” này tôi ăn nhiều phát nghẹn rồi, đành e hèm một tiếng, cười nói:
– Chị em chỉ có anh thôi. Mà em nói với anh điều này chưa nhỉ, tấm ảnh anh chị đi chơi ngày đó em vẫn giữ nhé, chị chẳng giữ bất kỳ thứ gì nhưng tấm ảnh này chị tha thiết nhờ em giữ giúp đấy!
Hai gò má chị Yến đỏ lựng đáng yêu vô cùng, người bên cạnh chị chẳng kiềm chế được cảm xúc mà kéo vai chị ôm vào lòng thật chặt. Tôi tủm tỉm bĩu nhẹ môi:
– Được rồi hai người, còn có em ở đây nữa đấy nhé!
Anh Tùng ngường ngượng thả chị Yến ra, tôi cũng nhanh chóng ăn xong bữa, không muốn làm kỳ đà cản mũi anh chị thêm.
– Em về bệnh viện đây, anh chị nghỉ sớm đi nhé!