Nơi Đâu Bình Yên - Chương 22
Trinh đã bước lên theo tôi từ lúc nào, chứng kiến cảnh tôi khóc lóc van xin Quốc tha cho Tùng, cô ta vỗ vai tôi nói:
– An, em xuống nhà, chị nói chuyện với em được chứ? Mấy cậu thả em tôi ra được chưa?
Biết thừa cô ta chẳng có gì tốt lành nhưng tôi vẫn xuống theo xem cô ta nói cái gì. Kéo tôi vào một căn phòng, cô ta đóng sập cửa, ánh mắt thăm dò nhìn tôi:
– Chị nghe qua chuyện rồi, Tùng là người quan trọng với em thế à An? Người yêu cũ sao?
Tôi quắc mắt:
– Không, anh ấy là anh rể tôi. Vì cứu chị tôi nên anh ấy mới làm chuyện tày đình như vậy.
Cô ta nhếch nhẹ khóe miệng:
– Lần này sợ anh ta lành ít dữ nhiều vì lỡ đắc tội với anh Quốc rồi! Em hiểu có nhiều cách trả thù mà cảnh sát không thể tóm được chứ?
Tôi biết, chính vì vậy mà tôi mới van xin Quốc tha cho Tùng. Tôi cắn răng vào môi, hai mắt cụp xuống. Tôi thân cô thế cô, không có khả năng đấu lại Quốc.
– Chị sẽ giúp Tùng bỏ trốn. Nhưng đổi lại, em phải rời xa anh Quốc. Em thấy sao?
Một sự trao đổi khốn nạn! Tôi muốn quát vào mặt Trinh tôi không bao giờ chấp nhận, không bao giờ tôi rời xa Quốc… nhưng tôi không thể. Tôi cứ đứng chôn chân, cả khuôn mặt là một màu trắng bệch.
– Ba người nhà em cùng sang Mỹ thì thế nào? Chị sẽ hỗ trợ cho gia đình em một cuộc sống tốt, yên tâm không lo gì cả. Mọi giấy tờ của ba người sẽ được làm mới hết.
Tôi ngơ ngẩn lắc đầu. Không… tôi sẽ không vì bất cứ điều gì mà xa Quốc! Khó khăn lắm tôi mới được gặp lại anh, khó khăn lắm tôi mới được hít chung một bầu không khí với anh, có chết tôi cũng không đời nào xa anh! Tôi sẽ thuyết phục Quốc, tôi tin anh là người tốt, anh sẽ chuyển ý mà tha cho Tùng!
– Chị cứ mơ đi! Anh Quốc sẽ không làm hại anh Tùng, tôi tin anh ấy!
Tôi quát vào mặt Trinh rồi bước khỏi phòng, để lại cô ta mặt mũi tức đến đỏ tím lên. Tùng… anh chịu khổ một chút, nhất định em sẽ thuyết phục được Quốc tha thứ cho anh.
Tôi bước nhanh trở lại tầng ba. Nhóm vệ sĩ thấy tôi thì lại xua đuổi nhưng tôi vẫn cố gắng nói to hướng về cửa phòng anh:
– Anh Quốc, nếu anh không nghe em thì… em sẽ quỳ ở đây, sẽ nhịn ăn nhịn uống mà quỳ, quỳ đến khi nào anh chịu tha thứ cho anh rể em!
Tôi bị đẩy xuống tận chân cầu thang. Chẳng còn cách nào, tôi đành quỳ ở đó. Chẳng biết qua bao lâu, hai đầu gối tôi mỏi nhừ. Tiếng chuông điện thoại reo vang. Chị Yến gọi lại cho tôi, âm giọng lo lắng:
– An… đã tám giờ rồi… mọi khi anh ấy muộn nhất cũng bảy giờ là về đến nhà! Từ lúc em nói chị cũng không liên lạc với anh ấy được! Em xem hay chúng ta lên trường tìm anh ấy đi, tự dưng chị nóng ruột quá!
Tôi nuốt nghẹn trấn an chị:
– Chị để em tìm anh ấy… có thể anh ấy đi làm đề thi nên không liên lạc ra ngoài được. Có tin gì mới em sẽ báo cho chị!
Chị Yến tin tôi hoàn toàn mà ngắt máy. Chị có tìm cũng chẳng biết tìm anh ở đâu, thế nên chị chỉ có thể trông cậy vào tôi. Bụng tôi sôi réo lên… từ trưa đến giờ tôi chưa có gì vào bụng ngoài miếng nem anh bón cho tôi, cảm giác đói đến hoa cả mắt. Tay xót, bụng đói, chân thì tê cứng… tôi chỉ biết tự động viên mình, chỉ có thể dùng cách này để thuyết phục anh mà thôi.
– Con bé này, sao lại quỳ ở đây hả, ai thấy lại tưởng nhà này hành hạ mày? Đứng lên cho bà!
Bà Tâm kéo tay tôi đứng lên nhưng tôi chỉ ngước mắt nhìn:
– Bà, cháu xin bà cho cháu quỳ ở đây!
– Ai có tội thì chịu tội, xin xỏ cái gì?
Bà ấy không kéo tôi lên được cũng đành chịu, chỉ hỏi:
– Thế ăn uống gì chưa?
– Cháu chẳng có tâm trạng nào mà ăn.
– Mày không ăn thì bà đổ hết cơm cho chó, đêm đói không ngủ được đừng có trách!
Tôi mặc kệ lời bà ấy nói, có điều một hồi bà ấy đem một suất bún chả nem để bên cạnh tôi rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Nói cứng miệng là nhịn ăn nhịn uống chứ đồ ăn ngon lành ở ngay bên cạnh đúng là thử thách nhân đôi, lý trí với cái bụng tôi đánh nhau dữ dội, cuối cùng bị Trinh đi qua “tình cờ” vấp chân mà đổ hết sạch. Thật muốn chửi thề một tiếng với con quỷ dạ xoa mang bộ mặt thiên thần này!
Quỳ một lúc đã tê cứng chân mà quỳ nhiều tiếng liền thì chân chẳng còn cảm giác, tôi vẫn cứ gan lì trong tuyệt vọng, vừa mệt vừa đói đến hoa cả mắt, hai vai thõng xuống, đầu cũng cúi gằm. Bất chợt một âm thanh bực bội vang lên bên tai:
– Đứng lên đi, anh Quốc muốn gặp cô đấy!
Mừng đến run rẩy, ánh sáng cuối đường hầm rọi sáng, tôi ngẩng lên hỏi người vệ sĩ:
– Anh Quốc chấp nhận thỉnh cầu của tôi rồi sao?
– Gặp thì biết!
Tôi nghiêng ngả không sao dậy nổi, vệ sĩ lại phải đỡ tôi dậy. Quốc muốn gặp tôi… chỉ cần vậy là đủ để tôi hiểu anh đã mềm lòng. Nước mắt xúc động lăn dài, tôi chậm rãi bước vào phòng anh, hai bên vệ sĩ vẫn phải dìu tôi đi. Anh tựa lưng vào thành giường. Đáy mắt anh tối sẫm, nửa lạnh lùng tức giận nửa lại thương xót.
– Cô định quỳ đến bao giờ, có cho ai ngủ nữa không?
– Anh… anh nghe em rồi có phải không?
Tôi nửa cười nửa khóc tiến lại gần, nhìn đồ ăn vẫn còn nguyên lòng tôi xót xa vô hạn.
– Sao anh không ăn đi, bà bảo từ lúc về Việt Nam anh chưa ăn gì?
– Tức đến nổ phổi thì ăn được cái gì? Còn cô, muốn thành ma đói à?
Tôi sụt sịt, gạt hết nước mắt, nhoẻn cười đón lấy đồ ăn đã nguội ngắt, dỗ dành Quốc:
– Em làm nóng lại rồi mình cùng ăn nhé… Đói đêm không ngủ được đâu!
Im lặng cũng là đồng ý, tôi vui vẻ đem khay đồ ăn xuống nhà làm nóng lại. Lúc này hơn mười hai giờ đêm, không gian tĩnh mịch vang cả tiếng dế kêu. Ngoài kia mưa đang rơi lất phất, đêm nay không khí lạnh tràn về… Tùng đang ở đâu? Anh phải chịu cảnh đọa đầy ruột gan tôi không sao yên được. Chị Yến đã gọi lại tôi chỉ nói dối chị cho qua chuyện, không thể để lâu hơn được nữa.
Quốc không khiến tôi gắp cho, anh tự xúc dù tay vẫn còn hơi run, tôi cười cười ăn cùng anh. Một hồi tôi đem đồ ra ngoài, đám vệ sĩ đã đỡ lấy khay bát. Tôi vào toilet thấm khăn ra lau miệng cho anh nhưng anh cũng không khiến. Anh vẫn rất giận tôi. Mượn tạm một bộ đồ thun mềm của anh trong tủ tôi đem vào phòng tắm. Đêm rồi tôi không dám gội đầu, chỉ tắm nhanh.
– Cho em nằm mới!
Tôi dọn cho mình một chỗ bên cạnh Quốc nằm xuống, chớp chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ:
– Anh tha cho anh Tùng rồi anh nhỉ?
– Đừng nhắc đến hắn nữa!
– Nhưng… ngoài kia mưa rét lắm… anh thả cho anh ấy về với chị em đi! Chị em đang lo lắm!
– Không phải lo!
Tôi nín lại, cảm giác hạnh phúc ngập tràn huyết quản, chủ động hôn chụt vào môi anh. Người kia khựng lại. Tôi chúi đầu vào ngực anh, cũng chú ý tránh vết thương, khóc rấm rứt:
– Em đã nghĩ… sẽ không bao giờ được gặp anh nữa…
Bàn tay ấm áp xoa nhẹ đầu tôi, cằm anh cọ cọ lên đỉnh đầu tôi.
– Ngủ đi.
– Anh đã biết nhóm thằng Chiến phản bội anh chưa?
– Đã biết.
Tôi lại càng khóc lớn hơn, một hồi mới bình tĩnh để nói được:
– Chúng nó ép em ra đảo, còn cho em hít phải một loại thuốc ngất đi, họng đau mất nửa ngày mới nói được! Tại sao em không thể gọi cho anh được vậy?
– Điện thoại của tôi bị rơi xuống nước, cũng không nghĩ cần liên lạc với em.
Chỉ vì những xui xẻo liên tiếp mà chuyện thành ra thế này. Chẳng thể trách điều gì, chỉ biết chấp nhận. Tôi ngẩng lên, giương đôi mắt ướt nhòa quan sát từng đường nét khuôn mặt thân thương. Anh phải chịu thiệt thòi nhiều quá, tôi biết đền bù sao cho anh đây?
Cảm nhận được vật nào đó cọ vào đùi khiến hai má tôi nóng ran, tôi liều mạng chạm vào vật ấm nóng cứng như thép che giấu dưới lớp quần bệnh nhân mềm mại. Anh rùng mình tóm tay tôi lại, cốc một cái vào đầu tôi:
– Muốn tôi thành thương binh cả đời à? Ngủ đi!
Tôi cười cười hôn chụt lên má anh một cái rồi thả mình vào giấc ngủ êm ái nhất mà tôi từng có.
Tiếng gõ cửa cồng cộc phá tan không khí yên tĩnh buổi ban mai.
– Anh Quốc… chúng em có chuyện muốn báo cáo.
Tôi choàng tỉnh giấc, nhìn đồng hồ cũng gần bảy giờ. Đám vệ sĩ đã phải kiên nhẫn lắm mới dám làm phiền Quốc vào lúc này.
– Nói đi!
– Đêm qua… Khi anh hạ lệnh cho chúng em thả thằng Tùng thì trong phòng không còn người. Muộn rồi chúng em không dám làm phiền anh, nhưng sáng nay có tin… gã Tùng đã chết.
Tùng… chết? Tôi nghe như tiếng sét đột ngột phóng thẳng vào trí não. Toàn thân tôi hóa đá chết lặng ngồi bật dậy. Tùng chết… tại sao lại thế? Tại sao? Tôi mở toang cửa, tóm lấy tay một người vệ sĩ, gào lên:
– Các người giết anh ấy, có đúng không, có phải không? Tại sao anh ấy lại chết? Tôi không tin, không tin!
Nỗi đau xót ấm ức trong tôi dâng đến nghẹt thở. Tôi quỵ gối, bất lực ôm lấy cửa. Anh Tùng của chị Yến đã chết rồi sao? Tôi không muốn tin!
– Anh Quốc, chúng em bất cẩn khiến gã trèo qua được ô thông gió, sau đó gã chọn cách bơi qua sông rồi bị dòng nước cuốn đi. Đồ của gã còn vứt lại trên bờ. Đêm qua nước sông chảy xiết nên nhiều khả năng gã đã chết.
Không! Tùng không thể chết được. Anh vì chị tôi nên mới khổ sở như vậy, tại sao anh lại phải ra đi tức tưởi… chỉ vì lòng hận thù… chỉ vì Quốc bắt giữ anh. Tôi cứ ngẩn ngơ chẳng thể dậy nổi, miệng lắp bắp:
– Chưa thấy xác… thì đừng kết luận! Tùng chưa chết… nhất định anh ấy chưa chết đâu!
Tôi lao về Quốc dập đầu van xin:
– Anh tìm anh ấy giúp chị em em đi, cũng vì chị của em, vì lão Vinh… và cả vì anh nữa… em xin anh!
Thiên Quốc bình tĩnh đáp:
– Được rồi, các cậu cứ tiếp tục tìm kiếm. Có tin gì báo ngay.